An Phi không hiểu tại sao chỉ vì một tấm thảm mà An Tầm lại có thể phản ứng mạnh đến vậy.
An Tầm ôm chăn nhìn về hướng khác, ánh sáng phản chiếu lên gò má trắng nõn, không biết sao lại tự dưng ửng đỏ.
An Phi nhìn sang phía Tư Vũ, anh ấy cũng đang cúi đầu cười khẽ, hình như có vẻ mất tự nhiên.
Tấm thảm này là do một người bạn ở New Zealand mang về tặng An Phi, chăn lông lạc đà trắng như tuyết, vừa mềm vừa ấm, ngày hôm qua lúc An Tầm gần đi, mẹ của anh kiếm một tấm thảm cho vào xe vì sợ cô bị lạnh, cho nên mới tìm chiếc chăn lông ấm áp nhất trong nhà. Ai ngờ mới một đêm ai đó lại còn không chịu trả.
“Chị thích thì cho chị đó, nhưng là chị có biết giá tiền của cái này...”
Đôi mắt An Phi đảo quanh, nhìn cô một lúc rồi lại nhìn Tư Vũ, An Phi rong ruổi giữa tình trường đã lâu, cho nên cũng đoán ra được chuyện gì: “Có điều phải lấy tranh của chị đổi lại.”
“Tư Vũ sẽ cho cậu cái chăn mới.” Rõ ràng An Phi đang uy hiếp, An Tầm cũng đâu dễ dàng thỏa mãn cậu ta.
Giáo sư An đi ra thì nghe thấy mọi người nói chuyện, ông hỏi: “Chăn bị sao à?”
“Bố, An Tầm...” An Phi vừa mở miệng, An Tầm đã vội nói ngay: “Được rồi, An Phi.”
An Phi cười đắc ý, cô trừng trừng một lúc, như kiểu đang nói lại “tốt nhất cậu đừng có rơi vào tay chị“.
Giáo sư An không hiểu mấy người trẻ tuổi bọn họ đang liếc ngang liếc dọc cái gì, nhưng ông vẫn dịu dàng nhìn An Tầm: “Tối qua có khóc không?”
Ông rất hiểu con gái mình, con bé nhát gan là thế, lại còn hay sợ tối.
An Tầm lập tức lắc đầu, vô cùng kiên định: “Không có mà.”
Tư Vũ thấy buồn cười, nhưng cũng không vạch trần cô ra, sao mà không khóc, khóc hai lần, lần đầu là khi nhìn thấy anh, lần thứ hai là trong căn phòng nhỏ.
Giáo sư An nói, họ không thể đến sớm là vì đống đá vụn rơi xuống rất khó mà dọn sạch, đến buổi sáng mới cho xe chạy bình thường.
Lúc ba chiếc xe quay lại, nhân viên làm việc còn chưa đi, nhìn thấy giáo sư An xuống núi thì nhiệt tình chào hỏi từ xa, hỏi ông có tìm được con gái không.
Giáo sư An chỉ chiếc xe đằng sau, nói đã tìm được rồi, nhân tiện cám ơn họ rối rít.
Có người nhân viên cứu hộ nhìn thấy Tư Vũ trong chiếc Cayenne, nhận ra anh thì có hơi tức giận, người nọ bước tới: “Sao hôm qua cậu cứ leo thế hả, không muốn sống nữa à, bảo xuống cũng không chịu trách nhiệm đâu nhé.”
Tư Vũ xin lỗi anh ta, nói chuyện xảy ra bất ngờ, anh cũng không kịp tính toán gì nhiều, tóm lại hình như bây giờ tâm trạng anh rất tốt, nói cũng nhiều hơn vài câu, thái độ khá ôn hòa.
Người nọ cũng không nói nhiều lời, cuối cùng tổng kết lại một câu: “Sau này đừng như vậy nữa.”
Tư Vũ không lên tiếng, chuyện kia anh cũng biết là do mình không đúng, nhưng nếu xảy ra lần nữa thì anh vẫn muốn đi.
“Cảm ơn anh, sau này anh ấy sẽ không làm vậy đâu.” An Tầm hơi nhích người về trước, nhìn người ngoài cửa xe nhiệt tình đảm bảo.
Người nọ xoay người rời đi, lúc đi vẫn không quên cảm thán một câu, người trẻ tuổi bây giờ thật là!.
Xe tiếp tục đi xuống, An Tầm nghiêng đầu nhìn Tư Vũ: “Dù em rất vui khi anh lên núi tìm em...”
Tư Vũ ngắt lời cô: “Như vậy là đủ rồi.”
Nói xong, anh nhìn cô nhẹ nhàng cười một tiếng, khỏi phải nói nụ cười kia quyến rũ đến bao nhiêu.
An Tầm cũng cười theo: “Thẩm Tư Vũ, anh biết cách theo đuổi con gái thật đấy.”
Cứ hay nói những lời con gái thích nghe, thỉnh thoảng cương quyết một chút, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác ngọt ngào.
Vốn Trịnh Hi Thụy đang ngồi trên ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được câu này đột nhiên cô lại thấy buồn cười: “Tư Nam nói Tư Vũ chưa từng quen bạn gái đâu.”
An Tâm đầu phải dễ bị lừa như vậy, cô quay đầu lại hỏi Trịnh Hi Thụy: “Chị có tin không?”
“Tư Nam nói gì tôi cũng tin.” Cô nói.
Một người con gái mù quáng là thế.
Xe vừa mới vào nội thành, Trịnh Hi Thụy đã muốn xuống xe luôn, Tư Vũ nói muốn đưa cô về lại bị cô từ chối, qua cả đêm suy nghĩ, cô hệt như một người khác luôn vậy, không còn là cô gái ngu muội đeo bám ngày hôm qua.
Trước khi xuống xe, cô nói với Tư Vũ: “Tôi vẫn tưởng anh và An Tầm quen nhau là nhờ Tư Nam, bây giờ nghĩ lại là do tôi sai rồi, xin anh quên hết những lời tôi nói lúc trước nhé.”
Tư Vũ nói: “Được.”
An Tầm đưa mắt nhìn Trịnh Hi Thụy rời đi, rồi lập tức quay sang Tư Vũ: “Vì sao cô ấy lại nghĩ em và anh quen nhau là vì Tư Nam?”
Tư Vũ xoa xoa giữa đôi mày, anh thấy cô gái kia đúng là thích gây phiền phức cho mình, anh không biết làm sao nên chỉ đành cười khẽ: “Đúng là vì Tư Nam nên anh mới chú ý tới em nhiều hơn một chút, nếu không lần đó gặp ở Đinh Nam, có lẽ bọn anh đã dọn đi ngay.”
Sau đó sẽ không xảy ra những chuyện tiếp theo, mình cũng sẽ bỏ qua cô như thế, đúng là không dám tưởng tượng.
Là chủ nhà của họ, lại là họa sĩ mà Tư Nam thích, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng vẫn là một cô gái xinh đẹp thích cười, thích để chân không đi khắp mọi nơi, cũng không thèm quan tâm ánh mắt người khác, có phong cách của người theo đuổi nghệ thuật, có khi lại quyến rũ và cũng khá bất cần.
Cũng chính vào buổi sáng ngày thứ hai sau khi quen biết, thấy cô ở trong sân tưới hoa, dưới ánh mặt trời như một bức tranh tuyệt mỹ, từ trước đến giờ anh vẫn thấy mình không phải là một người nông cạn, nhưng lúc đó anh đã nảy ra suy nghĩ, anh muốn theo đuổi cô gái này.
Quá trình đó cực kì tốt đẹp, thích nhìn gương mặt đã hồng nhưng lại cố làm ra vẻ tự nhiên như không của cô, khâm phục tài năng hội họa của cô, rung động với những lúc ngẫu nhiên kiêu ngạo.
“An Tầm, quen em là vì bị em mê hoặc.”
Anh quay đầu nhìn về phía cô, phát hiện đôi mắt cô mở to ướt át, không kìm được bật cười: “Chết mê chết mệt.”
An Tầm vẫn nhìn anh như vậy, đầu tiên là bên tai đỏ bừng lên, sau đó từ từ lan đến tận gò má, đột nhiên cô lại cúi đầu: “Chưa có ai nói với em những lời như vậy cả.”
