Đinh Nam Ti Vũ

Ông nội An Tầm vẫn thường hay đến bờ sông câu cá, bất kể lúc xuân hạ thu đông, chỉ cần ông còn ở trong nước mà thôi, dù rằng ông chẳng thích ăn cá sông là mấy. Sau này, An Phi được ông dẫn theo cũng thấy khá hứng thú, theo phân tích của An Tầm, có thể là do An Phi thích đục băng.

Đợt bão tuyết lần trước ở Xuân Giang quá lớn, thế cho nên đến bây giờ cả đường sông vẫn bị bao phủ bởi một màu trắng xóa mênh mang. Tư Vũ dắt An Tầm đi trước, nhàn nhã và dễ chịu, có khi thỉnh thoảng sẽ khe khẽ chuyện trò.

An Phi cầm dụng cụ đục băng, tay kia xách theo thùng nước, dẫn Dịch Bạch lõn tõn ở phía sau, Dịch Bạch cũng không phải kiểu người kiệm lời, nhưng hình như hôm nay lại vô cùng trầm lặng, An Phi nói mãi mà lâu lâu mới được đáp một lần, nhìn có vẻ không hứng thú là bao.

Sau khi bọn họ băng qua đường cái ven sông, đi xuống từ một bên đầu cầu, đường bờ đê được tu bổ khá bằng phẳng, cho nên rất nhiều người quanh đây vẫn thường hay tản bộ, có mấy người còn trượt băng trên sông.

“Chúng ta sang chỗ nào ít người đi, đục nứt băng bên này chắc đám người kia sẽ liều mạng với em mất.”

An Phi nói xong thì đi xuống bờ đê, cậu lựa chọn một chỗ khá thưa người, đi một hồi lâu mới phát hiện cả ba người kia không ai đi theo cả.

Cậu quay đầu nhìn lại, An Tầm đang cười tươi roi rói nhìn mình: “An Phi, bọn chị chỉ tới xem chút thôi, còn em tự câu cá đi nhé.”

An Phi buông đồ đục băng xuống, thở hổn hển đáp lời: “An Tầm, lát nữa em câu được cá chị đừng có mà ăn.”

An Tầm lơ đễnh: “Cá ông nội câu lần trước vẫn còn dư nhiều lắm.”

“Thế chị cứ ăn cá của ông nội chị đi.”

An Phi tiếp tục đi vào trong, không ngờ sau khi hét lên mấy câu này, An Tầm lại tức giận bừng bừng: “Là ông nội cậu nữa, An Phi cậu thử nói lại lần nữa chị xem.”

Thật ra An Phi cũng vô tội lắm mà, lúc An Tầm nổi điên cậu mới nhận ra câu mình nói chẳng khác nào mắng chửi, cậu đành cười hì hì đáp lại: “Ông nội của em, là ông nội em.” Nói xong bước chân cũng nhanh nhanh rời khỏi.

Tư Vũ khẽ cười: “An Tầm, sao lúc nào em cũng bắt nạt An Phi thế.”

“Thật ra em ấy cũng bắt nạt em không ít mà.” An Tầm cảm thấy, có đôi khi An Phi còn rất xấu nữa kìa.

Dịch Bạch đứng cạnh bên hai người, tự nhiên lại thấy hối hận vì đã theo tới đây, để giảm bớt lúng túng, anh thuận miệng nói tiếp: “An Phi nói, em là khắc tinh của cậu ấy đấy.”

An Tầm cười cười: “Giờ em ấy vẫn sống tốt đó thôi.”

Thật ra An Tầm cũng có hơi lúng túng, bên trái là người suýt chút nữa đã trở thành vị hôn phu, bên phải là vị hôn phu đương nhiệm, hai người này lại chẳng nói với nhau câu nào...

Cách đó không xa, An Phi đã bắt đầu đục băng, nhìn có vẻ cực kì chịu khó, cắm dụng cụ đục băng vào rồi đưa chân đạp xuống, An Tầm càng nhìn càng sợ, sợ cậu ấy...không cẩn thận rơi luôn.

Dù chỉ có một mình mà vẫn hăng say hừng hực, trong khi bầu không khí giữa ba người trên bờ lại lạnh lẽo như băng, cho đến khi Tư Vũ đột nhiên mở miệng: “Anh Dịch, nghe nói anh có quyên góp vào ngân sách chữa bệnh tim của tôi không ít tiền.”

Dịch Bạch nghiêng đầu, lướt qua An Tầm nhìn về phía Tư Vũ: “Tình cờ đọc được, sau khi tìm hiểu thì tôi nghĩ cũng nên đóng góp một chút“.


Đây là chuyện An Tầm không hề biết, hơn nữa cô còn thấy bất ngờ. Trong mắt cô, Dịch Bạch là một nhà tư bản chỉ đam mê tiền bạc đàn bà, những sở thích của đám con cái nhà giàu anh cũng không hề thiếu, có lẽ chỉ khác họ ở chỗ, anh có năng lực và đang đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc công ty.

Dịch Bạch thấy An Tầm nhìn mình, anh cười với cô một tiếng: “Thấy khó hiểu?”

Bị nhìn ra rồi...

Cũng lúc này, đột nhiên An Phi vẫy tay la hét nhìn sang đây: “Anh rể, anh rể, dây câu ở chỗ anh phải không?”

Tư Vũ móc vào túi áo, đúng là có một cuộn dây tuyến thật, lúc đi ông nội An Tầm có đưa nó cho anh. Anh giơ tay làm dấu báo cho An Phi một tiếng, sau đó mới nói với An Tầm: “Anh đi qua đưa đồ cho cậu ấy.”

Tư Vũ bước lên sông băng, tình cờ có một đứa bé khoảng hơn mười tuổi đang ngồi trên xe trượt, gọi anh: “Anh ơi, anh đẩy xe giúp em với được không?”

Anh xoa xoa đầu bé, khom lưng đẩy cậu chạy rất xa, tiếng cười khanh khách vui tai: “Anh ơi, đẩy xa thêm chút nữa được không ạ.”

Tư Vũ đi tới đẩy xe trượt của cậu quẹo vòng lại: “Anh dẫn em sang bên kia xem anh trai câu cá nhé?”

Cậu bé trai gật đầu, báo một tiếng với mẹ cậu đang đứng ở cách đó không xa, rồi để Tư Vũ đẩy xe đi.

An Tầm nhìn bóng lưng cao gầy người đó, cô cười nói với Dịch Bạch: “Em cũng muốn chơi.”

Dịch Bạch đưa mắt nhìn cô một lúc: “Bên kia còn một chiếc xe đẩy, anh đi với em.”

An Tầm mới chỉ nghĩ vậy thôi, cũng chưa định tiến hành thực hiện: “Không được đâu, em không muốn tranh giành với mấy em bé nhỏ.”

Dịch Bạch cười cười: “Vậy qua bên kia ngồi một lát.”

Trên bờ đê trồng một hàng dương liễu, dưới tán liễu là ghế dài nghỉ ngơi, An Tầm đi đến bên Dịch Bạch, vì cúi đầu nhìn đường nên không chú ý đến cành liễu vươn ra, Dịch Bạch nhanh tay ôm An Tầm kéo lại về phía người mình: “Dưới đất có tiền hả? Em nhìn gì mà chăm chú quá thế.”

An Tầm nghiêng đầu nhìn cành liễu kia: “Cám ơn anh.”

“Thật ra chúng ta cũng đâu cần phải khách khí với nhau đến vậy?” Đột nhiên Dịch Bạch nói.

An Tầm giật mình nghĩ lại, đúng là rất không quen.

Tư Vũ đưa dây câu cho An Phi rồi quay lại nhìn hai người bên bờ, anh nghiêng đầu nói với An Phi: “Gọi chị cậu đến đây.”

“Hả?” An Phi chưa phản ứng kịp: “Em gọi ạ?”

“Ừ.”


Nhưng sau khi nhìn thấy tình huống của hai người trên kia, cậu đã hiểu ra ngay, Dịch Bạch đang cúi đầu nói gì đó với An Tầm, còn An Tầm đứng cạnh anh cười khẽ, từ dưới này nhìn lên, tư thế kia quả vô cùng thân mật.

An Phi chăm chú nhìn sắc mặt Tư Vũ, buồn cười đấy nhưng vẫn phải cao giọng gọi to: “An Tầm, chị tới đây.”

Kết quả, An Tầm và Dịch Bạch cùng nhau đi tới.

Trên mặt băng trơn trượt, An Tầm đi rất chậm, lúc mới đầu Dịch Bạch vẫn duy trì một khoảng, nhưng sau đó anh lại đưa cánh tay ra. An Phi nhìn về phía Tư Vũ.

Ngoài mặt thì chẳng khác chút nào, vẫn giống ngày thường vậy thôi, chỉ có điều tâm trạng có vẻ hơi khang khác, ít ôn hòa, và có hơi sắc bén.

Tư Vũ nói với bé trai bên cạnh: “Cho anh mượn xe trượt băng của em nhé?”

Đứa bé trai gật đầu: “Được ạ.”

Xe trượt là một cái ghế được kê thêm một tấm ván gỗ phía dưới, dưới ván gỗ là hai lưỡi trượt băng, đơn giản nhưng rất bền.

Tư Vũ đẩy xe đến trước mặt An Tầm: “Muốn chơi không?”

Mắt An Tầm sáng bừng cả lên, cô gật đầu rồi bước lên ngồi ngay: “Chậm một chút, em sợ.”

“Được.”

Anh trả lời, đang định kéo xe đi thì An Tầm lại lên tiếng cản lại, cô đưa dây thun trên cổ tay cho anh: “Cột tóc giúp em.”

Trước đây anh đã giúp cô buộc tóc không ít lần, lúc thay quần áo cho cô, lúc rửa mặt, lúc chuẩn bị vẽ tranh, nói chung, Tư Vũ tự thấy mình đã trở thành một người có tay nghề cột tóc khá lão luyện.

Anh cầm lấy dây thun, vòng vài cái rồi buộc thành đuôi ngựa: “Cần vén lên không?”

An Tầm quay đầu lại nhìn anh: “Anh thấy thế đẹp hơn à?” Tư Vũ gật đầu.

“Vậy cứ thế đi.”

Sau đó anh đẩy xe trượt, từ từ đi xa. Dịch Bạch không bước tiếp mà chỉ cúi đầu nhìn đôi giày da trên chân, hình như đến lúc này anh mới dần thấy lạnh, anh xoay người quay lại, cũng không định đi tới chỗ An Phi.

“Tư Vũ sao anh không nói gì hết thế?”


Họ đã chạy được một vòng tròn rõ to, Tư Vũ chỉ đẩy xe chắc chắn, nhưng cực kì trầm lặng, An Tầm đá đá mảnh vụn băng bên chân, hỏi anh.

Tư Vũ tránh chiếc xe trượt của cô gái khác lướt qua, một lúc lâu sau mới trả lời câu hỏi của An Tầm: “Đang suy nghĩ nên cảm thấy thế nào trước bạn gái và vị hôn phu tiền nhiệm.”

An Tầm không ngờ anh sẽ thành thực đến vậy, cô cười nói: “Cảm xúc như ngày thường.”

“Hình như không thể.” Anh đáp ngay.

An Tầm nghi ngờ quay đầu lại nhìn sắc mặt của anh, cô do dự hỏi: “Tư Vũ, anh đang ghen phải không?”

Anh cũng không nhìn cô, mãi sau đó mới trả lời: “Dù không muốn thừa nhận, nhưng mà An Tầm, đúng là anh đang ghen.”

An Tầm cũng không muốn an ủi anh, phản ứng đầu tiên của cô là bật cười thật to, bởi vì đột nhiên người kia lại trẻ con đến vậy.

“Em không cần phải vui vẻ thế chứ... An Tầm, đáng lẽ ra em nên giải thích với anh... Được rồi mà An Tầm...”

An Phi sao có thể bản lĩnh như ông nội, mãi tới lúc trưa, cậu chỉ câu được mấy con cá rất nhỏ, cũng may là tính tình người này cũng tương đối dễ chịu.

Dịch Bạch rời khỏi sau khi ăn cơm trưa xong, anh vừa đi giáo sư An đã thu xếp nhiệm vụ cho An Tầm: “Mấy ngày này con bớt chút thời gian sang nhà họ Dịch chúc năm mới đi nhé.”

An Tầm bất đắc dĩ dạ vâng.

Sau đó quay về phòng, Tư Vũ lại uy hiếp trắng trợn: “An Tầm, tìm lý do từ chối chuyện sang nhà kia đi.”

An Tầm thấy hả Tư Vũ đang ghen, cô cảm thán: “... Tư Vũ anh gia trưởng quá đi.”

“Ừ.” Anh lại còn đồng ý.

An Tầm không thèm tính toán với anh, chỉ có hơi khó xử: “Nhưng mà lý do gì họ mới tin được nhỉ?”

Ở nhà họ Dịch, cô là người đã có tiền án rồi.

Tư Vũ suy nghĩ một lúc, sau đó anh đi tới ôm cô đặt lên giường: “Cứ nói là mang thai đi!”

...

Sau đó, An Tầm có đăng một bức ảnh lên blog, nhìn giống như cảnh vợ chồng yêu thương, thực ra cô chỉ đang muốn dỗ dành Tư Vũ. Người nào đó đang giấm chua dữ quá, mà eo cô thì không sao chịu nổi.

An Tầm đăng bức ảnh mà hôm ấy chủ cửa hàng kẹo ở Lloque gửi cho cô, trong bức hình ấy, hai người ngồi vòng quanh một chiếc bàn tròn, trước mặt cô là một đống chocolate được xếp lên thành một toà núi nhỏ, Tư Vũ đang khẽ chống cằm, thoải mái nhìn cô, chân thành và tình cảm.

An Tầm thì lại hơi cúi đầu, đôi gò má vẫn còn đang ửng đỏ, tay phải cầm một thanh chocolate, chiếc nhẫn trên ngón tay sáng lên rực rỡ.

An Tầm: Quyết định trở thành Thẩm phu nhân, là người nhà của Thẩm tiên sinh. Thẩm Tư Vũ

Đây là lần đầu tiên An Tầm dùng tên của phòng làm việc để đăng blog nói về Thẩm Tư Vũ, hơn nữa tin tức này lại có phần đột ngột. Có nhiều người từng nói An Tầm quá mức lạnh lùng, nói Tư Vũ yêu đơn phương, nói cô không hề tình cảm gì công khai...


Những fan có lí trí đa số đều chúc mừng hạnh phúc.

Còn không lý trí... thì vô cùng kỳ quặc, có đủ loại, có người đăng đồ bán thức ăn cho chó, đăng liên tục ở khu vực bình luận.

Tư Vũ ít khi lên blog, anh thấy An Tầm nghịch điện thoại khá lâu nên cũng đoán ít nhiều.

Tấm hình An Tầm đăng anh cũng chưa từng thấy, rất đẹp. Cảm giác như thể lúc này đây anh vẫn còn ngửi được mùi hương chocolate ngọt ngào ngập tràn trong không khí, một mùi vị quẩn quanh, vừa hạnh phúc lại vừa thỏa mãn.

Anh gõ bình luận, đánh mấy chữ lên.

Thẩm phu nhân, em rất đẹp.

Tháng ba, hai người phải quay về trường mình, một người viết tiếp luận văn tốt nghiệp, một người làm tác phẩm cuối khóa, anh cảnh cáo cô không được phép vẽ người mẫu khỏa thân một mình, cô cũng uy hiếp anh không được nhận thư tình nữ sinh.

Tháng tư, vì mẹ An yêu cầu kiên quyết, hai người họ sang Anh chụp ảnh cưới, cũng đúng dịp lễ mừng thọ chín mươi tuổi của nữ hoàng nước Anh, cả nước ngập tràn trong không khí vui sướng phấn khởi, đón mừng sinh nhật nữ hoàng.

