Đinh Nam Ti Vũ

Bữa cơm này ăn rất lâu, bạn học của Tư Vũ rất nhiệt tình, ngay cả người ít nói như An Tầm cũng nói đùa đôi câu.

Lúc rời đi đã là hoàng hôn. An Tầm còn nhớ rõ ngày mình đến đại học Tokyo tìm Tư Vũ, bầu trời cũng được bao phủ bởi sắc màu ấm áp của mùa hạ.

Nhà hàng cách trường học khá gần, mọi người tính đi bộ về, còn có người xung phong muốn dẫn An Tầm đi tham quan trường học. An Tầm từ chối; “Tôi đã đặt phòng ở khách sạn tỉnhYamanashi rồi, tối nay phải qua đó luôn”.

Tư Vũ cài lại nút áo khoác dài cho An Tầm: “Muốn đi thăm quan núi Phú Sĩ à?”.

An Tầm lại cởi nút áo ra, cô cảm thấy mặc áo khoác dài không cài nút mới phong cách: “Có, đi ngắm núi Phú Sĩ sau đó đến Osaka, rồi bay từ Osaka về Italia, phải cầm hơn hai mươi triệu của ai đó đi ăn chơi vui vẻ”.

Tư Vũ bật cười: “Tùy em, xài thế nào cũng được”.

Tình cờ gặp lại. Cô giống như được người ta chỉ đường, bước vào nhà hàng có anh.

An Tầm cười khẽ, xoay người đi ngược hướng với họ, đi được vài bước cũng không quay đầu lại, chỉ giơ tay tạm biệt mọi người.

Tư Vũ chào họ xong thì chạy nhanh vài bước đuổi kịp cô, xoay cô lại đối diện với mình, cài tiếp nút áo còn đang mở: “Anh đi cùng với em”.

“Ngày mai thứ hai mà Tư Vũ.” Đại Xuyên đứng cách đó không xa lớn tiếng nhắc nhở.

Tư Vũ nhìn anh rồi cười khẽ, “Sẽ quay về nhanh thôi.”

Nói xong, anh kéo tay An Tầm bỏ vào trong túi áo jacket của mình, hai người họ xoay người rời đi.

Mọi người nhìn theo bóng lưng kia, lặng im trong chốc lát, không biết nữ sinh nào lầm bầm một câu, “Xứng đôi quá!”

Một nam sinh bên cạnh cũng nhấc bước quay đi, “Tôi về ký túc xá cho chó ăn trước đây.”

Một người khác đuổi theo anh, “Cậu cho ăn hiệu gì?”

Đại Xuyên cũng cười hì hì chạy tới, “Chao ôi, tự nhiên lại thấy nhớ bạn gái mình ghê cơ.”


“Đi thôi, học tỷ.”



Lúc này đây trên con đường tấp nập đông người, Tư Vũ dắt An Tầm cùng im lặng bước đi, sắc trời dần tối, An Tầm phát hiện người trên đường càng ngày càng ít, cho đến khi nhìn thấy cửa hàng mỹ thuật mới mở cách đó cũng bắt đầu đóng cửa, đó là nơi vừa nãy cô đi dạo, đến lúc xế chiều, đứng trước cửa hàng tìm một nhà hàng Trung Hoa nào gần đó, cô nghe nhiều người đề nghị đến nhà hàng Nhạc Thuý.

Rồi cứ thế gặp được anh, như…

An Tầm đang nghĩ ngợi, đột nhiên phát hiện Tư Vũ không còn đi theo mình, “Sao thế ạ?”

Tư Vũ không lên tiếng, cô rút tay mình từ trong túi ra rồi nhìn về phía anh, đôi mắt dưới ánh đèn đường lờ mờ càng trở nên đen nhánh, An Tầm cười hỏi, “Lạc đường à?”

Tư Vũ vẫn không hề lên tiếng, anh cúi người đẩy cô sang tường bên cạnh.

An Tầm sững sờ, trong đầu chỉ còn mấy chữ vừa hiện ra, “Nụ hôn áp tường.”

Hai tay Tư Vũ chống trên tường ép sát vào người cô, đầu hơi cúi xuống nhìn người con gái, trên con đường Tokyo rét lạnh, giọng anh trầm thấp và khàn đục, “Cuối cùng cũng không còn ai nữa, An Tầm.”

An Tầm đờ đẫn trong thế giới nhỏ bé giữa vòng tay anh.

“An Tầm, em đã đến đây rồi, ” Làn khói trắng hai người thở ra vấn vít giữa không trung rồi từ từ tiêu tán, An Tầm nhìn ánh sáng lấp lánh lay động trong mắt anh, nghe anh nói tiếp, “Em có biết, cảm giác mình chờ một cuộc điện thoại thôi, cuối cùng lại chờ được cả người thật là sao không?”

Cô không cách nào có thể thờ ơ trước ánh mắt anh như thế, giữa trời đất lạnh lẽo, người kia ở sát bên mình, nhưng lòng bàn tay cô lại rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

“Mừng như điên ấy,” Anh vùi mặt vào đầu vai An Tầm, hít sâu một hơi, ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, rồi còn cười một cái, “Anh không tin nổi mình sẽ như vậy đâu.”

An Tầm đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, Tư Vũ thoáng nghiêng đầu, khẽ hôn lên gò má, từng cái từng cái một, như lông vũ phất qua ngứa ngáy, cô đưa tay giữ lấy mặt anh, ngẩng đầu hôn lên làn môi đó.

Sao mà không động lòng cho được.


Lòng cô mềm nhũn không còn biết trời trăng gì nữa.

Đột nhiên nghĩ lại, mấy ngày này trong lòng cô vẫn chờ đợi tâm ý của anh.

Anh chuyển từ bị động thành chủ động, hấp tấp giữ lấy cô, không kiêng nể gì hơn bất kì lần nào trước đó, có lẽ là vì đã được cô cho phép, được cô đáp lại.

Đôi môi lạnh buốt, đầu lưỡi nóng bỏng, anh mút mát lấy đầu lưỡi người kia, rồi cánh môi, bên đường có người đi qua anh cũng không buồn ngừng lại, hô hấp hai người càng trở nên nặng nề, hơi thở giao hòa, nóng lạnh luân phiên, kích thích.

Lộ trình đến tỉnhYamanashi cũng mất hơn hai giờ, Tư Vũ mượn xe của một học trưởng, đi thẳng về phía khu ngoại thành.

Ngồi trên xe An Tầm càng buồn ngủ, gò má không biết có phải bị lạnh hay không, đỏ hồng không giảm.

Tư Vũ không muốn cho cô ngủ, trò chuyện cũng được, đôi lúc lại không kìm được muốn trêu chọc người kia, “An Tầm, em đặt mấy phòng?”

“Một phòng.” Cô thuận miệng đáp lời, sau khi nói xong mới giật mình nhận ra, hai mắt trợn to, “Đến lại đặt thêm một phòng, cần thì có thôi.”

Tư Vũ liếc nhìn cô một cái, “Lãng phí tiền bạc.”

“Hơn hai ngàn vạn đấy, ” An Tầm trừng mắt nhìn anh, “Anh bảo ba Hướng Dương đưa cho em mà, bố em được phen hoảng sợ, ông nói hay là người ta đút lót anh đấy nhỉ, sau rồi ông lại nghĩ, rõ ràng anh chỉ là một nghiên cứu sinh thôi mà, số tiền kia lớn quá”.

Cô nói xong Tư Vũ cũng phì cười thật thấp.

Nói đến tiền, An Tầm nhìn nhìn chiếc xe anh mới mượn, “Tư Vũ, sao anh phải giả làm lưu học sinh nghèo khổ làm gì?”

Tư Vũ nhướn mày, giả bộ?

“Mấy năm trước anh ồn ào với người nhà, cho nên cũng không nhận tiền nhà gửi, vừa học vừa làm tự nuôi sống mình thôi.” Anh không giả vờ, nhưng cũng không phải nghèo khó, người nhà họ Thẩm đâu có thể để cho mình đói bụng.

An Tầm càng ngạc nhiên, trong mắt cô, có lẽ Tư Vũ là một người con được cha mẹ cực kì thương yêu, lễ phép lại còn học giỏi, “Vì sao ạ?”


Tư Vũ giải thích, “Anh học đại học ngành tài chính, học hơn một năm thì đổi sang học y, trong nhà đương nhiên là không đồng ý, nhưng về sau thì cũng thuận theo anh, cha nói là anh học y, tốt nghiệp xong vẫn phải về công ty giúp anh trai, nhưng sau khi tốt nghiệp anh lại chạy đến Nhật Bản học nghiên cứu sinh, cho nên cha mới giận, cắt chi tiêu ép anh phải quay về.”

“Vì sao anh nhất định phải học y?” Anh như thế khiến An Tầm hết sức bất ngờ.

Tư Vũ không nhìn lại, trầm mặc một hồi mới nói, “Vì muốn chữa bệnh cho người ta.”

Câu trả lời vô cùng đơn giản, An Tầm nhìn anh, cười khẽ, “Phản nghịch thế à?”

Tư Vũ bật cười, “Em chưa từng phản nghịch sao? Cô con gái nhà thế gia thư hương, từ nhỏ đã noi theo các khuôn phép ngày xưa rồi hả? Đã hôn chưa?”

An Tầm trừng anh, sao trước mặt người ta anh nho nhã lễ độ là thế, mà lúc không có người lại bộc lộ bản tính thật thế này, câu hỏi quá đáng như vậy, còn làm vẻ… đạo mạo nữa chứ, “Cho tới bây giờ em cũng chưa gặp được người nào như anh, người khác đâu có làm như thế”.

Tư Vũ cười rộ lên, “Vậy là chưa hả.”

Nhìn anh đắc ý như thế, An Tầm quay đầu không nói một lời nào, không ngờ Tư Vũ lại nói thêm, “An Tầm, lúc chiều em giận anh, anh thật sự rất vui.”

Hành động này khiến anh cảm thấy hai người họ như một đôi tình nhân giận dỗi.

An Tầm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không thèm quay đầu lại, trên cửa sổ xe, phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của cô gái nhỉ đang lén lút cong môi.

Khách sạn ở gần núi Phú Sĩ cực kỳ khó đặt, mà thời gian An Tầm và Tư Vũ tới lại trễ, cho nên kết quả đúng như những gì Tư Vũ đang chờ đợi, không còn phòng.

An Tầm viết những đồ dùng lên danh sách cho nhân viên khách sạn chuẩn bị giúp, Tư Vũ viết thêm tên tiếng Nhật đánh dấu sau hàng chữ tiếng Anh, hai đầu người xúm đầu lại tìm những thứ gì còn thiếu, đến nhân viên khách sạn cũng cảm thấy hình ảnh đó vô cùng đẹp mắt, thực sự rất ấm lòng.

“Hành lý em bị công ty hàng không làm mất rồi, đến giờ còn chưa tìm ra được.” An Tầm cảm thấy cực kì uất ức, hôm trước vừa mới chạy tới siêu thị mua mấy món vật dụng hàng ngày, để hết ở khách sạn Tokyo.

Buổi chiều đụng phải Tư Vũ, mọi chuyện rối thành một múi, chưa trả phòng khách sạn nên không lấy được hành lý, cô cứ ấm đầu đi theo anh đến chân núi Phú Sĩ rồi.

Gian phòng rất lớn, việc đầu tiên An Tầm đi vào đó là nhìn chiếc ghế sô pha không lấy gì làm mềm mại, “Tiểu Thẩm tiên sinh, giường của anh rất thoải mái đó.”

Tư Vũ nhìn cô ngồi xuống ghế sô pha, anh khoanh tay cười khẽ, không nói một câu nào.

Cửa sổ lớn sát đất làm nổi lên quảng trường Nghê Hồng bên ngoài phố, nhưng thời tiết lúc này mờ mịt quá, không thể nào thấy rõ núi Phú Sĩ ở đằng xa, An Tầm nằm ở trước cửa sổ thủy tinh, hỏi anh: “Núi Phú Sĩ ở đâu ạ, sao em không nhìn thấy?”


Tư Vũ ôm cô từ phía sau, “Sáng mai tỉnh lại em sẽ thấy rõ.”

An Tầm xoay người lại ôm anh, ngoan ngoãn cọ cọ ở trong lòng, Tư Vũ vuốt ve mái tóc dài của cô, bàn tay cầm chặt cổ tai, ngón tay kéo nhẹ sợi dây thun trên cổ tay cô xuống, rồi đưa tay vén hết mái tóc dài kia lên, búi thành một đầu tròn.

“Dù anh rất thích tóc của em, nhưng có đôi khi nó sẽ ảnh hưởng đến việc anh muốn hôn em đó.” Giọng anh khàn khàn trầm thấp ở bên tai, anh vừa nói, hơi thở ấm áp phảng phấn trên cần cổ, sau đó chính là nhiệt độ của đầu lưỡi và cảm giác hơi ẩm ướt.

An Tầm tránh né, nhẹ nhàng lùi lại một chút, hỏi anh, “Tư Vũ, anh đã từng hôn ai chưa?”

Thực ra lúc ở trên xe cô đã muốn hỏi câu này, còn muốn hỏi kỹ hơn nhiều lắm.

Cô muốn hỏi, trước cô, anh đã có những người khác chưa, hay là có quá nhiều.

Tư Vũ khẽ buông cô ra, nghiêm túc từ tốn nói, “An Tầm, em cũng biết người học y bình thường vẫn thích sạch sẽ mà.”

An Tầm nghiêng đầu, “Vậy thì trước khi chưa học y?”

“Cũng có.” Tư Vũ cười nói.

Lời anh nói chưa bao giờ An Tầm thấy hoài nghi, dù cho nhiều lúc, Tư Vũ khiến cô ý loạn tình mê như một người tình trường lão luyện.

Tiếng đập cửa đột ngột làm bầu không khí hường phấn trong phòng đột nhiên bay biến đi không ít, là nhân viên phục vụ đến đưa đồ.

Đồ lót đồ tắm và áo ngực, An Tầm kiểm tra một chút rồi cám ơn.

Tư Vũ lại thuận tay cầm lên một túi, “Sao không phải đăng-ten?”

An Tầm đoạt lại, “Tại sao phải đăng-ten?”

“Không phải em thích à?” Anh nói lưu loát như đương nhiên.

Anh còn nhớ lúc còn ở Đinh Nam, xúc cảm từ chiếc quần đăng-ten màu đen cực kì khéo léo, một tay anh có thể nắm hoàn toàn, cả vẻ mặt ửng hồng tức giận, đáng yêu không chịu được.

“Em đi tắm.” An Tầm không nhìn anh, cầm đồ rồi xoay người vào phòng tắm.

Trong lòng cô run rẩy, cô cảm giác sao đêm nay Tư Vũ nguy hiểm hơn vậy kìa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận