CHƯƠNG 4
Thấy hắn phải đi, Giang Phong hoảng hốt, nghĩ đến vẫn chưa hảo hảo làm quen mỹ nhân, không thể lỡ mất cơ hội, trong đầu nảy sinh cảm giác kỳ diệu, hắn vội vàng đi theo phía sau Bạt Thác Vô Song, “Mỹ nhân, mỹ nhân. . . . . . Ngươi chờ ta một chút! Mỹ nhân?! Mỹ nhân, ngươi muốn giết ta sao?”
Hắn trừng lớn mắt, không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt, mỹ nhân vốn dĩ đang đi ở đằng trước hắn không biết khi nào xuất hiện phía sau hắn, mà tức khắc trên cổ hắn đã bị đặt một thanh chủy thủ sắc bén vô cùng. Mỹ nhân thật sự là hảo công phu a, nhưng hắn không muốn chết. . . . . .“Ngươi gọi ta cái gì?”
Giang Phong mồ hôi lạnh ứa ra, không ngừng cười giả ngu. “Không, không có a. . . . . . Ngươi, ngươi nghe lầm . . . . . .”“Thật không. . . . . . Những gì ta nghe vừa rồi không phải là tiếng chó sủa đấy chứ?”
Hắn gật đầu như giã tỏi “Không, đúng vậy, là chó sủa, chó sủa!”
Bạt Thác Vô Song thu chủy thủ, thô lỗ đẩy hắn, “Lần này tha ngươi, miệng chó không mọc được ngà voi, cẩn thận cái mạng nhỏ này của ngươi”. Hắn vượt qua Giang Phong, đi một đoạn đường lại phát hiện người nọ vẫn đi theo phía sau hắn, hắn liền dùng khinh công ý đồ bỏ rơi tên kia, nhưng người này dai nhách như da trâu, gỡ cũng gỡ không ra.“Làm gì theo ta?”“Bởi vì ta cũng muốn đi đường này a.” Hắn nói xong lộ ra vẻ thản nhiên.
Bạt Thác Vô Song nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, ngực nổi lên lửa giận, phẩy ống tay áo xoay người, thân thể linh hoạt trong nháy mắt chui vào rừng cây, nhảy lên cành cao, chuyền đi chuyền lại giữa đám cây cối như con thoi.
Cũng không tin như vậy hắn còn có thể quấn lấy không tha.
Suy nghĩ tự tin của Bạt Thác Vô Song chẳng được bao lâu liền sụp đổ, hắn tức giận dừng lại, đứng ở trên cành cây cao mấy thước xoay người đối với kẻ cũng đang ở trên cây cách hắn không đến mười thước cả giận nói: “Không lẽ ngươi cũng đi đường này?”
Giang Phong biết không thể dùng lý do này để tiếp tục nói dối, không thể làm gì khác hơn là gãi đầu lúng ta lúng túng nói: ” Kỳ thực, kỳ thực ta quên đường trở lại, nghĩ theo ngươi có thể ra khỏi rừng cây, cho nên mới…”
Nghe vậy lửa giận trong ngực Bạt Thác Vô Song hoãn lại, phóng nhuyễn thanh âm “Nhà ngươi ở đâu?”“Nhà của ta ở nơi rất xa, mấy ngày trước đây ta theo cha ta đến đóng ở biên cương, chạy đến đây ngoạn, hậu quả là lạc đường”.
Biên cương?“Ngươi là con dân Viêm Di quốc?”“Ở đây không phải Viêm Di quốc sao?”“Nơi này là Huyền Vũ quốc, ngươi phải đi về hướng ngược lại, ngươi có đi theo ta cũng không quay về được nhà của ngươi”.
Giang Phong vẻ mặt suy sụp: “Tại sao có thể như vậy?”“Cho nên ngươi theo ta cũng vô dụng.”
Trong ý tứ Bạt Thác Vô Song không có lấy một chút đồng tình, hắn nhún người cũng không dự định sử dụng khinh công, không chút bận tâm tiếp tục đi.“Uy… Chờ một chút!”
Hắn dừng lại. “Lại có chuyện gì?”“Ngươi bỏ ta một mình ở chỗ này ta cũng quay về nhà không được, có thể vài ngày qua đi, ta sẽ chết đói ở trong núi, nói không chừng… Nói không chừng còn có thể bị dã thú ăn thịt! Ta anh tuấn tiêu sái như thế, làm sao có thể mệnh tang ở đây, nương ta biết được nhất định sẽ khóc đến hai mắt sưng đỏ, nha hoàn nhà chúng ta mà biết cũng sẽ tiếc hận mà rơi lệ, nhiều người thấy ta bất hạnh như vậy đều cảm thấy không muốn, ngươi nói, tình cảnh của ta làm cho kẻ khác phải cảm động rơi lệ a.” Hắn làm ra vẻ mặt khổ sở, nói xong thương cảm đến cực điểm.“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Nói một chuỗi dài, tóm lại không có gì đáng để nói.
Giang Phong bày ra dáng tươi cười nịnh nọt, “Không bằng… Không bằng ngươi trước hết mang ta quay về nhà ngươi, ta dùng bồ câu đưa tin gọi người nhà ta đến đón ta về”.“Không bàn nữa.”
” Cô nương hảo tâm, cô nương xinh đẹp… Cầu ngươi mở lòng từ bi, giúp đỡ ta lần này đi… Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, hảo tâm sẽ có hảo báo…”
Bạt Thác Vô Song chịu không nổi cái tên mặt dày nói nhiều này, mà trước mắt nghĩ đến dẫn hắn về thì cơ hội thay đổi nam trang cũng bị cướp đoạt, chỉ nghĩ đến đó liền thật sự muốn mặc kệ mà ném hắn đi.
Nhưng…
Trông vẻ mặt hắn, nếu bỏ rơi hắn, cam chắc hắn liền sống không nổi, Bạt Thác Vô Song không thể làm gì khác hơn là thở dài.”Được rồi, ngươi theo ta.”
Chỉ là, đi một hồi, nói chuyện phiếm một hồi sau.“Ngươi, ngươi nói cái gì? ! ” Bạt Thác Vô Song rốt cục nhẫn chịu không nổi rống to hơn.
Bị tức giận của hắn làm cho kinh sợ, Giang Phong cúi thấp đầu, biểu tình thập phần vô tội “Ta không biết cha ta đóng ở, ở chỗ nào…”“Ngươi không phải nói biên cương sao? Vậy ngươi gửi bồ câu đến cái chỗ ngươi gọi là biên cương a”“Biên cương kỳ thực cách nói chung chung, binh sĩ đóng ở đó chỉ là một trấn nhỏ…”“Ngươi, cút cho ta!” Hắn không muốn nhìn đến bản mặt người này nữa!“Cô nương…” Hắn lại vẻ mặt đau khổ, biểu tình giống như trời sụp xuống tới nơi, oa một tiếng, thân thủ dùng sức ôm lấy hai chân Bạt Thác Vô Song ” Cô nương hảo tâm, đừng bỏ lại một mình ta, không có ngươi không đến một ngày đêm ta sẽ đói chết tại nơi hoang vu không người này, ta không muốn… Ta còn muốn thú vài lão bà, ta còn chưa động phòng, còn chưa thấy lúc hài tử của ta được sinh ra, ta không cam lòng…”
Này, này là sao hả?“Ngươi buông…” Hai chân hắn cố sức giãy nhưng vẫn không thoát khỏi được Giang Phong“Không buông… Ta không buông, ta nếu buông ra, ngươi sẽ ném ta lại một mình… Mặc kệ … Ta phải về cùng ngươi, mặc kệ là chẻ củi, nấu nước hoặc quét dọn ta đều nguyện ý làm, chỉ cần ngươi đừng bỏ lại ta…” Nói xong, lực đạo vừa nặng thêm vài phần.“Thế nào, thế nào lại có người có da mặt dày như ngươi vậy!”“Cô nương…” Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...