Định Nghĩa Độc Nhất Vô Nhị

Gác điện thoại Tình Thiên, giống như gặp mộng mới tỉnh, không biết mình đang làm gì đó, bước tiếp theo phải làm cái gì.

Từ trong túi công văn rút ra thời khóa biểu ở viện phúc lợi. Bắt đầu từ tuần sau, sáng thứ Ba thứ Năm hằng tuần, tôi đều phải đến viện phúc lợi. những án Tình Thiên theo dõi đều tương đối nhẹ, hầu hết là chứng hiếu động của trẻ con, một một học sinh bị uất ức, còn có mấy vị bị áp lực công việc. những đứa trẻ hiếu động thì hai tuần trước đã chuyển qua một bác sĩ tâm lý khác, đại khái tôi chỉ cần “Ngồi công đường xử án” chờ những án đặc biệt tới cửa.

Nói cho cùng, làm bác sĩ tâm lý ở viện phúc lợi tương đối nhẹ, nếu có án đặc biệt thì cũng không thể giải quyết thường thì chuyển đến bệnh tâm thần chính quy hoặc là trung tâm hồi phục.

Phần công tác này tương đối thoải mái . Bất quá cũng không có nhiều thời gian nghĩ ngơi, bắt đầu từ tháng sau, tuần nào cũng phải tới trường làm giáo viên trợ giảng, ngoài ra còn hai tiết học “tâm lý học nhập môn” cho sinh viên mới.

( tác giả: viết hảo nặng nề, chính mình đều phiền ~ mọi người đọc nhanh như gió a ~ thay đổi bối cảnh âm nhạc ~ tốt nghiệp ~ tâm tình bình thản một chút ~ thời tiết thật sự quá nóng ~)

Về nhà ngang qua siêu thị, mua một đống đồ ăn.

Tần Lộ cũng sẽ tự mình đến siêu thị mua đồ. Muốn gì chỉ cần cầm thẻ trả tiền là được, không khác gì bình thường. Chẳng qua nếu như để anh tự mình đến siêu thị mua đồ, đa phần anh “Lưu luyến quên về” vì sản phẩm đa dạng ở đây. Cho nên tôi đều tự mình đi siêu thị mua đồ ăn.

Khi Tần Lộ “Nấu cơm” cũng như một bộ máy được lập trình, rửa nhiều, cho bao nhiêu, thêm bao nhiêu nước, nấu bao lâu. . . . . .

Một trình tự rất đơn giản cũng là tâm huyết huấn luyện cực khổ của dì Tần. Vẫn biết nấu cơm chiều hơi cực, bất quá tôi vẫn có ý định cho anh làm tiếp.

Mỗi lần mở nhật ký của bà, tôi đều có cảm giác kính nể: một phụ nữ như vậy, lẻ loi một mình, nhận lấy ánh mắt sắc bén của mọi người, đem hết toàm tâm toàn lực giúp đứa con bị chứng cô độc của mình có cuộc sống độc lập như người bình thường, thật sự không đơn giản. Mặc dù có hội Cơ Đốc Giáo giúp, nhưng, trình độ hiểu biết trong nước đối với chứng cô độc thì người xung quanh cũng không giống được bao nhiêu.

Về nhà viết hành trình của thứ bảy lên tấm bảng trắng còn cố ý nhấn mạnh thêm: đến nhà anh Hải Dương làm khách.


Đang định xem một lại luận văn mà thầy đã sửa, điện thoại vang lên. Tôi nhìn chằm chằm màn hình tinh thể lỏng, nghĩ xem dãy số này của ai, nghiền ngẫm trong chốc lát, mới cầm lấy phone.

“Chào.”

“. . . . . . Lâm âm tiểu thư sao?” Tiếng phổ thông không chuẩn.

“Vâng, anh là. . . . . .”

“Tôi là Triệu Tông Kiệt.”

Nha, không phải là con trai độc nhất của Triệu gia, người luôn phủ định sự tồn tại của Tần Lộ, nói anh là con ngoài giá thú sao.

“. . . . . . Chào anh.”

“Tôi vừa xuống máy bay, buổi chiều có thể gặp mặt không?”

“Được, bất quá tốt nhất trước năm giờ về. Chỗ nào?”

“Tôi sẽ không tốn nhiều thời gian của cô đâu, đến Phổ Đông có được không?”

Có lẽ do tôi có chút thành kiến với, cảm thấy cách nói chuyện của người Triệu gia luôn mang một cỗ ngạo mạn.


Cùng là café, bất quá quán này cấp bậc bất đồng. Tôi dừng lại trước cửa, chờ phục vụ tới dẫn đường.

Tôi vào phòng, anh ta liền nhìn bên này mỉm cười gật đầu.

“Lần đầu gặp mặt, rất hân hạnh được biết cô.”

Tôi cũng vậy mỉm cười đáp lại. Kỳ thật cũng coi như cùng anh ta tiếp xúc qua. Trong hôn lễ của tôi và Tần Lộ, là anh ta ra mặt làm đại diện cho Triệu lão tiên sinh. Bất quá chưa trực tiếp nói chuyện qua.

Không biết tại sao, trong đáy lòng tôi không hy vọng cùng người Triệu gia lui tới. Có lẽ là Tần Lộ vài lần gặp chuyện không may, Triệu lão tiên sinh cũng không xuất hiện.

Mặc kệ có nguyên nhân gì, lạnh nhạt chính là lạnh nhạt.

“Triệu tiên sinh tìm tôi. . . . . . Triệu lão tiên sinh có cái gì chỉ giáo sao?”

