Định Phong Ba Vu Hoan


Vài ngày trước - Phường Thân Nhân, Long An.

Tiêu An Giới cùng Lý Hiếu Dật làm quan, cho nên mối hôn sự này khi Tiêu Uyển Ngâm sắp tuổi cặp kê liền bắt đầu lên kế hoạch, chỉ vì lớn nhỏ có trật tự, Tiêu An Giới lúc này mới vội vàng thay Lục tiểu thư tìm một cửa thông gia tự cho là hài lòng.

Hôn sự của Tiêu Uyển Ngâm, trong luật lệ từ định hôn đến hạ sính, chỉ dùng mấy ngày mà làm.

Nhìn sính lễ nặng nề trong phòng, Tiêu Uyển Ngâm lại cao hứng không nổi, Tiêu An Giới cầm sổ sách kiểm kê sính lễ sau đó ghi nhớ đếm lại: "Ngô quốc công xưa nay có danh vọng, từ sau khi bình định Từ kính nghiệp lại được Hoàng thái hậu điện hạ thân cận, ấu tử tài mạo song toàn, mới bất quá năm nhược quan liền trúng hai bảng tiến sĩ, tương lai nhất định là tài công phụ, Thất Nương gả qua cũng có thể được *cáo mệnh.

"
*Cáo mệnh: phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu
Tiêu Uyển Ngâm không nói lời nào, chỉ xuất thần nhìn chằm chằm vào hộp đỏ vẫn không nhúc nhích.

"A Lang, Thất tiểu thư." Gia sĩ trông coi cửa trạch bước vào trung đường khom người chấp tay.

"Chuyện gì?"
"Thứ tử của Ngự sử trung thừa Lý Chiêu Đức, Lý Nguyên Phù đến cửa bái phỏng."
Tiêu An Giới thần sắc khẽ biến, cúi đầu nhìn một xấp thiếp mời trên bàn, trong đó trên cùng ký tên là Lũng Tây Lý thị, giấy bị nắm đến có chút tổn hại cùng nếp gấp.

Tiêu Uyển Ngâm cùng thiếu niên Lý Nguyên Phù quen biết, cũng là cùng thế hệ quan hệ tương đối gần, nếu không phải sớm có ước hẹn với Ngô quốc công, Tiêu An Giới vốn có ý định gả Thất Nương cùng hắn làm làm phu thê.

Tiêu An Giới dường như có chút khó xử: "Sao lúc này lại đến bái phỏng? "
"Lý công tử nói là tới tìm Thất tiểu thư."
Tiêu Uyển Ngâm nghe xong mở miệng: "A Gia, để nữ nhi đến ứng phó đi.

"
Tiêu An Giới quay đầu lại nhìn Tiêu Uyển Ngâm một cái: "Mời Lý công tử tiến vào.

"
"Vâng."
- ---------
Người trẻ tuổi được nô bộc đỡ xuống xe, đi trên đê cát trên lối đi trong thành, từ trong tay hạ nhân tiếp nhận hộp gỗ đàn hương, xách theo một hộp trà mới của Đông Chí tiến vào Tiêu trạch.

"Lý công tử bên này, mời!"
Tiến vào Trung Đường Lý Nguyên Phù đem hộp trong tay buông xuống: "Đây là trà mới của mùa đông năm nay ở Thục Trung, ta có một ít cố ý lấy ra, đem đến cho Thất Nương." Lý Nguyên Phù nhìn trái nhìn phải hỏi: "Tiêu bá phụ đâu? "
"A Gia đang ở thư phòng, Lý công tử muốn tìm A Gia ta?"
"Không" Lý Nguyên Phù phủ định nói: "Ta là tới tìm Thất Nương của ngươi, ta có tin tức truyền đến, thánh nhân muốn sang năm khai khoa lấy sĩ, ta chuẩn bị ứng môn tiến sĩ sang năm, không dựa vào cửa manh nhập sĩ cùng thi cử học quán, ta sẽ dựa vào chính mình tham gia cống cử, chờ ta trúng đệ..."
"Phụ thân đã đáp ứng lời cầu hôn của Ngô quốc công." Tiêu Uyển Ngâm nghiêng đầu nhìn về phía hộp quà, đồng thời cũng ý nói với Lý Nguyên Phù.

"Ngô quốc công?" Lý Nguyên Phù sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, chợt lo lắng đi lên trước nhắc nhở: "Hắn được hoàng thất sủng ái, danh vọng rất cao, triều quan đều lấy lòng nịnh hót, nhưng đương kim điện hạ đa nghi, nhất định sẽ không lâu dài, Tiêu..."
"Ai nói với ngươi những điều này?" Tiêu Uyển Ngâm ngẩng đầu.

Lý Nguyên Phù cứng đờ khựng lại, ý thức được nói lỡ miệng liền cúi đầu: "Ngươi biết đấy, phụ thân ta đang ở Ngự Sử đài.


"
***
—— Nghi Châu ——
"Hiền đệ đây là làm sao vậy?" Tiêu Nhị Lang quay đầu lại thấy Vương Cẩn Thần cứng đờ tại chỗ bất động liền giơ tay vẫy vẫy trước mắt nàng một hồi.

Vương Cẩn Thần tỉnh táo lại, nháy mắt hỏi: "Mối hôn sự này là do Tiêu Công đề cập đến sao? "
Tiêu Nhị lắc đầu: "Là Ngô quốc công tự mình đến cửa, từ trước khi Thất Nương còn nhỏ đã có ý, chỉ là ngại lớn nhỏ có trật tự liền chưa từng đáp ứng, đây không phải là lúc Lục Nương cùng ngươi định hôn trước sao."
"Lấy thế cục hiện tại trong triều..." Vương Cẩn Thần cúi đầu, tự mình lẩm bẩm nói: "Kết thân với người được hoàng thất sủng ái mới là không thỏa đáng nhất.

"
"Cái gì?" Tiêu Nhị Lang thấy nàng lẩm bẩm.

Vương Cẩn Thần nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có việc gì.

"
"Hiền đệ trước tiên ở trung đường uống chén trà, ta đi vào phòng gọi người tới."
"Được."
Tiêu Nhị Lang cất bước đi vào nội viện Tiêu trạch, ở phòng của Tiêu Nhược Lan tìm một hồi cũng không thấy bóng người liền hỏi tỳ nữ: "Lục nương đâu? "
"Bẩm lang quân, Lục tiểu thư vừa mới đi Cầm Lâu, lúc này hẳn là ở Thư Trai."
Tiêu Nhị Lang quay đầu phân phó: "Một khắc sau mời Tứ công tử Vương gia đến Thư Trai.

"
"Vâng."
Tiêu Nhị Lang tìm được muội muội ở Thư Trai, tràn đầy sốt ruột nói: "Ngươi đều đã cùng Vương hiền đệ định hôn sự, về sau những thư từ cùng bạn bè qua lại liền chặt đứt đi, trong hôn ước cùng người không liên quan qua lại, nếu bị quan phủ biết được thì phải ngồi nghe.

"
Tiêu Lục Nương đem một tấm thư chà xát thành bột giấy ném vào trong chậu than: "Hôn ước cái gì? Ta ngay cả quyền cự tuyệt cũng không có, là phụ thân đại nhân một bên tình nguyện còn nhất định phải cưỡng mua cưỡng bán, ta chính là không gả lại có thể đem ta làm gì sao? "
Tiêu Nhị Lang đi đến bên cạnh muội muội chậm rãi ngồi xuống, nhìn chằm chằm nàng giọng điệu tận lực khuyên nhủ: "Cẩn Thần tài mạo song toàn, xuất thân thế gia, lại cực kỳ hiểu lễ, không kiều diễm không nuông chiều, ngày sau nhất định là người có thể phó thác cả đời.

"
"Các ngươi đem hắn nói tốt như vậy, sao không để Thất Nương gả qua đây? Dựa vào cái gì hôn sự của nàng có thể tự mình làm chủ, mà ta cũng chỉ có thể nghe theo tất cả an bài của phụ thân, Tứ tỷ cùng Ngũ tỷ gả đều là con của công khanh cùng tể tướng, ta thì sao? "
"Hôn sự của nàng cũng là đại nhân một tay an bài." Tiêu Nhị lần nữa khuyên nhủ: "Ngươi không tin ánh mắt của đại nhân cũng có thể tin tưởng a huynh ta đi, a huynh sẽ không hại ngươi, người này tương lai nhất định..."
Tiêu Lục Nương không kiên nhẫn ngắt lời hắn: "Đừng cùng ta nói cái gì mà tương lai, giang sơn trăm năm kia còn có thể đổi chủ được, chuyện không biết các ngươi lấy gì bảo đảm? "
- - Tùng ~ Tùng ---
Gia Sĩ đi tới cửa nhẹ nhàng gõ cửa nói: "Lang quân, Lục tiểu thư, Vương gia tứ công tử đến đây.

"
"Hắn ta đến đây để làm gì?"
Tiêu Nhị Lang đứng dậy: "Là ta gọi hắn tới, ta biết Lục Nương đối với hắn có thành kiến, nhân cơ hội này ngươi liền cùng hắn hảo hảo tán gẫu đi, có lẽ có thể thay đổi quan điểm bây giờ của ngươi."Sau đó lại vỗ vỗ bàn tay: " Đem bàn trà mang tới, mời Vương công tử tiến vào.

"
- --
"Vương công tử bên này, mời!" Gia Sĩ dẫn Vương Cẩn Thần đến Thư Trai, khẽ đẩy cửa cong thắt lưng ra hiệu: "Lang quân nhà ta mời.


"
Tiêu Nhị Lang từ trong phòng đi ra cười tủm tỉm nói: "Lục Nương nhà ta đang ở bên trong, ngươi đi vào đi..."
"Ân?" Vương Cẩn Thần mở to đôi con ngươi ngơ ngác.

"Cái này không...ta biết ngươi không dám gặp một mình, nên đặc biệt hẹn ngươi đến nơi này." Tiêu Nhị Lang cười nói.

Vương Cẩn Thần chỉ là nghe theo ý phụ thân tới thăm, cũng không có ý định cùng Tiêu Lục Nương gặp mặt: "Hay là quên đi, hôm nay cũng không còn sớm, thừa dịp cửa thành còn chưa đóng..."
"Ai, ta nói ngươi là một đại nam nhân, ngay cả nương tử tương lai của mình cũng không dám gặp sao? Tiểu nương tử chưa lấy chồng lại có cái gì phải sợ.

"
"Không, ta..."
Tiêu Nhị Lang vòng ra sau lưng Vương Cẩn Thần đẩy hắn vào bên trong thư trai: "Người thì ngươi đã từng gặp qua, lần trước còn tặng quạt vẽ.

"
Thấy huynh trưởng đẩy người vào trong, Tiêu Lục Nương quỳ gối trên chiếu ngẩng đầu, đánh giá hồi lâu mới khoác váy đứng dậy, đi lên trước phúc thân nói: "Đã gặp qua Vương công tử.

"
Vương Cẩn Thần đành phải khom người đáp lễ: "Tiêu cô nương.

"
"Vậy sư huynh ta liền rút lui trước, hai người các ngươi hảo hảo tán gẫu, ngày sau đều là người một nhà, không cần bận tâm gì nữa." Tiêu Nhị Lang đối với tính cách của Vương Cẩn Thần cực kỳ yên tâm, làm Tiêu gia nhi lang ngược lại đi đến bên cạnh muội muội dặn dò: "Cẩn Thần là người thành thật, ngươi chớ nên khi dễ hắn.

"
Tiêu Lục Nương nhìn lại hắn: "Nếu không cho rằng hắn cũng là một đại nam nhân, chẳng lẽ còn có thể cho là một tiểu nữ tử dễ dàng bị lừa gạt? "
Cô nương Tiêu gia luôn luôn cường thế, nhất là hai ấu muội một người lợi hại hơn một người, Tiêu Nhị Lang đành phải xoay người nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Vương Cẩn Thần: "Lục Nương nhà ta tính tình thẳng thắn, Nhọc hiền đệ đối đãi nhiều hơn.

"
Vương Cẩn Thần khép hai tay áo hẹp lại khẽ gật đầu, Tiêu Lục Nương lần nữa ngẩng đầu đánh giá Vương Cẩn Thần một phen, trong lòng một trận thì thầm, người trước mắt tuy không cao bằng võ tướng, nhưng nhìn ở cự ly gần bộ dáng ngược lại cực hợp tâm ý của nàng: "Vương công tử mời ngồi.

"
"Đa tạ cô nương."
Sau khi ngồi xuống, Tiêu Lục Nương tự mình pha một ấm trà, đem bánh trà nướng xong đập nát, một bên động thủ vừa mở miệng nói: "Ta biết nhà các ngươi đối với hôn sự môn này nhất định là cầu còn không được, vả lại lần này lại là đại nhân nhà ta tự mình đến cửa đề nghị hôn ước, phụ thân ta sẽ hảo hảo bồi dưỡng ngươi, đợi ngày đại lễ qua đi, ta nghĩ nhà các ngươi ở Thái Hưng cũng sẽ bởi vậy như vậy mà được coi trọng.

Từ xưa thế gia đều đem thông gia xem là điều cực kỳ trọng yếu, Lan Lăng Tiêu thị hai phòng, làm qua vô số chức tướng, thậm chí là hai triều đế vương, cho đến bây giờ trên triều đình trải rộng công khanh, trưởng huynh dựa vào gia manh nhập sĩ.

Cũng được tân quý triều trọng dụng cùng thánh nhân coi trọng.

"
Canh trà bốc lên hơi nóng, trà pha chính nhất thời toát lên hương thơm bốn phía: "Lang Tú Vương thị cũng là danh môn vọng tộc mấy trăm năm, lại là thư thánh, nho học đại gia, bởi vậy phụ thân ta mới có thể đồng ý hôn sự này.


"
Vương Cẩn Thần quỳ gối ngẩng đầu, trong lòng chần chờ hồi lâu, nhưng lại ngượng ngùng nói thẳng mối hôn sự này đều là Tiêu An Giới một bên tình nguyện cưỡng mua cưỡng bán, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu mình không phải là nữ nhi, chỉ sợ phụ thân thật sự sẽ cầu còn không được.

"Nữ tử đợi gả theo phụ thân, xuất giá tòng phu, phụ nhân xuất giá liền lấy nhà chồng làm đại tông, nhà mình là tiểu tông, cả đời đa phần là nghe theo nhà chồng, ta mặc kệ phụ tổ ngươi có đích xuất hay là trưởng phòng hay không, phụ thân nhìn trúng ngươi liền có đạo lý riêng.

Bất quá tuy rằng hôn thư đã đưa, nhưng nếu ngươi tham gia Thường Khoa không trúng số, như vậy ta cũng sẽ không nhận."
Lời nói của Tiêu Lục Nương vốn không có gì sai, mệnh phụ nhân đều là dựa vào nam tử, giàu theo giàu, bại thì vong, chẳng qua Vương Cẩn Thần có nỗi khổ tâm cùng bất đắc dĩ của mình: "Tiêu cô nương, ta đây...!cũng không muốn tham gia kỳ thi Thường Khoa, cũng không có tính toán nhập sĩ, tại hạ..."
"Ngươi nói cái gì?"
Tiêu Lục Nương đem trà vốn đã pha xong muốn đưa cho nàng một lần nữa đặt trở lại lò sưởi, mặt bình tĩnh không vui hỏi: "Ngươi có biết giá trị trà mà *Cố Bột Tử Măng ở Hồ Châu phối hợp với nước suối kim sa của Cố Bột Sơn không? Phụ thân ngày thường chỉ dùng để chiêu đãi khách quý, chịu hay không, ngươi nên suy nghĩ cẩn thận.

"
*Cố Bột Tử Măng: đại khái là chỉ tên trà
"Công danh trên người giống như xiềng xích, Cẩn Thần không có lý do gì để nhập sĩ nhưng có nguyên nhân không làm, vì thế Cẩn Thần..." Vương Cẩn Thần quỳ gối đứng dậy, hơi khom người nói: "Không muốn.

"
Vương Cẩn Thần lại đi tới trước lò sưởi gió, khom lưng cẩn thận dời trà bánh nướng trên lửa ra, bởi vì thời gian quá lâu, khiến cho màu đỏ vốn đã nướng xong của bánh trà dần dần chuyển sang màu đen: "Tâm ý của cô nương là không thể dùng được, nếu không chẳng phải là đáng tiếc trà trăm tiền một lạng này sao? "
Tiêu Lục Nương vươn tay gắp bánh trà lên đốt than ném vào trong lò sưởi, nhíu mày lạnh lùng nói: "Đã là vật vô dụng còn lấy ra lưu lại làm gì? "
Vương Cẩn Thần cúi đầu nhìn bánh trà dần dần vòng quanh, chắp tay nói: "Đã đến lúc không còn sớm, Cẩn Thần cũng nên quay lại theo lời phụ thân đại nhân, hôm nay tới đây đã có nhiều quấy rầy.

"
Tiêu Lục Nương nhìn bộ dáng Tứ Lang Vương gia tràn đầy không thèm để ý, càng thêm tức giận vỗ bàn mà la lớn gọi: "Vương Cẩn Thần! "
"Ngươi có xứng đáng có được danh hiệu con rể Lan Lăng Tiêu thị không?"
Vương Cẩn Thần buông bước chân lên đứng nhìn chằm chằm cửa nghiêm mặt nói: "Hai họ thông gia, nói là ngươi tình ta nguyện, ngay cả chuyện này lý nào có thể dùng một chữ gánh vác, dám hỏi cô nương gả cho chồng, hay là thể diện? "
"Chẳng lẽ không phải là nên làm sao? Nếu không phải bất đắc dĩ, phụ nhân trên thiên hạ ai nguyện gả con cho một người không có chí tiến thủ? Ta ba tuổi có thể làm thơ, bảy tuổi có thể viết văn, nhưng chung quy không bằng một đích xuất.

"
Vương Cẩn Thần quay đầu lại: "Chẳng lẽ thiên hạ theo đạo, chỉ có nhập quan mới là chính đạo sao? "
***
—— Trường An ——
Từ khi Cao Tông băng hà ở Đông Đô Thái Sơ cung, Võ hậu đổi tên Đông Đô Lạc Dương thành Thần Đô, trung tâm chính trị quốc triều liền dần dần nghiêng về Thần Đô, quý tộc không muốn dời đi vẫn lưu lại Trường An không chịu rời đi, sau khi thay đổi chuyện ác quan thường xảy ra, quý tộc từ Trường An bị ép dời đến Lạc Dương cũng dần dần nhiều hơn.

- Ùng ục ~ ùng ục -
Bánh xe đè lên lối đi trải đầy cát mịn của thành Trường An, bên dưới là bùn đất và cát trộn lẫn.

Tỳ nữ nhìn chằm chằm đình đài lầu các thành Trường An, những xe ngựa kéo hành lý ở cửa thành chỉ ra vào được, sau khi nhìn hết phồn hoa, tỳ nữ thở dài một tiếng buông rèm xe xuống: "Sau này cô nương cũng muốn theo *A Lang chuyển đến Thần Đô sao? "
*A Lang: người trong phủ gọi chủ nhân trong nhà là A Lang, con cái thì gọi là A Gia, Lang ở đây là chỉ nam nhân.

"Thánh nhân cùng Hoàng thái hậu điện hạ đều ở thần đô, nghị chính cũng ở Thái Sơ cung, Trường An..." Tiêu Uyển Ngâm lắc đầu: "Chỉ sợ không đến mấy năm nữa sẽ chính thức dời đô.

"
"Lý tướng quân lập được công lớn như vậy cuối cùng lại...!Còn hại hôn sự của cô nương cứ như vậy không còn, hiện tại mỗi người đều đang nghị luận Hoàng Thái Hậu điện hạ lâm triều là muốn..." Tỳ nữ hạ giọng: "Là muốn soán ngôi giang sơn Lý Đường, tiểu nô không rõ, thánh nhân chính là con ruột của Thái hậu, cho dù không nắm quyền, dựa vào thân thể là mẫu thân của thiên tử cũng là có thể an hưởng tuổi già, làm sao chịu những lời đồn nhảm này làm cho quốc gia không an tâm chứ? "
Tiêu Uyển Ngâm tựa vào trên xe: "Đối với quyền lực, mỗi người đều có xu hướng như vịt, bọn họ đem người theo đuổi vật này coi là lợi dục hun tâm, nhưng ai lại từng nghĩ tới, không có cường quyền, ngươi vĩnh viễn đều là người quỳ xuống cầu xin, đây không phải là thiên đạo gì, mà là đạo sinh tồn làm người, ngạo cốt, cũng không phải chỉ có nam tử là có quyền.

"
***
—— Nghi Châu ——
Xe ngựa chạy vào một nhà trọ, tỳ nữ từ phía sau xe lấy ra một cái xây nhỏ đỡ người xuống xe: "Hôm nay *nương tử rốt cuộc cùng ngươi nói cái gì khiến ngươi mặt mày ủ rũ như vậy."
*Nương tử: ở đây không phải ý chỉ vợ mà là chỉ người con gái, tương tự như cô nương hay tiểu thư.

"Nương tử cái gì?"

Tỳ tử ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của chủ tử: "Chính là *lương nhân lang quân chưa qua cửa nha? "
*Lương nhân lang quân: ý chỉ vợ chưa cưới.

"Chớ kêu loạn, hôm nay ta đi lần này, ngày khác nhất định sẽ nhận được tin Tiêu gia từ hôn."
"A?"
"Dù sao lang quân nhà ngươi chính là một tên ăn chơi trác táng không có chí tiến thủ, làm sao xứng đôi với danh môn khuê tú tài mạo song toàn đây?"
"Nhưng tiểu nô một đường nghe người ta nói Lục tiểu thư Tiêu gia tâm tính không tốt, là nổi danh ngang ngược, lang quân cũng không biết ngày đó Tiêu thiếu giám đến cửa cầu hôn A Lang ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có, còn có đại nương tử, vừa nghe nói Tiêu công coi trọng ngài, ngay cả ánh mắt cũng cong cong, thu lễ nhận được trên tay, theo tiểu nô nhìn cái này từ hôn...!tám mươi phần trăm là không thể.

"
Vương Cẩn Thần nhíu mày: "Chẳng lẽ ta không trêu được còn trốn không thoát sao? "
"Mấy vị khách quan muốn ở lại khách điếm?" Gã sai vặt nghe thấy tiếng xe ngựa, vội vàng ra khỏi khách điếm nghênh đón.

"Ừm."
Gã sai vặt đón bọn họ vào khách điếm, việc làm ăn tựa hồ có chút lạnh lùng, chỉ có mấy người bên ngoài nói chuyện ở Lạc Dương.

"Gần đây ở Trường An cùng Thần Đô lại không yên ổn, Ngô quốc công bình định loạn đảng vẫn được Thái hậu coi trọng và yêu thích, hiện giờ lại chỉ vì một cái tên bị tội mà bị lưu đày đến Thành Châu, ngay cả danh tịch cũng tiêu trừ, thật sự là thảm a."
"Con thỏ gian xảo chết, tay sai nấu ăn; chim kiệt, cung giỏi giấu; nước giặc tan, quan đại thần chết, xưa nay có nơi nào thoát được."
"Cũng bởi vì việc này, khiến cho con đường làm quan của nhi tử không những bị hủy, ngay cả hôn sự cùng đích nữ Lan Lăng Tiêu thị cũng không còn, nghe nói Lan Lăng Tiêu thị còn thiếu chút nữa bị liên lụy, bởi vậy quay đầu liền cùng Lũng Tây Lý thị một lần nữa đính hôn."
"Thật sự là đáng tiếc a, nghĩ Ngô quốc công ở trong hoàng thất vốn có danh tiếng, lại là thần *công huân, một nhà quyền quý hảo hảo này nói không có thì không có."
*Công huân: là thừa tướng
"Tai họa của hắn, cũng là từ danh vọng cùng công huân này ban tặng, biết thu liễm mũi nhọn mới có thể minh bạch bảo thân."
"Lang quân, trà ngài muốn tới rồi, trà Đông Bạch thượng đẳng ở Đường Châu." Gã sai vặt dâng lên một ấm trà đã pha xong.

Vương Cẩn Thần ngồi yên lặng đem tất cả những lời đồn nhảm bên cạnh nghe vào trong tai, liền ngẩng đầu hỏi gã sai vặt đang châm trà: "Ba năm trước kia bình định, người có công bình định bị lưu đày sao? "
Gã sai vặt rót đầy một chén trà: "Không phải sao, chính là chuyện cách đây không lâu, Thần Đô bên kia truyền đến, cựu tể tướng Võ Thừa Tự nói Ngô quốc công Lý Hiếu Dật từng gọi đạo nhân thay hắn giải thích tên, dật có thỏ, thỏ là vật thiên cung, nói sẽ làm thiên tử, Hoàng thái hậu điện hạ nghe xong giận dữ, hạ chiếu đem chức vụ hắn phế bỏ, bị lưu đày.

"
Vương Cẩn Thần bưng chén trà lên lắc đầu thở dài nói: "Quyền lực thực nhân tâm.

"
"Lang quân nhìn giống như là người đọc sách, nhưng là *sinh đồ đệ?"
*Sinh đồ đệ: nghĩa là sinh viên
"A, ta không phải, chỉ học quan học mà thôi, sẽ không tham gia các kỳ thi của Thượng Thư tỉnh."
"Cũng đúng, bây giờ đầu năm nay đã tính quan triều đình là khó làm nhất, làm bạn quân như theo hổ, thế đạo không loạn nhưng quan trường kia so với chiến trường còn hung hiểm vạn phần hơn."
*Hết Chương 6*
***
Tác giả có điều muốn nói:
Nhà Đường thường khoa, tú tài là khoa thi cao nhất, năm Vĩnh Huy thì bị đình chỉ, tiếp theo là Minh Kinh, tiến sĩ khoa thì thứ hai minh kinh, nhưng sau đó trở thành môn học chủ yếu trong thường khoa, hơn nữa cực kì khó thi, một lần trúng không quá hai ba mươi người.

Đại lộ Trường An cát là đê, sớm không mưa bụi không bùn.

Đường Tống gọi trà và pha trà, Đường lấy pha trà làm chủ đạo, đối với việc sử dụng nước cực kỳ chú ý, bình thường lấy nước suối trên núi.

Nhà mẹ đẻ xưng hô không nhớ là triều đại nào có, đời Đường gọi là bổn gia, phụ nữ xuất giá lấy nhà chồng làm đại tông, ở nhà này phải giáng một bậc.

Lục tiểu thư cầu kỳ thật cũng không quá phận, nữ chủ không phải cổ hủ, mà là bất đắc dĩ, cũng không có lý do gì khác có thể phản bác, yêu cầu như vậy cũng chỉ thể hiện ra mình tầm thường cùng vô năng.

Vương Triết không có con trai, ba nữ nhi, thêm nữ chủ liền có bốn người (là một lão già chết cũng không muốn mất mặt mũi.).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận