Dính Nàng Thật Chặt

Trong thành Lâu Lan náo nhiệt vô cùng, bất luận là thương nhân, phú
hào, nha dịch, đến người buôn bán nhỏ, tất cả mọi người hôm nay đều tạm
thời để công việc xuống. Toàn bộ đều chen chúc trên đường phố để xem sự
kiện sôi nổi chưa từng có.

Chừng trăm cô gái, đứng dài thành một đoàn .

Ngay khi đến giờ, tiếng pháo vang lên, tiếng nhạc du dương. Quân đội phía trước hẳn là thị vệ hoàng cung, dẫn các cô gái chậm rãi đi về phía trước, bắt đầu sự kiện trong đại trong vương quốc Lâu Lan ___ Tuyển tú
nữ.

Đoàn người thật dài lúc đi, lúc ngừng, phần lớn các cô gái vì bận tâm đến hình tượng đều cố ý giả bộ căng thẳng.

Nhưng, trong đó dĩ nhiên cũng có ngoại lệ.

Theo gót hàng ngũ cuối cùng, Vu Nguyệt có thể nói là liều mình bồi
quân tử. Vì để cho a cha của nàng thuận lợi giành được thiếu nữ xinh
đẹp, vì để cho Tử Đồng thành mẫu thân của nàng, chính là lần này miệng
nàng nói thẳng, tận lực khuyên Tử Đồng gia nhập hàng ngũ tuyển tú.

“Vu Nguyệt, khi nào chúng ta có thể thấy được phù thủy ?” Trên đầu che phủ vải đỏ, Tử Đồng có chút không nhịn được.

“Nhanh thì ngày mai, chậm thì ngày sau nữa.” Vu Nguyệt không hiểu vì sao Tử Đồng chỉ có hứng thú với một mình phù thủy.

“Còn phải hai ngày ?” Tử Đồng cảm thấy nghi ngờ.

“Thật ra thì vốn là ngày mai có thể thấy nhưng gần đây nghe nói phù
thủy giống như đang ngã bệnh.” Vu Nguyệt cố ý bước đi chậm lại.

“Ngã bệnh ?” Tử Đồng sửng sốt một chút. Nếu quả thật phù thủy có thần lực, tại sao lại ngã bệnh ?
“Đúng vậy, vì bà ấy rất già.” Vu Nguyệt nghiêng đầu, nhìn như cố gắng suy nghĩ.

Phù thủy rốt cuộc mấy trăm tuổi nàng cũng không rõ ràng, chỉ biết bà dường như rất già. Năm ấy nàng được a cha cứu về thành Lâu Lan, nghe
nói bà cũng gần trăm tuổi.

“Già ?” Tử Đồng trong lòng bỗng dưng giật mình.

“Muội nghĩ cũng đã hơn trăm tuổi á.” Vu Nguyệt không chút suy nghĩ nào trả lời.

Nhìn Vu Nguyệt thuần chân, thiện lương, Tử Đồng trong lòng dâng lên một chút cảm giác có tội.

“Vu Nguyệt, muội cùng tỷ tham dự tuyển tú như vậy, thỏa đáng sao ?” Bởi vì nàng biết, từ đáy lòng Vu Nguyệt thích Dạ Minh.

Vạn nhất nếu bị chọn lên, chẵng phải là chia cắt một đôi trời sinh ?
“Không có gì không thỏa đáng hết.” Vu Nguyệt cười một tiếng.

Nàng dĩ nhiên là muốn đi theo, nếu không một lát a cha nhìn nhầm
người hoặc là đám thuộc hạ kia chân tay vụng về lầm đối tượng, không
phải nguy sao ?
“Tỷ biết muội thích Dạ Minh công tử.”
“A!” Mặt Vu Nguyệt đỏ lên, rõ ràng như vậy sao ? “Tử Đồng tỷ tỷ,
ngươi yên tâm đi. Muội giống như con cá chạch nhỏ, nào có được chọn. Nếu quả thật chọn muội, cùng lắm muội tìm cách biến mất.”
“Hoàng cung ngươi biết rõ ?” Muốn biến mất cũng phải biết đường mới được.

Vu Nguyệt cười khan hai tiếng, ” Đương nhiên là không không quen.

Nhưng có quan hệ gì ? Chẳng phải một lần lạ, hai lần trở thành quen sao”
Lúc nàng mới vào ở hoàng cung cũng thường lạc đường.

“Chuyện như vậy có thể phân lạ, quen sao ?” Tử Đồng không khỏi nghi ngờ lời nói của Vu Nguyệt.

Vu Nguyệt không thể làm gì khác hơn là cười một tiếng. “Yên tâm đi , Tử Đồng tỷ tỷ, vạn nhất chúng ta thật sự bị chọn lên, muội đảm bảo theo tỷ cùng nhau trốn.”
Thật ra thì trong lòng nàng hiểu, đảm bảo như vậy tuyệt đối không thể tin.

*****
Tuyển tú khác hoàn toàn so với tưởng tưởng của Tử Đồng, ít nhất nàng không thấy Lâu Lan vương ngồi ở vị trí cao trong giang phòng lớn, hướng về các cô gái xoi mói một phen.

Ngược lại, tất cả các quá trình tiến hành đều vô cùng máy móc, do
mấy vị chuyên vẽ cho người ta là họa sỹ đem các cô gái tham gia tuyển tú vẽ lại trên bức tranh, liền sau đó có thị nữ dẫn người đi tiếp.

“Tử Đồng cô nương, mời đi theo nô tỳ.” Thị nữ dẫn nàng rời đi, tên gọi là Cận Xuân.


Cho đến lúc này, Tử Đồng mới giựt mình lại, nàng và Vu Nguyệt đã tách nhau ra.

“Tử Đồng cô nương, mời đi theo nô tỳ.” Cận Xuân đi phía trước dẫn
dường, vô cùng tận lực, chỉ sợ người được giao cho mất dấu, cứ đi vài
bước lại bước chậm lại hoặc đứng lại dứt khoát chờ.

Đúng vậy, nàng chính là nha hoàn Vu Nguyệt, mà chủ tử nàng liên tục dặn dò, không muốn đem lầm người đến trước mặt Ngạc Đồ Khắc.

“Cận Xuân cô nương.” Tử Đồng gọi một tiếng.

Cận Xuân sợ hết hồn, vội vàng mở miệng nói : “Tử Đồng cô nương, ngài vạn lần đừng gọi nô tỳ như vậy.”
Nàng không gánh nổi, dù sao thì chủ tớ cũng có phân biệt.

Vu Nguyệt là chủ tử của nàng, mà chủ tử liên tục dặn dò, cô nương
trước mắt này là cô gái Vương để ý, yêu mến, rất có thể đúng là Vương
Phi tương lai của Lâu Lan quốc. Nàng nên nghiêm túc phân biệt chủ tớ.

“Ngài gọi nô tỳ Cận Xuân là được.”
Vu Tử Đồng không hiểu ra sao, chỉ là cách xưng hô, không hiểu nàng
vì sao khẩn trương như vậy. “Ta có thể xin ngươi giúp một chuyện không
?”
“Ngài đừng nói xin, xin cứ việc phân phó, Cận Xuân nhất định làm theo.”
Bây giờ Tử Đồng hoài nghi, bởi vì nàng thật sự quá khách khí.

“Là như vậy, ta cùng đi với một tỷ muội, sau khi vẽ hình xong lại bị tách nhau ra, có thể vì ta tìm một chút hay không ?”
“Hả ….Xin hỏi tỷ muội ngài tên gọi là gì ?” Cận Xuân giả bộ mơ hồ.

“Nàng gọi là Vu Nguyệt.” Tử Đồng nhíu mày, không khỏi dấy lên nghi ngờ.

“Vu … Nguyệt ?” Cười khan hai tiếng, Cận Xuân hỏi: ” Vu gì ? Nguyệt
gì ?” Trời ạ, nàng chỉ là một nha hoàn, vì sao phải làm cái sự tình này ?
“Chữ Vu (芜) được kết hợp từ chữ đầu (头) và chữ vô (无) trong vô biên, chữ Nguyệt thì lại là nguyệt (trăng) trong minh nguyệt (trăng sáng).”
Nhìn trên mặt nàng cười cứng nhắc, tâm tư Tử Đồng như rơi trong năm dặm sương mù.

