CHƯƠNG 43“HẮN ĐÃ TỈNH CHƯA?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã tỉnh lại”.
“Phải không. . . . . .” Hắn quay đầu liếc một cái, nhìn thấy Bạt Thác Vô Cực thì câu môi tà mị cười:” “Ngươi chính là Bạt Thác Vô Cực?”
Bạt Thác Vô Cực lãnh đạm nhìn lại, “Phải”
“Chậc chậc, bộ dạng rất không tệ…” Hắn hơi hơi cười khẽ.
“Vì sao bắt ta tới đây?” Bạt Thác Vô Cực không để ý tới đáy mắt người nọ đầy giễu cợt, như cũ lãnh đạm hỏi.
” Bắt?” Hắn lắc đầu, “Đây cũng không phải là bắt. Nơi này vốn chính là nơi ngươi nên tới, trẫm chỉ là thỉnh người ‘ mang’ ngươi trở về thôi.”
“Ngươi bịa đặt”
” Là thật, chẳng lẽ Giang ái khanh của trẫm không nói với ngươi sao?’ Biểu hiện của hắn kinh ngạc cực kỳ.
“Nói cái gì?”
Hắn giống như nghi ngờ nói: “Trẫm rõ ràng có nhắc nhở ái khanh khi tiêu diệt Huyền Vũ quốc đừng quên đem đầu Mẫn Đức vương trở về”.
Bạt Thác Vô Cực trong lòng kinh ngạc, nhưng lại không nói một lời, chỉ lãnh đạm nhìn hắn.
“Coi thần sắc ngươi khiếp sợ đến nói không ra lời, thế nào, ái khanh của trẫm quả thật không nói cho ngươi?” Trên mặt hắn cười đến thoải mái, nhưng trong mắt không có nửa phân tiếu ý.
Bạt Thác Vô Cực đã sáng tỏ.
Rốt cục hiểu rõ vì sao Giang Phong đưa hắn mang về nhưng không đem hắn giao cho hoàng đế Viêm Di quốc, vì sao Giang Phong luôn nói bên ngoài nguy hiểm không cho phép hắn xuất môn, vì sao Giang Phong muốn đem Bạt Thác Thứ Cô an trí tại nơi khác… Nguyên lai tất cả đều là bởi vì Giang Phong kháng chỉ.
Giang Phong không phụng mệnh hoàng đế Viêm Di quốc giết hắn. Trái lại mang theo hắn cùng nhau chạy trốn. Đây đều là bởi vì Giang Phong muốn cùng hắn một chỗ.
Trong lòng Bạt Thác Vô Cực tràn ngập hối hận, sớm biết như vậy, hắn thật không nên làm cho Giang Phong tức giận, lại càng không nên làm Giang Phong phải lo lắng cho hắn…
Xin lỗi… Giang Phong, xin lỗi…
“Nói! Giang Phong ở nơi nào?”
“Ngươi tìm hắn để làm gì?” Bạt Thác Vô Cực cảnh giác hỏi.
“Để làm gì?” Hoàng đế cười nhạt. “Hắn mang trên người tội danh kháng chỉ, ngươi cho rằng sẽ có chuyện gì?”
Kháng chỉ… Đây chính là chém đầu!
“Ngươi muốn giết hắn?”
“Làm sai chuyện, nên nhận lấy. Giang Phong ở nơi nào?”
Bạt Thác Vô Cực quay mặt đi…, “Ta không biết.”
Không thể cung khai ra Giang Phong, quyết không thể! Giang Phong vì hắn kháng chỉ, còn hắn có thể vì Giang Phong làm cái gì đây? Giang Phong vì hắn trả giá rất nhiều, còn hắn có thể vì Giang Phong trả giá cái gì?
Hoàng đế lần thứ hai cười nhạt, “Không biết?” Hắn hô to, “Người đâu, đem hắn trói lại!”
“Vâng”. Ngục tốt vừa nghe hoàng thượng ra lệnh, không dám chậm trễ, cầm cái chìa khóa mở cửa nhà lao, thô lỗ đem Bạt Thác Vô Cực từ nhà lao kéo ra, sau đó mang lên đài khảo vấn, dùng xích sắt trói hai cổ tay hắn cố định lên tường, vô pháp giãy giụa.
Ngục tốt sức mạnh phi thường, trên đường bất luận hắn giãy dụa thế nào vẫn vô pháp thoát khỏi, đành phải cam chịu số phận, tùy ý ngục tốt.
Bị cố định trên tường hắn ngẩng đầu lãnh ngạo nhìn hoàng đế, đáy mắt chưa hề tỏ ra sợ hãi.
Hoàng đế nhìn thấy vẻ cao ngạo của hắn, cười nhạo: “Không tệ! Ánh mắt này ta thích. Chỉ sợ… sau khi khảo vấn, biểu tình của ngươi còn có thể như lúc ban đầu hay không? Ha ha ha…” Hoàng đế ngửa đầu cười to.
Lập tức hoàng đế ngừng cười, giở roi treo trên tường xuống, huơ huơ trước mắt hắn, “Trẫm hỏi lại ngươi một lần, Giang Phong ở đâu?”
Bạt Thác Vô Cực mặt lạnh, gằn từng chữ: “Biết, cũng, không, nói!”
“Tốt! Phi thường tốt!”
Hoàng đế vung roi lên, một nhát đánh xuống trên người Bạt Thác Vô Cực, hắn đau đến nhíu mi, nhưng không rên một tiếng.
Động tác của hoàng đế cố ý thả chậm, từng roi nặng nề mà hung mãnh lần lượt đánh vào thân thể Bạt Thác Vô Cực, vải vóc bị roi đánh nứt ra, y phục rách làm lộ ra da thịt, bên trên từng đạo hồng ngân, có lằn roi thậm chí chảy ra máu tươi.
Ngừng một lát hoàng đế lại hỏi: “Nói, Giang Phong ở đâu?”
Hắn cắn chặt răng, không chịu mở miệng.
“Không nói lời nào, là tỏ ý muốn tiếp tục bị đánh?”
Bạt Thác Vô Cực trừng hắn.
” Coi, ngươi đây là biểu tình gì? Nếu không muốn chịu tội vậy nói ra chỗ Giang Phong, như vậy không phải tha ngươi một mạng sao?”
Bạt Thác Vô Cực mở miệng, cười nhạt: “Không có khả năng! Muốn ta phản bội Giang Phong, vậy không bằng ngươi đánh chết ta đi!”
Hoàng đế cười to, “Ha ha… Chủ ý không tệ, ngươi cho rằng mạng của ngươi có thể có bao nhiêu giá trị, nếu trẫm không phải muốn ngươi cung ra tin tức Giang Phong, trẫm đã sớm muốn một đao diệt ngươi, còn cho phép ngươi tại đây dương oai sao?” Hắn dương tay đánh Bạt Thác Vô Cực thêm mười roi.
Đối mặt với cơn mưa roi giáng xuống, hắn chỉ có thể cắn răng yên lặng tiếp nhận.
Giang Phong… Hắn không thể hại Giang Phong chết.
Đột nhiên bụng truyền đến từng đợt đau đớn, Bạt Thác Vô Cực có chút hoảng hốt.
Hoàng đế bị sự ngoan cố của hắn chọc giận xuống tay không khỏi càng lúc càng nặng, chẳng qua là tay hắn đánh đến đau vẫn không có nghe Bạt Thác Vô Cực kêu rên nửa câu, hoàng đế giận dữ vứt roi, “Người tới, đưa hắn kéo quay về nhà lao, trẫm đánh mệt mỏi, ngày mai lại đến! “
Nói xong hắn căm giận phất tay áo rời đi. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...