CHƯƠNG 52: TỪ NAY VỀ SAU – CHI TỨ
Đường nhìn bắt đầu rõ nét, vẻ mặt lo âu của Giang Phong liền rơi vào trong mắt hắn, dáng vẻ của Giang Phong suy sụp tinh thần đến cực điểm.
“Vô Cực? Ngươi tỉnh?”
Hắn rên rỉ vài tiếng, toàn thân không thoải mái.
” Vô Cực, thân thể ngươi có sao không? Có chỗ nào bị thương hay không?”
Trí nhớ nhất nhất khôi phục, hắn nhớ tới chuyện buổi chiều không cẩn thận bất ngờ ngã vào trong hồ, khàn giọng nói: “Ai đã cứu ta?”
” Là Tiểu Ách, nàng nghe thấy tiếng cầu cứu của ngươi, nhảy xuống hồ cứu ngươi lên!” Giang Phong tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần, vẻ mặt của hắn so với Bạt Thác Vô Cực vừa rơi vào trong hồ còn tái nhợt hơn.
“Phải không. . . . . .” Tầm mắt ở bên trong phòng nhìn một vòng, nhưng không thấy thân ảnh Tiểu Ách: “Tiểu Ách đâu?”
” Nàng đang giúp ngươi ngao dược. Muốn đứng dậy sao?” Giang Phong hỏi, thấy hắn gật đầu liền khom người nâng hắn dậy, để Bạt Thác Vô Cực nửa ngồi dựa vào đầu giường.
Giang Phong cúi đầu tựa vào trên vai phải của Bạt Thác Vô Cực, lòng bàn tay đỡ lấy lưng hắn vẫn còn không ngừng run rẩy, trong âm thanh tràn ngập vô thố, “Vô Cực. . . . . . Ngươi biết không. . . . . . Ngươi hôn mê suốt ba ngày. . . . . . Ba ngày này ta không ngừng, không ngừng nghĩ nếu ngươi cứ như vậy không tỉnh lại, ta đây phải làm sao bây giờ . . . . .”
Bạt Thác Vô Cực đưa tay ôm lấy thân thể hắn, không mở miệng, cũng không phải không biết nên làm sao, mà chỉ là không muốn nói chuyện.
Giang Phong bỏ rơi hắn một mình ngày đêm vùi đầu làm việc. Hắn hoài đứa nhỏ, giống như oán phụ nơi khuê phòng, mỗi ngày trông mong, chờ Giang Phong trở về.
Hắn không phải sinh khí, chính là. . . . . . từ trong lòng cảm thấy khó chịu cùng thương tâm.
Không có Giang Phong cuộc sống phảng phất giống như sống một ngày bằng một năm, bởi vì là Giang Phong hắn mới khiến cho bản thân giống như một nữ nhân, cuộc sống lấy Giang Phong làm trung tâm, nếu như đem Giang Phong dứt ra khỏi cuộc sống của hắn, hắn sẽ không còn là chính hắn.
Hắn không thích loại cảm giác này, hắn không muốn mọi chuyện đều dựa vào Giang Phong.
Hắn là nam nhân, không phải nữ nhân. Vì kết cấu thân thể bất đồng làm cho hắn giống nữ nhân có khả năng sinh con, nhưng trừ thứ này ra, hắn vẫn là nam nhân. Hắn không muốn vì hoài đứa nhỏ mà khiến cho tâm tính của mình cùng nữ nhân không có gì khác nhau.
Bạt Thác Vô Cực im lặng ôm hắn, không nói. Tâm tư nhạy cảm của Giang Phong rất nhanh nhận thấy được khác thường, “Vô Cực, xảy ra chuyện gì?”
Hắn lắc đầu, cái gì cũng không muốn nói.
Lúc này Tiểu Ách bưng dược thang mới vừa ngao đến, Giang Phong tiếp nhận, đảo đảo thìa, thổi cho thật nguội mới đem thìa đến bên môi Bạt Thác Vô Cực, nhưng Bạt Thác Vô Cực đóng chặt miệng.
“Vô Cực?”
” Ta nghĩ tự mình uống.”
” Thân thể ngươi còn suy yếu, ta uy ngươi.”
“Ta không phải nữ nhân.” Nói xong, hắn cầm lấy bát trong tay Giang Phong, nhất thời lực đạo quá lớn làm bát bị nghiêng, nước thuốc nóng bỏng đổ lên bộ quần áo mỏng manh của hắn, tạo thành các vệt đen bẩn.
Giang Phong hoảng sợ lập tức cởi bộ quần áo dính nước thuốc trên người hắn xuống, “Có khỏe không. . . . . . Ta đi múc nước ──”
Hắn giữ chặt Giang Phong, “Không cần, không có bỏng đến.”
” Nhưng ──”
“Đừng lo.”
“Ta giúp ngươi lấy quần áo.”
” Không cần, ta tự mình lấy.” Hắn cố chấp đứng dậy, đĩnh cái bụng tròn có chút khó khăn đi đến gần tủ quần áo, Giang Phong muốn nâng lại bị hắn cự tuyệt.
Bạt Thác Vô Cực cúi người lấy xiêm y mặc vào bình tĩnh nói: ” Ta chỉ là không muốn dựa vào ngươi nữa.”
” Vì sao? Ngươi giận ta sao? Bởi vì ta đã nhiều ngày vắng vẻ ngươi?”
“Không phải.” Hắn lạnh lùng trả lời.
” Vậy thì là vì cái gì? Ta không rõ.”
” Là ta nghĩ thông suốt. Ngươi không ở đây đã nhiều ngày ta đem mình biến thành nữ nhân. Ta không muốn không có ngươi ta liền sống không nổi, cho dù không có ngươi, ta vẫn có thể tự lực cánh sinh.”
Giang Phong sửng sốt, trầm mặc trong chốc lát, nói: ” Ta chưa từng đem ngươi coi như nữ nhân, ta sẽ sủng ngươi, yêu ngươi, là bởi vì ngươi chính là ngươi.”
” Ta cũng không nói gì ngươi! Là vấn đề của chính ta.” Hắn biện giải, có chút buồn bực, “Ngươi không ở đây đã nhiều ngày, ta mỗi ngày nhớ ngươi, niệm ngươi, ta muốn điên rồi. . . . . . Cá tính của ta không phải như thế, thế nhưng, thế nhưng ngươi lại làm cho ta trở nên yếu đuối như thế. . . . . .” Nói đến đây hắn lại nghẹn ngào.
Giang Phong kinh hoảng, cầm khăn đưa cho hắn, lại bị hắn từ chối.
Hắn cưỡng chế dòng chất lỏng ẩn nhẫn trong hai mắt, “Ngươi xem đi. . . . . . Ta mới nói không vài câu, đã rơi lệ tựa như nữ nhân, ta ── thực chán ghét.”
“Vô Cực. . . . . .”
“Cho nên. . . . . . từ nay về sau ta sẽ thử mọi chuyện không dựa vào ngươi, một mình ta cũng có thể làm rất nhiều chuyện. Cho nên. . . . . . Ta cũng hy vọng ngươi có thể để cho ta độc lập, đừng lo lắng cho ta.”
Tâm tình Giang Phong suy sụp. Hắn không cảm thấy Vô Cực dựa vào hắn là chuyện xấu gì, hắn ngược lại thực hưởng thụ Vô Cực đem tất cả tâm tư đặt ở trên người hắn, hắn muốn chiếm giữ ánh mắt Vô Cực, tâm Vô Cực cho riêng mình, nhưng mà, Vô Cực không nghĩ như vậy.
“Giang Phong, ngươi có thể hiểu được tâm tình của ta không?”
Giang Phong không nói tiếp, chỉ là nhìn chăm chú hắn, có chút cô đơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...