“Ặc.” Cận Xuân nuốt nước miếng khẩn trương, thở hổn hển nói lớn. ”
Lúc trở về nô tỳ sẽ giúp ngài đi tìm, bây giờ nô tỳ cần dẫn ngài đi tắm
và nghỉ ngơi.”
Lúc này Cận Xuân không nhiều lời nữa, ý bảo Tử Đồng đi theo nàng, bước đi cũng vô tình mà tăng nhanh một chút.Tử Đồng cực kỳ không có thói quen, nàng chưa bao giờ tắm rửa trước mặt nhiều người như vậy, để cho người ta hầu hạ thay quần áo.

Đứng trước gương đồng lớn, mấy tiểu nha hoàn cẩn thận giúp nàng mặt
thêm chiếc áo lụa cuối cùng. Sau một hồi bận rộn, tất cả đều kính cẩn
lui xuống.

Nhìn mình rõ ràng mình trong gương, Tử Đồng bỏ qua điềm báo không
tốt, không nói ra được vì sao có một sự khẩn trương trong lòng mà không
rõ nguyên do.

Nàng cảm ứng được, có một ít chuyện sẽ xảy ra.

Hôm nay sau khi vào cửa cung, một sự bất an liền bao phủ nàng. Sau
đó, Vu Nguyệt không thấy mà nha hoàn tên gọi Cận Xuân kia, thái độ kính
cẩn có chút khả nghi.

“Tử Đồng cô nương, nghe nói ngài đã tắm rửa xong.” Cận Xuân đi vào.

Cận Xuân lần nữa xuất hiện trước mắt nàng , đúng lúc kéo suy nghĩ Tử Đồng trở về.

“Sao, có tin tức gì không ?” Tử Đồng cố ý hỏi, muốn biết nàng có thể giúp một tay đi hỏi thăm tin tức Vu Nguyệt.

“Tin tức gì ?” Cận Xuân hỏi nàng.

“Muội muội của ta, Vu Nguyệt.” Đồng thời nói chuyện, Tử Đồng cố ý quan sát nàng.

Quả nhiên, nhắc tới Vu Nguyệt, nàng nhận ra vẻ mặt Cận Xuân thoáng chốc cứng đờ.

“Ách…” Cận Xuân lúng túng cười một tiếng, chỉ trả lời qua loa. ” Vừa rồi nô tỳ còn bận rộn, một lát sau khi ngài đi nghỉ ngơi, nô tỳ sẽ giúp ngài đi nhanh tìm người.”
Đi tới bên cạnh Tử Đồng, Cận Xuân kéo kéo áo quần, sửa sang mái tóc đen nhánh của nàng, sau đó hài lòng lui ra vài bước.


“Xin mời ngài đi theo ta.” Nàng đi tới cạnh cửa.

Mặc dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng Tử Đồng không vì vậy mà lùi
bước, nàng muốn biết trong hồ lô nha hoàn này rốt cuộc bán thuốc gì.

” Xin ngàn vạn lần nhớ phải giúp ta tìm Vu Nguyệt.” Đi theo sau lưng Cận Xuân, nàng nói.

Cận Xuân gật đầu phía nàng một cái, sau đó dẫn nàng đi ở hành lang
quanh co khúc khuỷu, không biết vòng qua mấy cái sân, đi tới địa phương u tĩnh nhất.

“Ngài nghỉ ngơi trước, có gì cần, tùy ý gọi nô tỳ.” Đứng ở cạnh cửa, Cận Xuân đưa tay giúp nàng đẩy cửa ra.

Ngắm nhìn bên trong nhà, Tử Đồng nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đi vào nhà trước.

Quần áo đỏ thẫm, hai chân giày thêu đạp trên thảm Ba Tư trải ở mặt
đất, Tử Đồng mới giựt mình thấy viện này bày biện khác nơi nàng định
quay về, nơi này hoàn toàn mang hơi hướng biên ngoại.

Trong nhà màn che lụa đỏ từ xà nhà rủ xuống, mấy chiếc bàn nhỏ đặt
dọc theo bốn vách, nhìn ra là để đặt bữa ăn tùy thời điểm mà sử dụng.

Tử Đồng xoay người lại, trùng hợp nhìn thấy Cận Xuân khom lưng chào nàng rồi sau đó kính cẩn lui xuống.

Bên trong phòng có tia sáng, nguồn sáng đến từ sau tấm màn che màu đỏ.

Vu Tử Đồng vươn tay vén ra lớp màn che mỏng, đi từng bước tới trước, lại nghe được tiếng đàn du dương.

Từ phản ứng trực giác, nàng vén từng lớp màn che mỏng, men theo tiếng đàn đi tới phòng ngủ.

Sau đó, nàng thấy có người đang khảy đàn.

Là một người đàn ông, đưa lưng về phía nàng, ngồi dưới đất sau một lớp màn che mỏng.

Càng theo đến gần lớp màn mỏng, nhịp tim Tử Đồng càng kịch liệt,
ngón tay vừa vén màn mỏng lên, nháy mắt tiềng đàn ngưng bặt, người đàn
ông gảy hồ cầm chậm rãi xoay người lại, đưa một tay về phía nàng.

Là hắn ?!
Nhìn thấy hắn, cả người Tử Đồng ngơ ngác, sửng sốt. Trong khoảnh
khắc, trong mắt của nàng, trong lòng đều là hắn, chưa kịp suy nghĩ, nàng đã đưa một tay ra.

Người đàn ông cầm lấy tay của nàng , dùng môt chút sức nhỏ liền dễ dàng đem nàng kéo vào trong ngực.

Tiếng đàn lần nữa vang lên, hắn ôm lấy nàng, bốn tay cực kỳ phối hợp mà bay nhảy trên dây đàn.

*****
“Như thế nào ngươi lại ở chỗ này ?” Khi khúc nhạc dừng, Tử Đồng liền vội vã hỏi.

Ngạc Đồ Khắc cong môi cười một tiếng, nâng một tay lên vuốt khuôn mặt nàng.

“Nơi này là phòng ngủ của ta.”
Trước mặt không cần che đậy, vòng vèo. Hắn tin tưởng nếu thông minh như nàng sẽ hiểu được ý tứ của hắn.

“Ngươi …” Quả nhiên, Tử Đồng nhăn mày, hơi nheo mắt lại.

“Ta là Lâu Lan Vương.” Mặt dù hắn không ngại cùng nàng chơi trò giải đố, nhưng lại thấy không vui khi nàng nhăn mặt, như vậy sẽ phá hỏng vẻ
đẹp của nàng.

“Ngươi chính là Lâu Lan Vương ?” Nàng cảm thấy có cảm giác bị người ta trêu đùa.

Ngạc Đồ Khắc đọc được trong mắt nàng không vui.

“Ta chưa từng lừa gạt nàng về thân phận của ta.”
Đúng vậy, hắn không có nói láo. Đối với thân phận của hắn, hắn chẳng qua là không có nói nhưng từ trước đến nay chưa từng nói mình không
phải là Lâu Lan Vương.


“Nhưng ngươi cũng chưa nói thật.” Tử Đồng có chút tức giận.

Đẩy hắn ra, nàng phút chốc đứng lên.

Ngạc Đồ Khắc cũng không tình nguyện buông nàng ra. Trong lúc lôi kéo trở về, Tử Đồng nhất thời mất trọng tâm, ngã vào trong ngực của hắn.

“Lúc này ta muốn hỏi nàng, có nguyện ý trở thành Vương Phi của ta hay không ?”
Nàng nghễnh mặt nhìn hắn, nhất thời đè nén lại căng thẳng trong lòng.

“Nhưng không phải hôm nay là ngày tuyển tú sao ?”
“Ta chọn, mà còn chọn nàng.” Ánh mắt của hắn nghiêm túc, không giống nói đùa.

Tử Đồng trốn tránh ánh mắt nghiêm túc của hắn.

“Không, ngươi không có chọn, chỉ bảo họa quan vẽ lại chân dung mà thôi, không đúng sao ?”
Hắn trầm mặt một hồi, đôi con ngươi thâm tình, nửa giây cũng không rời khỏi mặt nàng.

“Cho dù họa cung vẽ như thế nào , ta vẫn cố ý chọn nàng. Có lẽ ngay
lần đầu tiên nhìn thấy nàng trong khách sạn, trong lòng ta đã sớm quyết
định người ta chọn là nàng.”
Hai cánh tay hắn siết chặt để cho nàng chỉ có thể nằm sấp vào ngực hắn.

Tử Đồng vì lời của hắn mà toàn thân bỗng dưng cứng đờ.

“Ngươi… Coi như ngươi chọn ta nhưng người phù thủy muốn chỉ định chưa chắc là ta.” Nàng nhớ lại lời của hắn trước kia.

Nàng hẳn là nên cự tuyệt nhưng nàng cự tuyệt không được.

Cho dù nàng thông minh, cho dù nàng là người có linh lực, cuối cùng
nàng cũng chỉ là người phàm, có máu, có thịt, có yêu cũng có hận.

Tâm động là sự thật. Cao ngạo như nàng, lạnh lùng như nàng, cũng
không chối bỏ được tình yêu, không lừa dối được bản thân động tâm là sự
thật.

“Điểm này nàng yên tâm, ta cũng không tính trốn tránh. Chúng ta cùng nhau đi gặp phù thủy, đem chuyện nói rõ ràng.” Giọng hắn đè xuống, nói
nhỏ bên tai nàng.

“Ngạc Đồ…” Chưa kịp gọi ra hết hoàn toàn tên của hắn, môi của hắn đã đặt lên nàng.

“Ta muốn nàng.” Dứt lời, hắn ôm lấy nàng, gạt ra lớp màn mỏng, sải bước đi về phía giường.“Ngạc Đồ…” Vu Tử Đồng khẽ nhếch cái miệng nhỏ, thở hổn hển.

“Hửm?” Ngạc Đồ Khắc hơi ngẩng mặt, đặt lên môi nàng một cái hôn cưng chìu.

Nàng luôn luôn là người tỉnh táo. Nhưng giờ phút này, từ mắt của hắn có thể thấy, khuôn mặt đỏ lên, xấu hổ, vẻ mặt mê loạn kia thật sự là
nàng sao ?
Hắn hôn nhẹ mang đến cho nàng một cảm giác sợ hãi, run rẩy.

“Chàng vì sao lại thích ta ?”
Dĩ nhiên, nàng không ám chỉ tới vẻ bề ngoài.

“Nàng như thế là muốn hỏi tại sao lại không bị một người lạnh như băng như nàng hù dọa mà lui ?” Ngạc Đồ Khắc nhếch miệng cười.

“Rất nhiều người đều sợ ta.” Nàng nói.

“Ặc.” Ngạc Đò run rẩy khắc cười một tiếng, ý cười từ khóe miệng lan
tràn một đường lên đáy mắt. “Ta dường như quên nói cho nàng biết, cũng
có nhiều người sợ ta.”
“Sợ chàng ?” Tử Đồng nháy mắt, trong đầu rất nhanh có đáp án. “Ta có thể nói ta khác với chàng.”
“Khác ?” Mặt hắn gần sát nàng.

“Mọi người sợ chàng vì quyền thế địa vị. Về phần nguyên nhân mọi người sợ ta, hoàn toàn không liên quan.”
Nàng có thể cảm nhận được hắn đến rất gần, bởi vì hơi thở của hắn dường như thổi nhẹ toàn bộ lên mặt nàng.

Ngạc Đồ Khắc mím môi, lập tức đáp lời, tựa như đang nghiêm túc tự hỏi.

“Nếu như ta là một người bình thường, bình thường như người đốn củi
trong núi rừng, nàng sẽ nằm chung với ta như bây giờ, nàng sẽ cho phép
ta ôm nàng như vậy đúng không ?”
Hỏi như thế vì hắn không chỉ muốn người của nàng mà còn tấm lòng của nàng.

Nếu như không có quyền thế địa vị, hắn không còn là Lâu Lan Vương, nàng có thể ở cùng một chỗ với hắn hay không ?
“Nhưng chàng không thể nào là ngươi bình thường, đúng không ?” Tử
Đồng trực giác muốn cười, nàng đưa một tay tới xoa xoa lồng ngực hắn.

“Lòng của chàng nói cho ta biết, cho dù chàng không phải là Lâu Lan
Vương, chàng cũng không thể nào an bình trong cõi trần này được.”
Nàng tiết lộ nguyên nhân người ta sợ hãi nàng ____ Sự sáng suốt
trong mắt của nàng, nàng có thể hiểu rõ suy nghĩ của người bình thường

thông qua đôi mắt, mắt của nàng vô cùng bình tĩnh và quang minh.

Ngạc Đồ Khắc trả lời bằng cách lấy tay ôm nàng, tay vòng ra sau cổ nàng, vuốt mái tóc đen sau gáy nàng.

“Để ta đoán một chút trong miệng của nàng cái gọi là sợ được không
?” Môi mỏng của hắn đặt lên môi của Tử Đồng, giọng nói than thở gần kề.

Môi của nàng theo hắn thở ra, khẽ run.

“Chàng muốn đoán, liền đoán đi.”
“Là nàng quá mức tỉnh táo, thông minh ?” Môi mỏng của hắn lướt qua nàng.

“Như vậy mà cũng đủ để hù dọa nhiều người ?”
Không, nàng không công nhận một cô gái thông minh có gì đáng sợ ?
Hắn căn bản chưa tận mắt thấy nàng sử dụng linh lực, có thể biết trước
tương lai, năng lực làm nghiêng trời ngả đất.

Tử Đồng lắc đầu cười cười.

Nụ cười của nàng làm hắn mê muội.

“Sắc đẹp và trí thông minh tập trung trên người một cô gái, là đủ để dọa lui rất nhiều nam nhân.”
Dĩ nhiên, ngoại trừ hắn.

Nàng không muốn giải thích, chẳng qua chỉ cười nhìn hắn.

Môi của cười hiện lên lúm đồng tiền là tâm hắn không ngừng rung
động. Hắn nói :” Cho dù nàng có tìm được bảo vật gia truyền hay không
cũng ở lại Lâu Lan, được không ?”
Chân tình trong mắt hắn, làm tan chảy kiên trì của nàng, làm tan chảy lòng của nàng.

Nàng mơ hồ có thể trong miệng nói ra từ “Được.” nhưng môi hắn lại sớm từng bước một đặt xuống.

Lưỡi hắn thăm dò vào miệng của nàng, cố ý trêu đùa, câu dẫn sự nhiệt tình của nàng.

Về sau, tay hắn bắt đầu điên cuồng dao dộng trên người nàng, lớp áo
mỏng của nàng rất nhanh bị cởi xuống , cuối cùng chỉ còn một cái yếm màu tím mê người và tiết khố phía dưới.

Môi lưỡi hắn tiến công trước ngực xinh đẹp của nàng, môi bắt lấy vị
ngọt dồi dào, trượt xuống bụng dưới bằng phẳng, rồi đi tới phần mê người giữa hai chân của nàng.

“A…” Tử Đồng rốt cuộc cũng khắc chế không được, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn phun ra một tiếng thở dốc.

Ngạc Đồ Khắc nâng cao mông của nàng, để hai chân của nàng tự nhiên
gác lên bờ vai của hắn, hơi thở nóng nực thổi vào chỗ mềm mại giữa hai
chân nàng.

Mặc dù còn cách một tầng tiết khố mỏng, nhưng hơi thở của hắn nóng bỏng như vậy, môi lưỡi hắn phảng phất đã hôn lên nàng.

Tử Đồng không kềm chế được khẽ run rẩy, vừa mong đợi lại vừa sợ.

Cho dù nàng có bản lĩnh thông thiên, nàng vẫn là một xử nữ.

“Ngạc Đồ…” Nàng run rẩy.

Hắn ngẩng mặt lên cười một tiếng. “Đừng sợ.” Ngón tay thon dài gạt
bỏ đi lớp che chắn kia, khuôn mặt tuấn dật ép vào giữa hai chân của
nàng.

“Uhm… Ừ….” Nàng uốn éo người, muốn kháng cự lại hoan khoái hắn mang đến.

Nhưng Ngạc Đồ Khắc lại cố ý dành cho nàng tất cả.

“Ở lại đây đi ! Vì ta mà ở lại, trở thành của ta.” Hắn hai ba lần
tháo gỡ quần áo trên người của cả hai, ngón tay thon dài thay thế lưỡi
ngọt ngào trêu chọc giữa hai chân nàng.

“Ừ…” Tử Đồng rên rỉ, đã không nhịn được lên tiếng khóc nức nở.

“Tử Đồng.” Hắn nói nhỏ ở bên tai nàng. “Nói cho ta biết, nàng sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta.”
Nàng khẽ khóc thành tiếng, đã bị ép đến lằn ranh.

“Được.” Không còn đủ kiên nhẫn, nàng chỉ muốn giải thoát sự hành hạ này.

Hắn cười, lần nữa hôn lên nàng, phảng phất hài lòng với đáp án của nàng.

Tử Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh, một sự trống rỗng ngay sau đó ụp xuống tâm trí nàng, nàng khó chịu nức nở lên.

“Đi theo ta, ta muốn nàng vĩnh viễn thuộc về ta…”
Không cần do dự, hắn xông vào trong cơ thể nàng, phóng ra kích tình đè nén.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui