Đinh Nam Ti Vũ

Vài phút ngắn ngủi mà giống như dài bằng thế kỉ, cho đến khi bác ấy thở lại một cách đầy kì tích. Trong đám người có người vỗ tay, cũng có người chụp ảnh. Tư Vũ đợi nhân viên cấp cứu tới mới ngừng các biện pháp cấp cứu, nhường chỗ cho người ta.

Nhân viên cấp cứu đưa bác ấy lên xe, người con trai cũng chạy theo, để lại một đống người phụ tá trơ mắt nhìn. Khi xe cứu thương đóng cửa lại, đột nhiên anh ta đưa mắt nhìn An Tầm, sau đó gọi phụ tá đi qua, thấp giọng dặn dò thêm gì đó.

Tất cả lực chú ý của An Tầm đều đặt trên người Tư Vũ, nhìn anh đứng lên, nhìn anh đi về phía cô. Ngoài vầng trán lấm tấm mồ hôi, dáng vê của anh vẫn như ngày thường, hờ hững như thể người vừa mới cứu một mạng vốn không phải là anh. Trước mắt cô tràn ngập hình ảnh khi anh cứu người, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận và bình tĩnh, từng động tác đều nhanh chóng và chắc chắn, kiên định mà chuyên nghiệp.

Đột nhiên An Tầm lại nhớ tới câu nói “mến mộ anh hùng”. Nhiệt huyết sôi trào muốn hôn anh một cái.

“An Tầm, em làm tốt lắm, tất cả đều đúng hết.” Anh đi tới dắt tay cô, thấy lạnh ngắt, “Sợ không?”

Không chút khoe khoang, không hề tranh công, thậm chí anh cũng không phấn khích khi được mọi người vây xem như thế.

“Anh đang kiêu ngạo lắm nhỉ.” An Tầm nhìn anh, ánh mắt sáng rực hẳn lên.

Anh nhướng mày, cười khẽ, “Đây là chuyên môn của anh.” Cho nên cũng chẳng phải kiêu ngạo làm gì.

“Vừa rồi em lo tới mức run rẩy chân tay đó.” An Tầm lật tay cho anh nhìn lòng bàn tay mướt mát mồ hôi, “Nhìn anh lại chẳng lo lắng chút nào.”

Tư Vũ lau sạch lòng bàn tay cô, nắm tay cô đi ra chỗ ít người, “Anh cũng lo mà.”

Dù sao cũng là một sinh mạng. “Lúc nào cơ?” An Tầm đâu có nhìn ra.

“Khi em chuẩn bị hô hấp cho vị tiên sinh kia.”

An Tầm: “…”

Hai người đi dọc theo bờ sông, An Tầm muốn hỏi có phải họ đang đi ra đảo hay không, lại nghe anh đột nhiên nói tiếp, “An Tầm, giày có thoải mái không?”

“Sao ạ?” An Tầm nghe không rõ.


“Có thể đi nhanh được không?”

“Có thể.”

“Vậy chúng ta đi nhanh lên một chút.” Anh nheo mắt nhìn, nói xong liền nắm tay cô bước nhanh về phía trước. An Tầm vội chạy chậm theo sau, “Làm sao thế Tư Vũ?”

Các phụ tá của bác vừa rồi đang lần tìm họ giữa đám đông. An Tầm quay đầu nhìn, lại đụng phải tầm mắt của một người trong đó. Người nọ thấy bọn họ đi xa thì vội gọi những người khác đuổi theo.

Xe của hai người dừng ở ven đường bên cạnh một loạt gốc thủy sam. Tuy không biết những người kia là tốt hay là xấu, có lẽ tìm kiếm hai người cũng chỉ để cám ơn, nhưng khoảnh khắc ngồi vào xe rồi, An Tầm mới cảm thấy an tâm không ít.

Tư Vũ khởi động xe, cho đến khi cách đám người kia càng lúc càng xa, anh mới nhìn An Tầm nói, “Vừa rồi em có thấy hình xăm trên người tiên sinh kia không?”

An Tầm gật đầu, cô cũng không có cơ hội nhìn kỹ, chỉ khi cởi áo sơ mi ra mới liếc mắt một cái, hình như cả người đều có.

“Có hình xăm trên người đều là đại ca bang phái cả.” Tư Vũ nói xong thì nhìn sang An Tầm, “Bé ngoan, thắt dây an toàn vào.”

An Tầm ngoan ngoãn thắt dây an toàn, hình như vì cách gọi thân mật của anh mà thất thần giây lát, nửa ngày sau mới quay sang hỏi lại, “Bang phái?”

“Em cũng biết xã hội đen ở Nhật là hợp pháp, nơi này có rất nhiều bang phái.” Vẻ mặt Tư Vũ mang đầy ý cười nhìn cô, như có ý bảo cô quay đầu lại.

“Bọn họ là xã hội đen?” An Tầm ra vẻ trấn định quay đầu nhìn ra sau, thấy mấy người giờ đã thành vài chấm đen nhỏ bé, mặc tây trang đeo caravat, quy tắc như thế mà lại là xã hội đen sao.

“Em nghĩ xã hội đen giống côn đồ chắc, liếc mắt thì nhận ra được à. Xã hội đen Nhật Bản có quan hệ khá tốt với những người bình thường, lễ lạc chúc tết sẽ phát kẹo cho trẻ nhỏ.” Tư Vũ đánh tay lái chuyển hướng, hai người đi qua cầu, “Bọn họ còn hoà nhã hơn cả Mafia Italy nữa đấy.”

“Vậy sao chúng ta phải tránh họ thế anh.” Xã hội đen Nhật Bản nghe ra cũng khá vô hại mà.

“Bởi vì bọn họ còn làm rất nhiều chuyện mà xã hội đen sẽ làm, buôn bán thuốc phiện, giao dịch tình dục, bạo lực, phạm tội, cho nên chúng ta không nên có bất cứ quan hệ gì với họ.”

Xã hội đen thì vẫn là xã hội đen, dù họ có ăn mặc gọn gàng hay đối nhân xử thế vô cùng lễ độ, về bản chất vẫn không thay đổi.


Vì vậy hành trình đi thăm núi Phú Sĩ đến đây là kết thúc.

Lúc hai người quay về Tokyo mới là giữa trưa, Tư Vũ đưa An Tầm về trả phòng khách sạn, An Tầm lại hỏi, “Vậy em sẽ ở đâu?”

“Ở nhà trọ của anh.” Tư Vũ quả quyết mà trả lời.

Cảnh tượng tối qua còn hiện rõ mồn một ngay trước mắt, An Tầm do dự.

“An Tầm, chỉ khi em nguyện ý.” Anh gọi đầy đủ tên cô, nghiêm túc nói.

Về sau, An Tầm nghĩ, nếu thời gian có thể quay lại khoảnh khắc này, nhất định sẽ hùng hổ mà mắng anh hai chữ.

Nói xạo!

Khuôn viên đại học không có ký túc xá cho sinh viên thạc sĩ. Tư Vũ tá túc khu nhà trọ bên cạnh trường, anh nói rất nhiều du học sinh đều ở đó, gồm cả Đại Xuyên.

Khu trọ còn tốt hơn rất nhiều so với tưởng tưởng của An Tầm, rất sạch sẽ, tươi đẹp, là một khu nhà trọ đơn theo kiểu Nhật, sàn nhà màu gỗ thô, bàn, ngăn tủ, bức màn màu trắng, vách tường xám, trên ban công còn có hoa Mộc Lan.

Giường đơn, ga trải giường và chăn đều màu trắng. Sô pha đôi, nếu anh ngủ thì chắc chắn không đủ dài.

An Tầm quét mắt một vòng, sau đó quay đầu nhìn anh, “Em thích nơi này, nhưng không thích giường của anh.”

Tư Vũ cởi áo jacket treo lên giá, “Đủ cho cả hai chúng ta, nhưng mà hơi chật một chút.”

An Tầm cũng cởi áo khoác ngoài, treo bên cạnh quần áo của anh, cô quay đầu nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Anh sẽ lại chạm vào em hả?”

Tư Vũ cười thành tiếng, “Nếu anh có thể chịu đựng được.”


“Anh có thể chịu đựng được không?” Cô nghiêm túc hoài nghi.

“Không thể.”

“…” Cô biết mà.

Bởi vì đã lâu Tư Vũ không trở lại, cho nên trong tủ lạnh cũng chẳng có cái gì, hai người đi siêu thị bên cạnh mua ít nguyên liệu nấu ăn.

Tư Vũ nói sẽ làm tempura và mỳ Odon cho cô ăn, An Tầm hỏi lại, có phải anh lại muốn dùng đồ ăn ngon để lấy lòng cô không.

Cô ngồi trước bàn ăn chống cằm nhìn anh nấu, vẫn bình tĩnh như trước đó, mỗi một động tác đều tao nhã vô cùng. An Tầm mới ngồi một lúc đã không yên, trong lòng cô lại khẽ thở dài, từ khi nào mình lại dễ dàng bị hấp dẫn như vậy chứ. Vừa nghĩ vậy vừa đi qua, học theo dáng vê của anh, từ phía sau ôm lấy người đàn ông đó, dán mặt vào lưng anh cọ cọ.

“Đói bụng à?” Anh vẫn không dừng tay nấu nướng, chỉ nhẹ giọng hỏi cô. An Tầm đáp không.

Tư Vũ không nói nữa, anh buông đũa, tắt bếp, đem nước canh nấu mỳ đổ sạch. Làm xong hết, đột nhiên anh xoay người chặn ngang ôm lấy An Tầm, bước thẳng đến bên giường.

“An Tầm, là em đang trêu ghẹo anh đấy.”

An Tầm hốt hoảng hét lên, ôm chặt lấy cổ anh, “Em không có.”

Tiếp theo cô đã bị anh áp sát xuống giường đơn mềm mại.

Tay Tư Vũ để hai bên sườn cô, từ trên cao nhìn xuống, “Bé yêu, không bằng để anh ăn cơm trưa trước nhé?”

An Tầm nhấc chân muốn đẩy anh ra, lại bị anh dùng chân ngăn lại, không cách nào động đậy. Cô uất ức nhìn anh, “Tư Vũ, anh là đệ nhất lưu manh.”

Tư Vũ bật cười, cũng không buồn phủ nhận, anh cúi đầu chặn xuống môi cô. Không bao lâu sau, An Tầm bị anh hôn đến mức tay chân rệu rã. Anh bắt đầu thừa thắng xông lên, buổi sáng đã muốn cởi bỏ nút thắt của chiếc áo sơ mi kia rồi, vài lần lôi kéo đã bị anh mở ra hết.

An Tầm vội đưa tay che hết cặp mắt anh, anh cười khẽ né đi, cắn cắn bàn tay cô. Bị ngứa nên An Tầm đành phải rụt tay về, mà đúng lúc đó, anh đã đẩy áo trong của cô lên.

Trước ngực An Tầm thoáng lạnh, cô vội vã che kín hai mắt mình.

Thị giác bị che đi, thính giác và xúc giác sẽ được phóng đại đến vô cùng. Cảm giác ngứa ngáy lan tràn từ tim đến toàn thân, khiến cho các ngón tay của cô đều co lại. Giác quan chỉ còn lại, nóng, ướt át, tê dại, còn có cả âm thanh…


An Tầm cảm giác như đầu mình đang phình lớn, cho đến khi những âm thanh dồn dập vang lên, cũng không biết qua bao lâu, cô mới ý thức được là tiếng chuông điện thoại, lý trí trở về một chút, níu lấy tóc của Tư Vũ, “Điện thoại anh reo kìa.”

Hiển nhiên anh cũng không buồn để ý,

“Tư Vũ…” Ánh mắt An Tầm từ từ ngắm nhìn đèn treo trên trần nhà. “Tư Vũ, nó cứ kêu mãi.”

Di động vẫn để ở bệ bếp bên kia, dù tiếng động không lớn nhưng lại khiến cho An Tầm tâm phiền ý loạn, có khi tâm tình đó lại là vì người ở phía trên mà ra.

Người trước ngực cúi đầu lẩm bẩm câu gì đó, anh ngẩng đầu hôn cô một cái mới rời đi. An Tầm không nghe được anh vừa nói cái gì, nhưng có lẽ cũng không phải lời hay ý đẹp, thậm chí cô còn thấy đáng tiếc vì không nghe được mấy lời thô tục anh vừa nói.

Tư Vũ nghe xong điện thoại thì quay lại, An Tầm đã sửa sang quần áo chỉnh tề, cô nhìn cúc áo sơ mi bị đứt thì đau đầu nhức nhối, “Tiểu Thẩm tiên sinh, anh phải đền cái áo sơ mi lại cho em.”

“Anh có thể mang cả cửa hàng áo sơ mi về đây đó, nhưng mà, An Tầm này, giờ anh phải đi ra ngoài một chuyến, học trưởng nói bên kia có người tìm anh.” Anh xin lỗi rồi cúi người hôn khẽ vào trán cô.

An Tầm lại chẳng thấy anh có lỗi chút nào, thậm chí cô còn lén lút trở phào một hơi, “Vậy anh đi nhanh về nhanh.”

Tư Vũ khoác áo lông, cười khẽ, “Giọng của em có thể đừng phấn chấn như vậy được không thế.”

“Xin lỗi nhé, lần sau em sẽ cố kìm nén lại tốt hơn.” An Tầm tìm được cúc áo trên giường, “Nhà anh có kim chỉ không?”

Tư Vũ vừa đi ra ngoài vừa nói, “Em nghĩ là có sao?”

An Tầm không hỏi nữa, cô lấy một chiếc áo sơ mi màu sẫm trong ngăn tủ mặc vào, trong lòng lại mắng anh thô lỗ, rõ ràng anh biết hành lý cô bị mất, không có quần áo mặc rồi mà …

Có lẽ anh ấy cố ý thật.

An Tầm nhàn rỗi thì giúp anh tưới hoa, lau nhà, lau ngăn tủ, trải lại ga giường… Anh chưa làm xong cơm, hay là cô xuống bếp làm tiếp nhỉ. Cô tra thử thực đơn, chuẩn bị tự bắt tay vào làm, cứ ngỡ sẽ tặng cho anh được một điều ngạc nhiên, không ngờ mới lấy tạp dề ra đã nghe tiếng chìa khóa mở cửa. An Tầm vội mặc tạp dề vào, đưa lưng về phía cửa, “Giúp em buộc với, để em làm cơm cho.”

Người ở cửa không nhúc nhích, An Tầm nghi ngờ quay đầu lại, hoá ra người về lại không phải Tư Vũ, mà là Lục Hân Nhiên.

Cô ta thấy An Tầm cũng có vẻ bất ngờ, một lúc sau người kia mới nói, “Xin lỗi, tôi nghĩ mọi người sẽ ở núi Phú Sĩ chơi hai ngày.”

An Tầm thả tạp dề cởi xuống, nhìn chìa khóa trong tay cô ta, “Không có gì, cô vào đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui