Lời nói của Vương Cẩn Thần cơ hồ làm cho Dương thị nâng cả trái tim lên, vốn là một hồi *Phượng Hư Hoàng giả dùng để lừa gạt tộc nhân, lấy đó thỏa mãn hư vinh tốt mặt của Vương Triết.
*Phương Hư Hoàng Giả: Ý chỉ Vương Cẩn Thần thực chất là nữ nhưng lại giả nam trang.
"Nhi tử suy nghĩ sau khi thi thứ tự Thường Khoa làm một *dung quan không có gì cũng không khó, như vậy sẽ không khiến cho người ta chú ý, nhi tử sau này sẽ cẩn thận sẽ không liên lụy đến a nương."
*Dung quan: là quan nhỏ, không dính dáng đến triều đình nhiều.
Dương thị đi lên trước nâng tay đang ướt sũng lên sờ trán Vương Cẩn Thần: "Chẳng lẽ một đêm ngày đó trở về liền đem nóng đến đốt nát đầu óc rồi chứ? "
Bàn tay lạnh lẽo vuốt lên trán khiến Vương Cẩn Thần theo bản năng nâng tay kéo nó ra: "A Nương, nhi tử không sao.
"
"Ta không đồng ý." Dương thị sau lưng phủ quyết nói.
"Nương."
"Ta không phải sợ ngươi liên lụy, mà là ngươi có biết một thân công phục kia là bó buộc cái gì không? Một câu tùy thời khắc có thể lấy mạng ngươi, quan viên mỗi ngày đi vào trong đại lao kia có bao nhiêu, người vô tội bị tội chém đầu lại có bao nhiêu, bị diệt chỉ trong một sớm chỉ vì một câu tùy ý với quân vương.
"
Vương Cẩn Thần quỳ xuống: "Nhi tử bất hiếu, xin a nương tha thứ cho tư tâm của nhi tử.
"
"Chuyện của ngươi và Tiêu gia Thất Nương..." Dương thị biết lúc nhỏ hai đứa nhỏ quan hệ không ít.
"Hài tử...!tất cả đều đã nhớ ra.
"
Dương thị cúi đầu nhìn Vương Cẩn Thần đang quỳ xuống đất, bất an hỏi: "Nàng ấy biết không? "
Vương Cẩn Thần lắc đầu: "Thất Nương không biết, nhưng còn nhớ tới chuyện thời thơ ấu, hài nhi rơi xuống nước là Thất Nương cứu được, chuyện đường y nói sợ cũng là Thất Nương vì để ta tránh được hôn sự với Tiêu Nhược Lan.
"
"Nàng biết ngươi..." Dương thị bị lời nói của nàng làm kinh hãi, chỉ cảm thấy sinh ra một đoạn nghiệt duyên: "Đứa nhỏ này ngươi...!chẳng lẽ muốn cưới nàng làm thê chứ? "
Vương Cẩn Thần không trả lời, chỉ thay đổi thái độ tự trách: "Hài nhi đã làm hỏng thanh danh của nàng..."
Dương thị túm lấy tay áo mình, giống như níu lấy một trái tim: "Ngày xưa hôn sự của ngươi và Tiêu Nhược Lan là Tiêu thiếu giám tự mình tới cửa đề cập, hiện giờ lấy lý do thân thể của ngươi liền bị hắn từ hôn, làm sao có thể đem Thất tiểu thư lại còn là đích xuất gả cho ngươi? Thế cục hiện giờ, ngươi làm như vậy không phải là đụng vào mũi đao sao? "
"Cũng không phải toàn bộ là vì Thất Nương, cũng muốn vì mình tranh một cơ hội." Ngoại trừ xuất thân, con nối dòng liền trở thành một đạo thiên lũy ngang ngược tình cảm: "Cho dù khó khăn, hài nhi vẫn muốn thử xem.
"
"Thất Nương là một nữ nhi tốt, nương vẫn biết, nhưng là ngươi cùng nàng..." Dương thị nhíu mày: "Bất quá là lời nói đùa lúc còn nhỏ mà thôi, nàng cứu ngươi có lẽ chỉ vì hai người ngươi từ nhỏ quen biết nhau, như thế nào lại nói đến gả cưới, chẳng những như thế ngươi thậm chí còn muốn liều lĩnh chạy đi tham gia thường cử, ngươi lúc nhỏ không hiểu chuyện lung tung hứa hẹn người ta, hiện tại còn muốn hồ nháo nhầm người cả đời sao? "
"Phải, có vài thứ hài nhi cả đời này cũng không cho được nàng, nhưng còn có đồ vật, là những nam nhân kia vĩnh viễn cũng không cho được, kim vô túc sắc, ta không tin thiên hạ này có người hoàn mỹ, người tốt...cuộc sống cũng tốt."
Nói xong Dương thị bắt đầu tự mình rơi lệ, tràn đầy áy náy nói: "Đều là mẫu thân không tốt, là mẫu thân hại cả đời ngươi, còn hy vọng xa vời ngày sau có thể nhìn thấy ngươi ăn mặc xuất giá, nếu mẫu thân không mang ngươi theo A Gia ngươi trở về Cô Tô là tốt rồi.
".
Truyện Cung Đấu
"Lúc còn nhỏ nàng lấy thân phận cô nương đích xuất của Lan Lăng Tiêu thị che chở ta, hài nhi không muốn làm người vong ân phụ nghĩa, mặc dù không thể cưới, có thể lấy được công danh che chở nàng cũng đủ rồi."
Vương Cẩn Thần hai tay chóng xuống liên tục dập đầu trên mặt đất: "Hài nhi biết làm như vậy có lẽ sẽ khiến Vương gia lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng hài nhi không cách nào an nhiên ở trong nhà trơ mắt nhìn mọi thứ mất đi." Trán liên tục dập vào trên cát đè chặt phòng bếp: "Thỉnh mẫu thân thành toàn cho hài nhi ích kỷ.
"
Dương thị đau lòng ngồi xổm xuống ngăn lại, giơ tay run rẩy phất đi cát mịn trên trán Vương Cẩn Thần: "Tội gì mong chờ chuyện không thể nào? Hôn sự nhà nữ nhi người ta, cũng không đợi được đến khi ngươi công thành danh toại a.
"
"Nếu cái gì cũng không làm được..vậy chẳng thà chết đi." Vương Cẩn Thần dứt khoát trả lời.
****
Một trận cuồng phong lướt qua cao cường thành Trường An tàn sát bừa bãi ở chợ, trước khi thu dọn hành lý, Vương Cẩn Thần đi chợ Đông một chuyến, từ trong cửa hàng thư họa chọn một ít đồ vật mới: "Lang quân muốn mua sơn chất liền cứ phân phó tiểu nô ra ngoài mua là được rồi." Tỳ nữ cầm ô đi theo: "Hôm nay trời rét đậm, thân thể lang quân mới vừa tốt một chút, vạn nhất lại nhiễm phong hàn thì làm sao đây?"
Vương Cẩn Thần cẩn thận chọn quặng có màu trong cửa hàng, chủ tiệm thì cười tủm tỉm đứng ở một bên: "Trong cửa hàng chúng ta có màu sắc chế biến sẵn, tiểu lang quân có muốn nhìn một chút không?"
"Không cần, ta muốn mấy khối thanh này." Tỳ nữ lấy ra một túi đồng tiền.
"Lang quân có ánh mắt tốt." Chủ tiệm cười tủm tỉm kiểm bạc, tấm đồng chính diện khắc bốn chữ lớn Khai Nguyên Thông Bảo, mặt sau thì khắc tinh nguyệt, ngoại trừ Khai Nguyên Thông Bảo còn có một ít Càn Phong Tuyền Bảo thời Cao Tông dùng lệ thư khắc, đều là món hàng thượng đẳng đáng vàng bạc.
Lúc ra khỏi cửa hàng về nhà liền đi qua quán trà bên đường, một ít lời đồn nhảm liền truyền đến tai Vương Cẩn Thần.
"Hôm nay người cưỡi ngựa từ cửa Xuân Minh tiến vào thành Trường An là người nào?"
"Hia, là gia phó của thiếu giám Thái Phủ Tự đến đón Thất cô nương nhà các nàng đi Lạc Dương, thời gian trước không phải là náo loạn một chuyện xấu sao, ngay cả danh tiếng tư thông cũng đi ra, Tiêu công làm sao còn ngồi được."
"Ta nghe nói hai nhà Tiêu Vương sống chung trong một phường, Thất tiểu thư kia cùng Tứ lang của Vương gia từ nhỏ quen biết."
"Nói không chừng thật đúng là có chút gì đó, nếu không một tiểu nương tử chờ gả duyên cớ gì lại xuống nước cứu người trong mùa đông, nói chỉ có tình bằng hữu, ta không tin lắm."
Tỳ nữ cầm ô nhíu mày: "Lang quân, tiểu nô đi đuổi bọn họ..."
"Quên đi." Vương Cẩn Thần lắc đầu: "Nói hơi quá, nhưng kỳ thật lời bọn họ nói vốn cũng không sai."
.....
Vào thời điểm cuối năm, Trường An đột nhiên nổi lên bông tuyết, hoa mai đỏ ngạo tuyết, đứng thẳng trong sân trước Tiêu trạch, vài chiếc lá khô bị gió thổi rơi xuống.
Đợi gần nửa ngày, gia đinh liền đi vào trong trạch nhắc nhở: "Đã qua ba canh giờ rồi, cô nương đã có thể thu thập xong chưa? "
Tỳ nữ cất hai tay chán ghét nói: "Đều đã thúc giục ba lần, cô nương thu thập xong tự nhiên sẽ đi ra ngoài, cần các ngươi thúc giục sao? Coi như là tù nhân sao? "
"Tiểu nhân không dám."
"A Lâm."
Tỳ nữ xoay người đáp: "Cô nương.
"
"Đi thôi."
"Vâng."
Xa phu đem xe ngựa từ hậu viện chạy tới cửa trạch, A Lâm lấy ra một bộ áo cừu thay Tiêu Uyển Ngâm khoác lên xe ngựa, một đám gia sĩ mặc áo bào thiếu thốn nhao nhao bước lên ngựa liền kéo dây cương quay đầu.
"Người nào!"
Xe ngựa sắp chạy ra khỏi Thân Nhân phường thì bị người ngăn lại, đội ngũ đứng trước mặt hai thiếu niên mười mấy tuổi, từ trang phục xem như là chủ tớ, tỳ tử cầm ô giấy dầu thư họa, chủ nhân khoác một bộ áo lông màu lam, trong tay cầm không phải lò sưởi mà là một cái quạt xếp chồng dùng vào mùa hè.
"Sơn Âm Vương gia Vương Cẩn Thần thỉnh gặp Thất tiểu thư."
"Sơn Âm Vương gia?" Gia Sĩ cưỡi ngựa cầm dây cương ổn định, quay đầu liếc mắt nhìn trạch viện trong ngõ nhỏ một chút: "Chờ một chút." Chợt kẹp chân kéo ngang dây cương cưỡi ngựa đi đến bên cạnh xe ngựa chống đỡ nói: "Thất tiểu thư, Vương gia công tử cầu kiến.
"
Cô nương trong xe mở hai mắt đang nhắm, giơ tay vén rèm xe nghiêng đầu nhìn thấy cách đó không xa đang đứng trước xe có một thiếu niên gầy gò mặc nam trang: "Trường An gió lớn, để cho nàng trở về đi."
"Vâng."
Gia đinh cưỡi ngựa đi tới trước mặt Vương Cẩn Thần: "Cô nương nhà ta nói Trường An trời lạnh, chúng ta phải đi, kính thỉnh công tử sớm trở về đừng cản đường.
"
"Ta có một vật muốn tặng, kính xin đáp ứng." Vương Cẩn Thần chắp tay nói.
"Bên ngoài phong thanh, công tử cũng biết, nếu muốn tặng, liền mời tỳ nữ của công tử làm thay đi."
Vương Cẩn Thần liền đem chiếc khăn tay bọc trong tay giao cho tỳ nữ bên cạnh: "Ngươi đi đi.
"
"Lang quân có gì muốn tiểu nô chuyển cho cô nương không?"
Vương Cẩn Thần liếc mắt nhìn chiếc quạt trong tay: "Muốn nói, đều ở bên trong, chỉ mong nàng có thể hiểu được.
"
"À." Tỳ tử liền cầm gấp quạt cằm đi về phía xe ngựa: "Thất tiểu thư chính là ở trong xe ngựa này? "
Trong xe truyền đến nghi vấn đối với thanh âm xa lạ: "Ngươi là ai? "
"Tiểu Nô là nô tỳ của Vương gia ở Thân Nhân phường, lang quân có vật muốn tặng cho cô nương."
Tiêu Uyển Ngâm vén rèm xe lên, trên khuôn mặt tròn trịa của tiểu cô nương bôi má hồng: "Vật gì? "
"Là một cái quạt." Tỳ tử đem hai tay điệp phiến dâng lên: "Đây là lang quân nhà ta tự tay vẽ.
"
Tiêu Uyển Ngâm cau mày do dự một phen, sau đó vẫn vươn tay đang ở trong tay áo ra: "Nàng..." do dự hỏi: "Không có gì muốn nói với ta sao? "
"Có a." Tỳ tử nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Ngâm: "Lang quân nói, lời muốn nói, đều ở bên trong, chỉ mong nàng có thể hiểu."
Lời nói của tỳ nữ thiếu chút nữa chọc cười Tiêu Uyển Ngâm đang trong tâm trạng nặng nề: "Vất vả cho ngươi.
"
"Lời lang quân dặn dò tiểu nô đã hoàn thành, tiểu nô cáo lui." Tỳ tử xoay người, vừa nhấc váy chuẩn bị cất bước thì lại quay đầu hô: "Cô nương."
"Còn có chuyện gì nữa sao?"
Tỳ nữ quay đầu nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Ngâm, trong mắt tràn ngập do dự: "Tiểu nô tương đối vụng về, bởi vậy luôn đoán không ra tâm tư của lang quân, hy vọng cô nương có thể cho lang quân một chút hy vọng không?"
Tiêu Uyển Ngâm dừng lại: "Nàng muốn làm cái gì? "
Tỳ nữ không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu rồi rời đi.
Rèm xe chợt bị buông xuống, Tiêu Uyển Ngâm cúi đầu nhìn chiếc quạt xếp chồng trong tay, do dự một phen sau đó mở nó ra, một tay hành thảo xinh đẹp hiện ra trước mắt: "Quân Nhược Thanh Lộ Trần, Á Thiếp Nhược Trọc Thủy Nê; Phù Trầm Các Dị Thế, Á Hội Hợp Hà Thì Hài? Nguyện Vi Tây Nam Phóng, Á Trưởng Thệ Nhập Quân Hoài."
Tỳ nữ buông rèm xe ngựa xuống rồi xoay người, nhìn chằm chằm dòng chữ trên quạt xếp chồng: "Tứ công tử Vương gia thế nhưng lại viết thơ của Tào Tử Kiến, hắn không phải là..." Chợt trừng mắt che miệng: "Thích cô nương đi? "
Tiêu Uyển Ngâm thần sắc khẽ động, trong miệng lại thập phần vân đạm phong khinh: "Ai biết được.
"
"Cô nương." tỳ nữ nhíu nhíu mày khẽ kéo ống tay áo Tiêu Uyển Ngâm lên: "Nô tỳ biết Vương công tử ở trong lòng cô nương rất quan trọng, nhưng lấy A Lang cùng nương tử coi trọng cô nương như vậy nhất định sẽ không gả cô nương đi.
Vương gia ngày nay không giống như xưa, vả lại còn là một thứ tử thiên phòng sinh ra.
"
Tiêu Uyển Ngâm mắt đầy do dự nhìn điệp phiến, vươn một bàn tay nhẹ nhàng vuốt mặt quạt: "Lúc nhỏ cho rằng chỉ cần yêu nhau là được, sau khi lớn lên mới phát hiện thì ra tất cả tình thâm đều sẽ bại bởi thế tục, cuối cùng ngươi cũng không biết mình rốt cuộc vì ai mà sống."
.....
Tiểu Hoàn đem quạt vẽ chuyển giao rồi trở lại bên cạnh Vương Cẩn Thần: "Lang quân, quạt vẽ đã chuyển cho Thất tiểu thư, lời ngài dặn dò ta cũng nói theo sự thật.
"
"Ta nói cái gì?" Vương Cẩn Thần một tay cầm ô, một ngón tay kinh ngạc nói: "Ta đã nói với ngươi từ khi nào..."
"A..." Tỳ nữ gật đầu: "Không phải vừa rồi tiểu nô hỏi người cần gửi theo lời gì sao, ngài không phải đã nói một câu sao?"
"..." Vương Cẩn Thần đỡ trán: "Nàng nghe xong nhất định cười."
"Giá!" Mấy con ngựa chạy vào Thân Nhân phường mang theo cát mịn trên lối đi, thiếu niên cưỡi ở phía trước bất quá chỉ mười lăm mười sáu tuổi, y dài giày cừu, bên hông còn có dây buộc: "Ngươi là người nào, dám ngăn cản xe ngựa của Thất tỷ tỷ ta?"
Chờ Vương Cẩn Thần xoay người, thiếu niên lập tức trong nháy mắt lạnh mặt: "Ngươi là người làm hỏng thanh danh của a tỷ ta còn dám xuất hiện ở đây sao? "
"Các hạ là?"
"Lang quân nhà ta là trưởng công tử của Lễ bộ thị lang Thôi Tương."
Thiếu niên giơ tay lên ngăn cản gia đinh, kẹp bụng ngựa đi lên mở miệng nói: "Ta tên Thôi Thực, là trưởng tử của Tứ cữu cữu a tỷ."
Thôi Thực đánh giá Vương Cẩn Thần từ trên xuống dưới một phen: "Nhìn gần, bộ dạng của ngươi ngược lại không tệ, bất quá ngươi muốn cưới a tỷ ta chỉ dựa vào một khuôn mặt cũng không được."
"Điều này..."
"Giá!" Thôi Thực lôi kéo dây cương đuổi ngựa đi đến bên cạnh xe ngựa: "A tỷ."
Sau khi nghe được thanh âm quen thuộc, Tiêu Uyển Ngâm buông tay cầm quạt vẽ xuống: "Đại lang? "
"Là ta, ta nghe hạ nhân nói a tỷ muốn đi Lạc Dương, vừa lúc ta cũng muốn trở về, vội vàng qua năm, liền sớm cùng a tỷ thuận đường đi tới.
Trên đường cũng có người chiếu cố, Thực nhi hiện tại đã trưởng thành, chờ trở về Lạc Dương, Thực nhi muốn cùng a tỷ học hỏi lẫn nhau."
Tiêu Uyển Ngâm chỉ lớn hơn Thôi Thực một tuổi, hai người tuổi bằng nhau, phụ thân Thôi Tương là đệ đệ của mẹ đẻ Tiêu Uyển Ngâm, cùng mẹ sinh ra với Thôi thị, là con út của Trung thư thị lang Thôi Sư Nhân.
Mấy tiếng roi vọt vang lên, trên cát lưu lại một vòng dấu bánh xe nông cạn cùng dấu vó, gió đông cuốn lên rèm xe mỏng manh, Vương Cẩn Thần chống ô đồng dầu đứng ở ven đường chú ý xe ngựa.
Xuyên thấu qua khe hở của rèm cuốn, thân ảnh màu lam nhoáng lên một cái, Tiêu Uyển Ngâm giơ tay lên lơ lửng bên cạnh rèm xe, do dự một phen sau đó lại bưng về trước bụng.
"Ta cũng nghĩ..." Tiêu Uyển Ngâm cúi đầu nhìn điệp phiến trong tay, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ cùng thần thương: "Nguyện Vi Tây Nam Phóng, Á Trưởng Thệ Nhập Quân Hoài."
*Hết Chương 12*
****
Tác giả có điều muốn nói:
Rau má xanh: một sắc tố khoáng chất màu xanh
Quạt xếp chồng còn được gọi là quạt thắt lưng, xuất hiện rất sớm, thịnh hành vào thời nhà Minh và nhà Thanh.
Màu vàng không đủ: màu vàng không đủ, vách trắng có khiếm khuyết nhỏ, xuất phát từ nhà Tống, đeo cổ điển "Ký Hưng"
"Nguyện Vi Tây Nam Phóng, Á Trưởng Thệ Nhập Quân Hoài" là thơ của Tào Thực, bỏ qua ẩn xạ sau lưng, dịch thuật chính là nghĩa đen.
Bởi vì Tiểu Vương quên nàng, hơn nữa xuất thân khác biệt quá lớn, cho nên Thất Nương không có nghĩ tới có thể gả cho nàng, sau đó liền nghĩ ra vô tự ra tay thay Tiểu Vương tránh họa.
Mấy cữu cữu ruột của Thất Nương đều là quan lớn (cữu cữu không phải hư cấu, nhưng mẫu thân nàng là hư cấu).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...