Tháng năm, Tư Vũ quay về Nhật Bản, tham gia bảo vệ luận văn, An Tầm gạt anh chạy sang Ai Cập thăm quan Kim Tự Tháp, còn hẹn thêm mấy người bạn trên mạng. Sau khi Tư Vũ phát hiện, lần đầu tiên anh tức giận với cô, An Tầm khóc, anh lại thấy đau lòng, rồi đành phải tốn công dỗ dành người đó.

Tháng sáu, Tư Vũ mua một căn nhà ở vùng ngoại thành Xuân Giang, hai người trang trí nó theo sở thích của An Tầm, có phòng sách giả cổ kiểu Châu Âu, có phòng ngủ hiện đại và đơn giản, có phòng tắm lãng mạn kiểu Địa Trung Hải, có phòng trẻ con đầy đăng ten công chúa... Trong sân có bể bơi, có nhà kính trồng hoa và ghế xích đu. Mẹ Thẩm cũng đến thăm một lần khi họ đang sửa lại, rồi nhíu mày rời đi. Tư Vũ xoa xoa đầu An Tầm: “Em thích là được rồi.”

Tháng bảy, hai người về trường làm thủ tục tốt nghiệp, sau khi về nước nhận giấy đăng kí kết hôn. Lần thứ hai An Tầm chủ động đăng lên blog. Một tấm hình, hai tờ giấy chứng nhận. Một tấm bằng tốt nghiệp của học viện mỹ thuật Florence màu xanh lá, một tờ giấy chứng nhận kết hôn của Thẩm Tư Vũ và An Tầm màu đỏ.

Tháng tám, hôn lễ. Nơi pháo đài cổ kính nước Anh, pháo đài này được Thẩm gia mua lại từ nhiều thế kỷ trước, cũng đã cử hành rất nhiều lễ cưới. Tư Vũ và An Tầm mở tiệc chiêu đãi nhiều bạn bè học chung, mọi người đều nói, hôn lễ này và bữa tiệc phía sau thật quá sức tuyệt vời. Đại Xuyên với tư cách “bà mối” được mời lên phát biểu.

Tháng chín, quỹ hỗ trợ của Tư Vũ đã đi vào quỹ đạo, lần đầu tiên anh thực hiện giải phẫu dưới tư cách một bác sĩ mổ chính. An Tầm mở triển lãm tranh, náo nhiệt hơn bao giờ, tất cả câu hỏi mà phóng viên đặt ra đều là về Thẩm Tư Vũ hay là chuyện giữa cô và Thẩm Tư Vũ, cô đau đầu ghê gớm.

Tháng mười, An Tầm cảm giác hình như Tư Vũ nuôi mình càng lúc càng béo hơn, cho nên cô bắt đầu giảm cân. Nhưng Tư Vũ lại ngăn cản bằng mọi cách, anh thích cô mập mập, khi ôm cũng thoải mái hơn nhiều.

Tháng mười một, An Tầm bắt đầu học nấu ăn.

...

Tháng tư năm sau, An Tầm tình cờ gặp Lâm Đặc, ăn một bữa cơm với anh, mặc dù khi ấy còn có thêm vài người bạn học khác, nhưng Tư Vũ vẫn ghen, kết quả là buổi tối về nhà, eo của An Tầm lại không sao chịu nổi.

Đầu tháng sáu, An Tầm kiểm tra, đã mang thai được bốn mươi ba ngày.

Tháng bảy, An Tầm giận dỗi với Tư Vũ, chuyến đi Kenya xem động vật của cô lại phải dời lúc khác, cô nước mắt nhạt nhòa hỏi anh, sao lần nào anh quên dùng biện pháp cô cũng không nhớ được!

Tám tháng sau – – tháng tư năm thứ ba, dưỡng thai. Tư Vũ nghỉ việc ở bệnh viện, vì muốn chăm sóc An Tầm, nên Tư Vũ quyết định tạm thời về quản lý Thẩm Châu.

Đầu tháng tư, An Tầm sinh một đứa bé trai nặng khoảng hơn ba kí. Tư Vũ lấy tên ở nhà là Đinh Đinh.

Và đến đây, câu chuyện của họ vẫn còn đang tiếp tục...

HOÀN--


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận