Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại


Thích Ngọc Tú nhìn thoáng qua đứa con trai lớn, nghiêm túc nói: “Các con đều giống nhau, đừng có quan tâm người trong thôn nói gì, cứ coi như bọn hắn đang đánh rắm.

Bọn họ có nói nhiều thêm cũng không cho chúng ta được một chút lương thực nào, cho nên không việc gì mà phải nghe lời bọn họ hết.


Con chính là con trai do cha của con ôm về cho mẹ, chính là con cái của nhà này.

Con là con trai trưởng, nếu con cũng bị những lời nói vô căn cứ đó doạ nạt như thế, sau này làm sao có thể là trụ cột trong nhà, là điểm tựa cho em gái và em trai của con đây?”Tiểu Bảo Sơn vừa nghe lời này, liền đứng thẳng lưng, ưỡn ngực, nghiêm túc lại kiên định nói: “Mẹ, con sẽ bảo vệ em gái và em trai của mình.”Thích Ngọc Tú gật đầu, cười cười, cô muốn chăm sóc cái nhà này, muốn kiếm cho bọn nhỏ một bữa cơm no, chỉ có thể liều mạng làm việc, còn những việc khác cô không muốn và cũng chẳng cần quan tâm.Chỉ là sau một khoảng thời gian không chú ý, Bảo Sơn đã trở nên càng ngày càng ít nói, còn Bảo Châu thì càng ngày càng hung dữ.Thích Ngọc Tú là một người hơi chậm hiểu, đến lúc cô phát hiện ra thì tính cách của bọn chúng đã được hình thành.Cô không được đi học văn hóa cũng không hiểu đạo lý lớn là gì, chỉ biết tận lực trấn an bọn trẻ, còn lại cô sẽ không can thiệp vào quyết định của chúng.Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Bảo Sơn, con đi lấy cho mẹ một cái búp cải trắng.”Chỗ dầu cải này nhiều như vậy, không thêm đồ ăn mới là đáng tiếc.Càng đáng tiếc chính là, nếu bây giờ đang vào mùa đông thì có phải tốt hơn không, những đồ ăn này có thể bảo quản lạnh, để dành đến tết vẫn ăn được.


Nhưng với cái thời tiết như hiện nay, có thể để dành được ba đến bốn ngày đã rất tốt rồi.

Thích Ngọc Tú cho thêm rau xanh vào đồ ăn, lại hâm nóng một phần thịt kho tàu nói: “Ăn cơm thôi.”“Thịt thịt thịt thịt!” Tiểu Bảo Nhạc kích động lắc lư thân hình.Thích Ngọc Tú: “Mấy đứa các con rất lâu rồi chưa được ăn một giọt dầu nào, cho nên đừng ăn quá nhiều, cẩn thận bị tiêu chảy.”Mấy đứa nhỏ hiểu chuyện liền gật đầu, Thích Ngọc Tú đưa cho mỗi người một chén cơm.Đương nhiên, cơm bên trong cũng thêm thật nhiều hạt cao lương.Tiểu Bảo Sơn kinh ngạc: “Mẹ ơi, chúng ta liền…… Ăn?”Thích Ngọc Tú gật đầu: “Ăn!”Cô dạy cho bọn nhỏ đạo lý sinh hoạt: “Mẹ cũng tưởng tiết kiệm được cho nên cứ từ từ ăn.

Nhưng mà những món này rất nhiều dinh dưỡng, lại thêm thời tiết nóng bức, không thể bảo quản được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận