CHƯƠNG 30
Buổi tối hôm đó Giang Phong hiếm có không đến tẩm cung, hắn trở lại dịch quán, lập tức triệu kiến hai thuộc hạ, hắn lấy ra mệnh bài tướng quân, nghiêm túc nói: “”Hoàng Ngu, Lâm Tề, hai người nghe lệnh.”
Hoàng Ngu Lâm Tề thấy mệnh bài đưa ra lập tức cung kính, chân nửa quỳ trên mặt đất chắp tay nói: “Thuộc hạ kính cẩn nghe tướng quân chỉ mệnh!”
Giang Phong khuôn mặt ngưng trọng, bất cẩu ngôn tiếu nhìn hai người nói: “Hai người các ngươi lập tức giục ngựa quay về đóng quân cách kinh thành Huyền Vũ quốc mười dặm, mỗi ngày mang quân hướng kinh thành di chuyển nửa dặm, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng để cho người khác phát hiện hành tung, ta có việc về nước một chuyến…” Hắn trong đầu ước tính khoảng cách hai nước, nếu dùng khinh công, đi về có thể cần mười ngày…
” Mười ngày sau ta sẽ đến quân doanh một chuyến, đến lúc đó chúng ta ── phá thành mà vào!”
Hoàng Ngu, Lâm Tề lại chắp tay “Tuân lệnh!” Sau khi nói xong hai người không hề chần chờ, vội vàng giục ngựa quay về doanh trại.
Trong tẩm phòng lạnh lẽo buồn tẻ chỉ còn một mình Giang Phong, hắn nhu nhu cần cổ đau nhức, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, thất thần, suy nghĩ phiêu đến tẩm cung của người nọ.
Mới vừa rồi ──
Sau tình cảm mãnh liệt, Giang Phong hơi thở chưa định nhìn Bạt Thác Vô Cực nói: ” Vô Cực, ta quyết định ngày mai lên đường quay về Viêm Di quốc một chuyến.”
“?”
Hắn hướng Bạt Thác Vô Cực nhếch miệng cười, “Ta quay về kinh thuyết phục Hoàng Thượng đừng phát động chiến tranh với Huyền Vũ quốc, hai nước nên chung sống hoà bình thật là tốt”.
Bạt Thác Vô Cực mừng rỡ, kinh ngạc nắm lấy bàn tay Giang Phong “Thật sự? !”
“Ân, đương nhiên!”
“Giang Phong, cám ơn ngươi! Trẫm. . . . . . Ta thật sự vui vẻ, ta thay dân chúng cả nước nói lời cảm tạ cùng ngươi…”
Giang Phong mỉm cười ôm Bạt Thác Vô Cực, lực đạo không tự giác tăng thêm một chút.
Suy nghĩ dần dần quay về, Giang Phong nâng tay, nhìn bàn tay vừa rồi bị Bạt Thác Vô Cực nắm đến phát đau, xúc cảm ôn nhu tựa hồ còn lưu lại ở trên đầu ngón tay.
Hắn thùy vai, hai tay ôm mặt.
Vô Cực. . . . . . Đừng hận ta, ta không có lựa chọn nào khác.
Ở một nơi khác, trong cung.
Sau khi Giang Phong rời đi Bạt Thác Vô Cực ngã trên giường, trên mặt không có biểu tình gì, một lát sau hắn nói: “Thanh nhi đừng trốn, xuất hiện đi”
Vừa dứt lời, một mạt thân ảnh từ ngoài bay vào.
Trên mặt Thanh nhi còn có khiếp sợ chưa dỡ xuống.
“Hoàng Thượng. . . . . .”
Bạt Thác Vô Cực không nhìn nàng, tầm mắt nhìn chăm chú phía trên, “Ngươi thấy tất cả đúng không? Chuyện Trẫm cùng Giang Phong mới vừa rồi…”
Thanh nhi quỳ trên mặt đất, “Nô tỳ biết tội đáng chết, nô tỳ không nên rình coi Hoàng Thượng cùng…”
” Đứng lên đi, trẫm không trách ngươi, huống chi ngươi cũng đã không còn là nha hoàn của trẫm, đừng xưng nô tỳ hay không nô tỳ thấp kém, vả lại cũng là do trẫm gọi ngươi vào cung một chuyến… Mau đứng lên”.
“Tạ Hoàng Thượng khai ân!” “May mắn Giang Phong không phát hiện đến sự tồn tại của ngươi, coi như là vạn hạnh.”
“Hoàng Thượng. . . . . .” Thanh nhi muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì?”
” Thứ Thanh nhi vô lễ, Thanh nhi muốn biết… Phụ thân của tiểu hoàng tử ── là ai?”
Mười lăm năm trước, khi biết được Hoàng Thượng mang thai, nàng khiếp sợ cực kỳ, muốn hỏi rồi lại không biết hỏi từ đâu, bởi vậy nghi vấn liền như vậy gác lại trong lòng, chính là qua mười lăm năm sau, mới vừa rồi lại gặp phải chuyện xảy ra giữa Hoàng Thượng và Giang công tử, trong đầu nàng hiện lên đáp án, nhưng lại không dám ngông cuồng kết luận.
” Thanh nhi, trong lòng ngươi đã sớm có câu trả lời, cần gì phải hỏi ta?”
“Hoàng Thượng, ngươi là nói. . . .phụ thân của tiểu hoàng tử thật là, thật là. . . .”
“Ân.”
Thanh nhi hoãn lại tâm tư đang hỗn loạn, biết mình không thể tìm tòi tra cứu chuyện riêng của Hoàng Thượng, nếu mười lăm năm trước Hoàng Thượng không nói cho nàng ngọn nguồn, chắc là không muốn để người khác biết. Thanh nhi thức thời ngậm miệng, nói sang chuyện khác: “Không biết Hoàng Thượng triệu kiến Thanh nhi vào cung. . . . . .”
” Trẫm có một việc muốn kính nhờ ngươi”. Bạt Thác Vô Cực đứng dậy, cái chăn tơ tằm trước ngực lập tức bị hạ xuống, dấu vết *** qua đi trên ngực do chưa mặc áo không được che kín, Thanh nhi nhìn thấy vội vã quay mặt, không dám nhìn nhiều.
Trong lòng nói thầm: Không nghĩ tới….. Giang công tử thật đúng là nhiệt tình.
” Bất luận chuyện gì Thanh nhi cũng nguyện vì Hoàng Thượng, bất chấp gian nguy”
Bạt Thác Vô Cực mỉm cười, “Nói tốt lắm, sợ tai vách mạch rừng, ngươi đem lỗ tai lại đây.”
“Vâng” Nàng đến gần mép giường, Bạt Thác Vô Cực đem môi đến bên tai nàng nói mấy câu.
Thanh nhi vừa nghe vừa gật đầu, đợi sau khi hắn nói xong, Thanh nhi lập tức đáp ứng: “Hoàng Thượng, chuyện này liền giao cho Thanh nhi, Thanh nhi tuyệt đối hoàn thành sứ mệnh”.
=== Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...