Sở dĩ Lâm Phong không muốn để cho Mộ Dung Tuyết tiếp tục cảm ngộ là vì hắn muốn nàng thoát ra khỏi hệ thống ý cảnh hắn truyền cho nàng, tự thành lập nhân sinh ý cảnh của riêng nàng, ngũ vị tạp trần chỉ là một gợi ý vô cùng nhỏ trong nhân sinh ý mà thôi, Mộ Dung Tuyết vẫn cần phải cố gắng rất nhiều mới có thể mở ra một con đường mới.
Chỉ có như vậy… nàng mới giống hắn không bị trói buộc bởi bất kì ai, nàng không cần phụ thuộc vào hắn để phát triển, trong tương lai… hắn có thể dựa vào điểm này bảo vệ nàng khỏi âm mưu của Tang Thụ, hắn từng nói sẽ không chấp nhận để nàng hóa thân thành đan vì hắn nhưng chuyện tương lai ai nói trước được, chuẩn bị trước vẫn hơn.
Nói thật vì nhận chỗ tốt của Tang Thụ nên Lâm Phong mới để Tang Thụ ở lại chứ Lâm Phong không thích tính cách gian xảo của Tang Thụ, cũng may là Tang Thụ thề với hắn không tự ý tính toán nữa, đồng thời Tang Thụ còn khẳng định Cửu Chuyển Đan Quyết không có vấn đề nên Lâm Phong mới an tâm để Mộ Dung Tuyết tu luyện.
Theo lời Tang Thụ thì Cửu Chuyển Đan Quyết không phải công pháp để biến người mang Đan Mạch thành đan mà là công pháp bảo vệ cho người có Đan Mạch, khi Tuyết tu luyện tới Cửu Chuyển Quy Nhất tạo thành Thập Chuyển Nhất Mạch thì sẽ không cách nào biến nàng thành đan được nữa, dù nàng muốn hy sinh để cứu Lâm Phong cũng không được.
Đối với những lời này Lâm Phong tin Tang Thụ không nói láo, thứ nhất những lời này Tang Thụ dựa trên danh nghĩa của nó mà thề, thứ hai là Lâm Phong tin vào trực giác của mình, Lâm Phong có cảm giác sau khi hắn trảm hết vận mệnh chi tuyến thì thái độ của Tang Thụ đối với hắn có chuyển biến không nhỏ, có thể nói là thành thật hơn rất nhiều.
Giữa đình viện nhị nữ đang luyện hóa dược lực trong món ăn để tu luyện, hai nàng quyết định tu luyện một mạch tới Kết Đan viên mãn bởi vì món ăn lần này chứa rất nhiều linh lực cộng thêm dược lực còn sót lại từ Đại Phá Đan khiến hai nàng có tự tin đột phá, so với trước đây hai nàng tiến bộ hơn rất nhiều, trải qua nhiều biến cố thì cảm ngộ về tu luyện cũng tăng cao nên không lo lắng khống chế không tốt tu vi nữa.
Đây cũng là điểm đặc biệt trong tài nghệ nấu nướng của Lâm Phong, nấu ăn… mà lại đem đến hiệu quả không khác gì luyện đan, ăn một bữa tương đương với phục dụng một viên đan dược đặc thù, đồng thời bên trong món ăn còn ẩn chứa "ý" của hắn nếu hắn muốn.
Bất quá việc này tồn tại nhiều hạn chế, đó là món ăn chỉ có tác dụng gia tăng linh lực chứ không có nhiều tác dụng đa dạng như đan dược, ví dụ cùng một đống linh dược luyện thành Phá Thiên Đan mà đem đi nấu ăn thì nó chỉ đem lại lượng lớn linh lực chứ không có hiệu quả đặc biệt gia tăng tỉ lệ phá đạo đài như Phá Thiên Đan.
Một hạn chế khác là “kháng tính” của món ăn cao hơn đan dược một chút, nếu để cho tu sĩ cấp cao ăn những món ăn cấp thấp thì chỉ thấy ngon mà thôi chứ không có bao nhiêu tác dụng, hiện tại nhị nữ tu vi chỉ là Kết Đan kì nên mới có thể tu luyện theo kiểu này, một khi tu vi hai nàng tăng cao thì món ăn rất khó đáp ứng nhu cầu tu luyện của hai nàng, dùng linh dược cao cấp chế thành món ăn là rất lãng phí.
Tóm lại dùng linh dược nấu thành đồ ăn chỉ có ưu điểm là ngon hơn đan dược, các mặt còn lại đều thua kém đan dược nhưng so sánh hai thứ thì nhị nữ thích ăn món ăn hơn nên Lâm Phong mới lựa chọn nấu ăn thay vì luyện đan, có thể nói Lâm Phong rất chiều chuộng các nàng, đổi lại là người khác chẳng có ai lại chấp nhận lãng phí linh dược chỉ vì "ăn ngon" cả.
Dưới sự hỗ trợ lẫn nhau của Đan khí và Hỏa khí, chỉ mười phút sau hai nàng đã luyện hóa xong toàn bộ dược lực, tuy không để lãng phí chút nào nhưng nhị nữ vẫn còn kém một chút nữa mới có thể đặt chân vào cảnh giới Kết Đan viên mãn, một chút này khiến hai nàng không muốn dừng lại chút nào, tiếp tục vận chuyển công pháp hấp thu linh khí thiên địa hòng đột phá. Tuy nói một chút nhưng hai nàng là dị loại tu sĩ nên cần nhiều linh khí lắm, chỉ hấp thu linh khí thiên địa căn bản là cần rất nhiều thời gian.
Thấy vậy Lâm Phong liền ném ra ba nghìn linh thạch hạ phẩm bố trí một cái tụ linh trận đơn giản, sau đó Lâm Phong nhảy vào giữa nhị nữ, từ trận hình hai người áp tay tu luyện chuyển thành ba người áp tay tạo thành một vòng tròn, trong đó Lâm Phong là chủ chốt, hắn điên cuồng vận chuyển công pháp hấp thu linh khí truyền cho hai nàng.
Thiên Biến Vạn Hóa Pháp quá bá đạo, ba nghìn viên hạ phẩm linh thạch chỉ trong nháy mắt đã bị hòa tan hoàn toàn hóa thành linh khí khổng lồ không ngừng thông qua Lâm Phong chảy vào đan điền nhị nữ, cả ba người nhất tâm nhị dụng khống chế linh lực phối hợp lẫn nhau gia tăng tốc độ chuyển hóa linh khí thành linh lực, tu vi nhị nữ lại tiếp tục tăng lên.
-Ầm…
Bức tường ngăn cách giữa Kết Đan hậu kì và viên mãn vô cùng dễ dàng bị thổi bay, nhị nữ nhẹ nhàng đột phá tới Kết Đan viên mãn, bất quá lượng linh khí từ ba nghìn viên linh thạch hạ phẩm vẫn còn dư lại ba thành, nhân cơ hội này Lâm Phong dùng phong ấn thuật chia đều đám linh khí vào trong cơ thể hai nàng, chúng nó không có tác dụng tăng lên tu vi nhưng có thể giữ lại trong kinh mạch trong một năm để phát động công kích.
-Ầm… ầm… ầm …. Oanh.
Đột nhiên có tiếng sấm chớp ầm ầm vang lên, Lâm Phong ngay lập tức kéo nhị nữ đứng dậy cảnh giác, tiếng sấm chớp này…chính là thiên kiếp không thể nghi ngờ, mà vị trí xuất hiện thiên kiếp lại không xa, chỉ cách ba người mười mấy dặm mà thôi, chẳng lẽ thiên đạo lại nhắm tới hắn rồi sao, nhưng trong ba người không có ai đột phá a.
Liễu Phượng nhận ra điểm khác lạ đầu tiên, nàng nhìn về phía thiên kiếp nói:
-Đây là lôi kiếp của linh thú, thông thường linh thú chỉ có một lần lôi kiếp duy nhất đó là khi đột phá Hóa Thần kì để hóa hình, bất quá nhìn uy thế lôi kiếp này yếu hơn lúc ta độ kiếp nhiều lắm, chỉ tương đương với Nguyên Anh kì mà thôi.
Nghe vậy Lâm Phong liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, đây chắc hẳn là Ngư Điểu đột phá Nguyên Anh kì rồi, nó là dị loại trong linh thú, khi nó đột phá Nguyên Anh kì sẽ tạo thành hai yêu đan cho nên mới dẫn tới lôi kiếp sớm hơn dự tính, chỉ là lôi kiếp đối với linh thú có lực sát thương hơn với nhân loại nữa, không biết Ngư Điểu có vượt qua được không.
Thế là Lâm Phong vội vàng kéo Liễu Phượng và Mộ Dung Tuyết phóng tới vị trí Ngư Điểu độ kiếp, hắn nói:
-Đi xem một chút, ta đoán đây là Ngư Điểu đang độ kiếp.
Lôi kiếp của linh thú cũng giống nhân loại, muốn vượt qua lôi kiếp chỉ có thể dựa vào chính mình nên Lâm Phong không đề cập đến việc giúp Ngư Điểu, nếu hắn trực tiếp nhúng tay vào chính là hại Ngư Điểu, lôi kiếp sẽ dựa theo tu vi và số lượng người tham gia mà tăng lên uy lực, hắn đỡ được nhưng Ngư Điểu đỡ không nổi, lại nói… hắn bị thiên đạo chú ý nên không biết sẽ xảy ra biến cố gì đâu.
Liễu Phượng gật gù, Lâm Phong nói nàng cũng nhớ ra Ngư Điểu, đầu Ngư Điểu này rất hay quấn lấy nàng a:
-Hóa ra là Ngư Điểu, trước đây ta cũng rất để ý đến nó, phải nói là cơ duyên của nó rất tốt, thu được cả Phong Linh Châu cấp hai khiến nó có được Phong thuộc tính.
Lâm Phong không ngờ Ngư Điểu biến dị không phải bẩm sinh, mà là do nó thu được Phong Linh Châu, xem ra kiến thức của hắn còn quá nhiều thiếu sót, nếu biết Ngư Điểu thu được Phong Linh Châu hắn đã hỏi nó kiếm được ở đâu rồi, nơi có Phong Linh Châu sẽ có phong thuộc tính mạnh mẽ, rất dễ cảm ngộ phong ý a, lần này đã biết Lâm Phong sẽ hỏi Ngư Điểu cho bằng được.
Mười mấy dặm khoảng cách không gần nhưng cũng không xa, với tốc độ của Lâm Phong chỉ năm phút sau ba người đã tiếp cận vị trí Ngư Điểu đang độ kiếp, uy áp lôi kiếp là có nhưng chỉ tập trung vào Ngư Điểu không ảnh hưởng đến Lâm Phong bao nhiêu cho nên ba người lựa chọn vị trí đứng rất gần với Ngư Điểu để dễ dàng ra tay.
Ngư Điểu lúc này vô cùng chật vật, toàn thân tràn đầy vết cháy xém, bất quá nó chưa trọng thương tới căn bản, nó rất thông minh không dùng song trọng lớp giáp mà chỉ dùng phong giáp để ngăn cản lôi kiếp, lực phòng ngự của phong giáp vào lúc này có tác dụng lớn hơn song trọng lớp giáp nhiều, bởi vì lôi khắc thủy, chỉ có phong mới đấu ngang được với lôi.
Cảm giác được có người tới, Ngư Điểu phân ra một điểm chú ý thì nó nhìn thấy Liễu Phượng, toàn thân nó vì vậy hưng phấn hơn nhiều, Vương trong lòng nó vậy mà tới đây để quan sát nó độ kiếp, nó không thể thất bại được. Thế là Ngư Điểu ngẩng đầu lên nhìn lôi vân, khí thế bành trướng mở miệng rống lớn, giống như… nó đang khiêu khích lôi kiếp.
-Graooooooooooo…
Thấy vậy Lâm Phong dùng ánh mắt cổ quái nhìn Liễu Phượng:
-Nó hình như thích nàng a.
Liễu Phượng thản nhiên đáp lại:
-Đương nhiên, ta xinh đẹp thế này nó không thích mới là lạ. Nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là ta giúp nó dung hợp Phong Linh Châu, đừng nghĩ linh thú cũng háo sắc như ngươi a.
Mộ Dung Tuyết nghe đến cụm từ “háo sắc” liền đánh ánh mắt cảnh cáo cho Lâm Phong, nàng đang giả vờ không biết chuyện giữa Lâm Phong và Liễu Phượng. Lâm Phong bị nàng cảnh cáo giật mình ho khan vài tiếng giống như bị bắt quả tang ngoại tình, gượng cười nói:
-Thực sự ta đã muốn nói từ lúc dùng bữa rằng ta và Phượng đã có quan hệ đạo lữ rồi, chỉ là có nhiều chuyện xảy ra nên chưa có dịp nói a.
Mộ Dung Tuyết cười vào hùa với Liễu Phượng trêu chọc Lâm Phong:
-Muội biết ngay huynh là đồ háo sắc mà, Phượng tỷ đẹp như vậy làm sao huynh kiềm lòng nổi cơ chứ.
Lâm Phong trưng ra vẻ mặt vô tội nói:
-Chuyện này không nên trách ta a, ai bảo hai nàng đều xinh đẹp như vậy làm gì, có phúc không hưởng là có lỗi với bản thân, ta không làm được.
Trong lúc ba người cười đùa với nhau thì đợt lôi kiếp tiếp theo của Ngư Điểu đã giáng xuống, không biết có phải vì Ngư Điểu khiêu khích lôi kiếp hay không mà đạo lôi kiếp này lại mạnh hơn mấy đợt trước mấy phần, một đạo lôi kiếp to như cánh tay người trưởng thành bổ thẳng tới Ngư Điểu không chút thương tiếc nào.
-Oanh… ầm ầm.. răng rắc.
-Ngao….
Ngư Điểu bị lôi kiếp đánh trúng kêu thảm một tiếng, phong giáp vỡ tan tành, thân thể va chạm trực tiếp với lôi kiếp bị xé ra mấy vết thương nghiêm trọng, máu tươi tràn ra, cả người đập thẳng xuống mặt đất run rẩy, trên thân ẩn ẩn còn có lôi điện vờn quanh, đoán chừng Ngư Điểu không còn dư lực tiếp tục nữa… mà lôi vân trên bầu trời… còn chưa tan biến.
Ánh mắt Ngư Điểu nhìn chằm chằm vào lôi vân tràn đầy không cam lòng, nó còn một sát chiêu chưa ra vì biết vẫn còn một đợt lôi kiếp nữa nhưng mà hiện tại nó không còn chút sức lực nào, cử động cũng khó chứ đừng nói đến nghênh đón lôi kiếp, chỉ cần lôi kiếp giáng xuống là nó phải thất bại, mà thất bại… đồng nghĩa với cái chết.
Liễu Phượng lo lắng nhìn Ngư Điểu nói:
-Ta giúp ngươi.
Ngư Điểu nhìn Liễu Phượng tràn đầy tiếc nuối lắc đầu, nó mang ơn Liễu Phượng nhưng lần này nó không muốn Liễu Phượng cứu nó, thứ nhất là Liễu Phượng tham gia vào cũng chưa chắc cứu nổi nó mà còn liên lụy đến nàng, nó biết Vương vừa mới khôi phục mà thôi.
Còn thứ hai là Ngư Điểu có kiêu ngạo của nó, không thể lần nào cũng nhờ Liễu Phượng giúp đỡ được, lại nói dù có sống nhưng nó cũng bị tính là thất bại, tu vi thụt lùi, lần sau muốn đột phá gần như là không có khả năng, lôi kiếp luôn theo quy luật cái sau mạnh hơn cái trước, lần này không phá nổi lần sau dựa vào cái gì đi phá lôi kiếp.
Nếu đã vậy nó thà lựa chọn cái chết còn hơn sống lay lắt, trong giới linh thú… không có thực lực chính là không có tôn nghiêm. (Thực ra trong giới tu chân đều là như vậy)
Liễu Phượng thấy vậy vô cùng đắn đo không biết nên cứu hay không cứu, bất quá nàng chỉ đắn đo trong chốc lát liền quyết định bước ra cứu Ngư Điểu, Lâm Phong đã dạy cho nàng còn sống mới là kiêu ngạo nhất, chết rồi cái gì cũng không còn, chỉ có sống sót… mới có cơ may chuyển mình.
Liễu Phượng vừa bước ra một bước thì Lâm Phong đã kéo nàng lại:
-Nàng yên tâm, nó không chết được, ta có cách. Tuyết, nàng lấy ra tinh huyết bản mệnh của Ngư Điểu đi, đồng thời truyền một chút đan khí của nàng vào trong tinh huyết trả lại cho Ngư Điểu.
Nghe vậy Mộ Dung Tuyết ngay lập tức làm theo lời Lâm Phong, nàng điểm một cái vào mi tâm, giọt tinh huyết bản mệnh của Ngư Điểu được nàng phóng xuất hấp thu một tia đan khí của nàng cùng một tia hỗn độn chi khí Lâm Phong truyền vào sau đó bay thẳng tới trước mặt Ngư Điểu.
Ngư Điểu nhận ra đây chính là tinh huyết của nó liền không chút do dự nuốt vào, thực sự thì tinh huyết có ở trong người hay không đều không có bao nhiêu ảnh hưởng đến thực lực của Ngư Điểu nên nó không hiểu ý định của Lâm Phong cho lắm, nó còn tưởng Lâm Phong trả lại cho nó vì nó trước sau gì cũng chết, hắn muốn cho nó một cái chết “đầy đủ”.
Ngay sau đó Ngư Điểu liền mừng rỡ, mọi chuyện không xấu như tưởng tượng, bởi vì theo sự trở về của tinh huyết bản mệnh trong thể nội nó bộc phát ra một cỗ lực lượng nhu hòa chữa trị cho nó, thương thế trên thân lấy tốc độ khó tin lành lại, tu vi một lần nữa tràn đầy, thậm chí khí tức của Ngư Điểu còn mạnh hơn trước khi bị thương một phần, nó đâu còn nghĩ đến chết nữa mà điên cuồng vùng dậy rống lớn.
-Graoooooooooo….. Graooooooooooo….
-Rầm rầm rầm….
Trên bầu trời, đạo lôi kiếp cuối cùng của Ngư Điểu chưa giáng xuống ngay mà đang lấy thanh thế kinh người ngưng tụ lại, lôi vân điên cuồng co rút từ mười mấy trượng lôi vân chỉ còn một trượng lôi vân, bất quá uy lực của nó không giảm mà còn mạnh hơn đợt lôi kiếp trước đó nhiều, theo kinh nghiệm của Lâm Phong phát lôi kiếp này sẽ có lực lượng của Nguyên Anh sơ kì đỉnh phong.
Không biết vì được hai loại khí tức đặc biệt trong cơ thể kích thích hay vì muốn thể hiện với Liễu Phượng mà lần này Ngư Điểu không có bị động chịu lôi kiếp đánh xuống nữa, bất chấp uy áp lôi kiếp đè nặng trên thân, nó mở rộng hai cánh… đập mạnh một cái bay thẳng lên lôi vân, ra vẻ muốn đánh tan cái lôi vân này.
Thấy cảnh này khóe mắt Lâm Phong giật giật nói:
-Ngư Điểu này rất thích khoe khoang a, lôi kiếp có uy nghiêm của lôi kiếp, nó khiêu khích lôi kiếp như vậy sẽ khiến lôi kiếp mạnh hơn đó. Hiện tại nó không chết được nhưng mà đau khổ da thịt là không tránh khỏi.
Mộ Dung Tuyết cười nói:
-Cái này không phải giống huynh sao, huynh cũng thường xuyên khiêu khích lôi kiếp còn gì, muội còn nhớ rõ lần trước cùng huynh nghịch thiên, chủ nào tớ nấy a.
-Ách, cái này muội nên nói với Phượng thì đúng hơn, ta dám chắc Ngư Điểu khoe khoang như vậy là do Phượng có mặt ở đây.
Liễu Phượng nghe Lâm Phong nói vậy mà khuôn mặt nóng ran, bởi vì nói như Lâm Phong chẳng khác nào nói vì nàng có mặt nên lôi kiếp của Ngư Điểu khó độ hơn một phần, nhưng cái này không thể trách nàng a, nàng chỉ muốn đến tiếp sức cho Ngư Điểu thôi mà, bất quá nàng không tìm được lí do để phản bác, đúng là vì nàng nên Ngư Điểu mới lựa chọn khiêu khích lôi kiếp.
-Oanh…oanh…oanh….
Khi Ngư Điểu bay lên được hai mươi trượng thì lôi kiếp đã giáng xuống, không ngoài dự đoán chính là lôi kiếp Nguyên Anh sơ kì đỉnh phong.
Bất quá Ngư Điểu không hề sợ hãi, nó chính là linh thú có hai yêu đan, nó có thực lực để vượt cấp chiến đấu, hiện tới dưới sự gia trì của hỗn độn chi khí và đan khí nó có tự tin… không chết dưới đạo lôi kiếp này, lôi kiếp chỉ cần bị đánh đủ mà không chết chính là thành công rồi, hành động bay lên nghênh kiếp của nó chỉ làm màu cho Liễu Phượng xem mà thôi.
Ngư Điểu cuồng hống, đối mặt với lôi kiếp này nó quyết định chuyển thành chung cực hình thái… một bên là vây cá… một bên là cánh chim, nhìn qua có chút khôi hài không phù hợp, thậm chí có thể nói là “xấu xí” nhưng đây chính là hình thái mạnh nhất của nó trong chiến đấu, từ trong miệng của nó phát ra tiếng kêu giống như gọi tên chiêu thức, vậy mà cả ba người Lâm Phong đều nghe hiểu.
-Băng Ngưng Sương Hoa.
Nhất thời, thủy nguyên tố trong phạm vi trăm trượng lấy Ngư Điểu làm trung tâm không ngừng tụ lại, thanh thế kinh người tạo thành một vòng xoáy thủy hệ. Cái gì trong thiên địa này dễ kiếm nhất… đáp án chính là thủy, trong không khí có rất nhiều thủy nguyên tố, những thủy nguyên tố này bình thường rất nhỏ bé yếu ớt nhưng khi nằm chung một chỗ lại trở thành lực lượng không thể xem thường.
Đồng thời theo “cánh” vẫy động thì phong nguyên tố từ Phong Linh Châu trong cơ thể Ngư Điễu dẫn động phong nguyên tố bên ngoài không gian dung hợp với vòng xoáy thủy hệ hình thành một vòng xoáy băng tuyết cùng một chỗ va chạm với lôi kiếp, chiêu này Lâm Phong đã gặp qua một lần, bây giờ gặp lại hắn cũng phải động dung trước thanh thế của Ngư Điểu, Ngư Điểu… quá mạnh mẽ.
Lại nói… Ngư Điểu này đặt tên chiêu thức đủ hoa mỹ, cái gì mà Băng Ngưng Sương Hoa, thực sự Lâm Phong chỉ thấy Băng Ngưng chứ không thấy đóa Sương Hoa nào, không biết là do thực lực của nó không đủ thi triển Sương Hoa hay do nó đặt bừa tên chiêu thức.
Dù thế nào thì muốn đánh tan lôi kiếp còn kém một chút, Băng Ngưng Sương Hoa mạnh thì mạnh đấy nhưng vẫn không ngừng bị lôi kiếp triển ép bại lui, cuối cùng Ngư Điểu bị lôi kiếp oanh cho một phát trên thân đánh bay xuống mặt đất, bị thương không nhẹ nhưng nó rất thỏa mãn, màn trình diễn vừa rồi của nó rất đẹp mắt a, không biết Vương sẽ nghĩ gì về nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...