Tư Vũ nói, bởi vì không có ai thích em như anh.
Anh đưa An Tầm đến trước cửa khu nhà, giáo sư An không muốn cho anh đi, ông nói mẹ An muốn gặp anh lắm đấy, Tư Vũ nghĩ đây không phải là dịp tốt, chưa tính tới chuyện anh không mang quà tặng, mới vừa từ trên núi xuống, quần áo còn chưa kịp thay ra, đi đến nhà An Tầm thăm hỏi cũng nên nghiêm túc hơn một chút.
“Bố, phải cho Tư Vũ về tắm rửa đã chứ.” Vốn chỉ là một câu nói bình thường, An Tầm nói xong lại thoáng hơi đỏ mặt.
Tư Vũ rời đi, nói buổi chiều sẽ quay lại thăm hỏi.
An Phi không sợ chết chạy tới trước mặt An Tầm: “Thảm đâu, anh rể đem đi rồi hả?”
An Tầm đá cậu ta: “An Phi, em có muốn tranh không hả? Cẩn thận chị đưa một bức gà con ăn gạo bây giờ.”
“Bố, con nói bố nghe...” An Phi nắm được điểm yếu của An Tầm, càng coi trời bằng vung hơn ngày trước.
“Chị giết em bây giờ!” An Tầm nghiến răng nghiến lợi.
Bốn giờ chiều, Tư Vũ đến. Mang theo quà tặng cho mỗi người, trừ An Tầm ra.
Mẹ An nhìn thấy anh thì hết sức nhiệt tình, nhưng không giống với cảnh fan cuồng và thần tượng, ngờ đâu sau khi bà xoay người vào bếp, mẹ An lại ôm chầm lấy An Phi đang nhặt rau ở đấy, phấn khích nói: “Vì sao tôi không có một người con đẹp trai như vậy chứ.”
An Phi ném rau ra, tức giận nói: “Mẹ, mẹ xấu lắm, con không làm nữa.”
Tư Vũ bị An Tầm kéo vào trong phòng, ngón tay thon dài đưa đến trước mặt anh: “Của bố em là ngọc phỉ thúy, mẹ em là ngọc bích, của An Phi là xe, của em đâu?”
“Cả người anh đều là của em mà.”
“Thôi đi.”
Anh cười, “An Tầm, bố mẹ em có đồng ý cho em kết hôn sớm không?”
An Tầm sững sờ, tay đang đưa lên cũng tự nhiên bỏ xuống, cô ngơ ngác nhìn anh, cảm động hệt như ngày trước, nhưng rõ ràng anh còn chưa làm gì kia mà: “Tư Vũ, bây giờ anh mà lấy nhẫn ra em sẽ khóc thật đó.”
Tư Vũ nhìn cô rất dịu dàng, anh lấy một thứ trong túi áo ra, trên tay là một sợi dây chuyền màu trắng bạc, lấp la lấp lánh, ở cuối dây có treo một chiếc nhẫn, hình dáng khá đơn giản, nhưng phía trên lại nạm một viên kim cương.
Tư Vũ di chuyển ra sau, đeo sợi dây chuyền lên cổ cô: “Chuẩn bị trước, đợi em lớn hơn chút thì sẽ lấy xuống đeo lên tay nhé.”
An Tầm sờ sờ chiếc nhân kia: “Lớn một chút nữa là bao nhiêu tuổi?”
Anh nắm lấy vai cô, cúi đầu hôn lên cần cổ thon thon, trắng trẻo, dấu vết tối qua để lại đã mờ đi khá nhiều, nhưng da cô trắng qua vẫn có thể nhìn thấy từng chấm nhỏ, anh nhẹ nhàng dùng môi mình vuốt ve: “Chờ em tốt nghiệp.”
“Cũng phải hơn bốn tháng nữa.” An Tầm sợ ngứa, muốn tránh đi lại bị anh giữ chặt phía sau.
“Thế cũng đủ lâu rồi.”
Anh bắt đầu hôn lên gò má, sau đó là môi cô.
Tiếng mẹ An gọi An Phi nhặt rau ồn ào làm hai người đang triền miên cũng giật mình hoảng sợ, An Tầm bật cười ha hả, Tư Vũ lại không vừa ý chuyện cô chẳng chuyên tâm, khẽ cắn nhẹ lên đầu lưỡi, An Tầm a một tiếng rồi thoát ra khỏi ngực anh, xoay người nhìn vào gương, nhìn phần dưới xương quai xanh của mình, cong môi nói: “Chỗ này cũng bị anh cắn.”
“Em có thể nghĩ đây là một cách biểu đạt tình yêu.”
Anh nói rồi đưa tay chạm vào vết đỏ kia: “Bé yêu, đổi thành áo cổ cao đi em.”
An Tầm xoay người mở cửa tủ quần áo: “Sau khi bác sĩ Thẩm kiểm tra xong thì cả người em toàn là vết thương thôi.”
Tư Vũ cúi đầu cười: “An Tầm, em chọc anh tiếp thử xem.”
An Tầm liếc nhìn anh một cái, cởi chiếc áo bằng nhung dày của cô đang mặc ở nhà, ánh mắt Tư Vũ đột nhiên càng trở nên sâu thẳm, cô không mặc nội y, lại còn dám quay đầu lại cười với anh.
An Tầm lấy ra một chiếc áo ngực mặc vào, rồi lại lùi về phía sau một bước: “Cài nút vào giúp em.”
Tư Vũ không di chuyển: “An Tầm, em còn dám trêu chọc anh à.”
An tầm đoán chắc anh không dám làm gì.
Quần áo vẫn phải mặc vào, chẳng qua trước khi mặc, người nào đó đã động tay động chân một hồi, cho đến khi mẹ An gọi xuống ăn cơm.
Lúc nào An Phi cũng thích chơi điện thoại, thuộc bộ tộc chuyên cúi đầu điển hình*, lúc ăn cơm cậu cũng để điện thoại sát bên tay chờ động tĩnh, mẹ An đã nói đi nói lại nhiều lần nhưng vẫn không chữa được căn bệnh của cậu.
*Khi cầm điện thoại thì phải cúi đầu xuống.
Giáo sư An và Tư Vũ trò chuyện về chuyện trong bệnh viện của anh, sau lại nói đến Thẩm Châu, giáo sư An nhận thấy, tuy Tư Vũ là bác sĩ, nhưng những chuyện liên quan đến kinh tế tài chính anh cũng không hề thua kém một tiến sĩ như ông.
Cho nên ông lại càng hài lòng hơn với cậu con rể tương lại này.
Vốn An Phi còn đang cầm điện thoại xem tin, không biết vừa nhìn thấy chuyện gì, cậu đột nhiên thốt lên một tiếng: “Trời ơi! Anh rể.”
“Hả?”
Tư Vũ tưởng An Phi gọi mình, nhìn sang mới phát hiện cậu cấy vẫn đang nhìn di động.
“Sao vậy?” An Tầm hỏi
“Anh với cô gái ngày hôm qua có scandal hả?” An Phi nói.
Tư Vũ có thể xem là người đang “nóng” nhất mấy ngày gần đây. Các ngôi sao vắt hết óc ra mới lên top được một ngày, còn một người ngoài nghề như anh chỉ cần chút chuyện gió thổi cỏ lay đã trở thành chủ đề chính chỉ trong vài phút.
Không biết ai đã chụp được ảnh lúc anh và Trịnh Hi Thụy ở bãi đỗ xe ngày hôm qua. Hai người lần lượt ra khỏi thang máy, anh ngồi vào ghế lái còn cô ấy cũng ngồi vào ghế phụ, hai người rời đi.
Một tấm hình hết sức bình thường, nhưng nam thần quốc dân có scandal “Có hình có thật”, hơn nữa trong bãi đậu xe âm u mờ tối, bức hình chụp lén này khó tránh sẽ khiến cho người ta có những suy nghĩ vẩn vơ.
Rất giống với tiêu đề: “Bạn gái nghi ngờ của Thẩm Tư Vũ được đưa ra ánh sáng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...