Thời gian anh ta quý giá, sẽ không để ý tôi cứ đi thẳng vào vấn đề.

Anh mỉm cười. Ngồi thẳng, hướng tôi gần một chút. Nụ cười kia tựa như đang ám chỉ anh ta biết tôi không vui.

“Gia phụ. . . . . . Có nhiều thứ muốn tôi chuyển giao cho cô.”


Anh từ cặp công văn lý lấy ra một cặp văn kiện, đặt lên bàn. Mấy phần văn kiện tiếng anh, ngẩng đầu lên đại khái đoán được liên quan tới tài sản. Còn có một chi phiếu ngoại tệ.

“Gia phụ. . . . . . nửa tháng này ông ấy vẫn ở trong bệnh viện. . . . . . Đại khái tùy thời có biến cố. Công ty trên danh nghĩa chuyển tới tôi, hai em gái kia cũng chia được phần xứng ứng ….” Anh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng tôi, giống như muốn nhìn trộm nội tâm tôi vậy, cực chói mắt.

“Căn cứ vào một ít nguyên nhân, ông ấy không tiện đề cập ở di chúc hoặc là công khai. . . . . . Cho nên lần này cố ý phân phó tôi tự tay đem đồ vật giao cho cô và Tần Lộ.”

Nói xong rồi, bày ra những thứ kia, sau đó hắn thoáng hướng lên, khôi phục tư thế nhàn hạ ban đầu. Ánh mắt không có rời khỏi tôi ― hoặc là nói nét mặt tôi.

Cười cười. Tôi quét mắt nhìn phần văn kiện kia một cái.

“Đại khái là?”

Trong mắt của anh tràn này ý cười.

“Hai sản nghiệp ở Thâm Quyến, hiện tại uỷ thác cho công ty bất động sản cho thuê; còn chỗ ở hiện tại của hai người, đều chuyển tới tên của Tần Lộ – bất quá hai người đã kết hôn, tình huống cụ thể đương nhiên dựa trên pháp luật mà xử lý. Về phần tấm chi phiếu này ― là ông ấy kêu đưa cho cô tiền cung cấp. Năm năm sau nếu có biến cố, tôi sẽ an bài luật sư xử lý.”

“Quyền giám hộ của Tần Lộ là. . . . . .”

“Phương diện này tôi đã ủy thác cho bên phúc lợi, mấy ngày nữa họ đại khái sẽ liên hệ với cô. Tình huống cụ thể vẫn là giao cho người chuyên nghiệp xử lý cũng tương đối khá hơn.”

Tôi nhịn cười lạnh, gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Rõ ràng hắn không tin tôi. Nếu Triệu lão tiên sinh đã sắp xuống mồ rồi, hắn cũng không có gì niều hơn, cần gì phải đề phòng khẩn trương như vậy? Bất quá chỉ có chút tiền thôi, cũng không phải nhân vật nổi tiếng gì, làm gì khinh người như vậy.

Ánh mắt hương nhân luôn sắc bén, hắn tự nhiên nhìn ra tôi mất hứng, ngậm miệng không nói nhiều.

“Quyền giám hộ của Tần Lộ trong tay Triệu tiên sinh cũng không có giá trị…, nếu như có thể hoàn toàn giao cho tôi, tôi sẽ phi thường cảm kích….” tôi quét mắt chi phiếu trên bàn một cái, “Về phần quà tặng này, tôi cũng không khách khí vậy.”


Dứt lời, thu dọn những văn kiện trên bàn, tôi đứng lên: “Nếu Triệu tiên sinh không có chuyện gì khác để nói…, tôi cũng không muốn quấy rầy …. tôi nghĩ Triệu lão tiên sinh cũng không có an bài Tần Lộ vấn an ông ấy phải không?”

Triệu Tông Kiệt giống như định giá nheo mắt nhìn tôi, mới đứng lên.

“Rất xin lỗi, thật sự không tiện.”

“Tôi hiểu.” Nếu không phải cầm tiền xoay người rời đi thì rất không hàm dưỡng, tôi hiện tại đại khái đã muốn lái xe bỏ đi. Sớm một giây rời xa người này, gương mặt này, lửa giận của tôi có thể khống chế nhiều hơn 1 phút.

Cười cười, đi ra vài bước, có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, cái loại này ánh mắt, xuyên thấu của lưng tôi. Tôi quay đầu cười lạnh nói: “Kỳ thật chuyện này là việc nhỏ, Triệu tiên sinh hoàn toàn có thể ủy thác luật sư đến, không cần lãng phí thời gian của tôi và anh.”

Hắn hình như không hiểu ẩn ý bên trong, lắc đầu.

“Vẫn muốn trông thấy cô … và cậu ấy, cho nên ~~”

“Đa tạ anh quan tâm. Tần Lộ đại khái sáu giờ sẽ về nhà? Muốn gặp anh ấy một lần không?”

“Lần sau đi.” Hắn nở nụ cười, mắt cười híp híp mắt, ánh mắt phi thường thâm thúy.

Một đường đi thẳng. Trở lại trên xe tôi cơ hồ thở không nổi. Thật vất vả mới đén lại lửa giận, tôi trừng mắt nhìn bóng mình ở cửa kính, phi thường muốn mắng người.

Nếu muốn tôi nhìn thấy ánh mắt tươi cười chào tạm biệt, tôi nhất định sẽ ngăn chặn không được chính mình.

Mặt và ánh mắt hơi giống nhau. Sao cảm giác kém xa như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui