Cái ta nói, thật là xui xẻo nha, chân chưa kịp bước thì phía sau đột nhiên 1 loạt tên lửa bắn tới.
(Dưc: Nha cái ta nói tên lửa ở đây không phải là tên lửa mà chính là tên lửa nha *phóng đi lánh nạn*)
Cả phủ hỗn loạn tìm nơi tránh nạn, Nam Phong, bách Chiến cùng Nam Du lo tránh những mũi tên hiểm ác cùng với bảo vệ tính mạng ọi người trong phủ, riêng hắc Lam được Nam Phong phái đi tìm viện binh.
Còn Thần Huyền, điều đầu tiên nàng nhớ tới chính là Nam Long cùng Nam Vy vẫn đang ở vường hoa.
Cái ta nói nàng liền chạy vụt đi, bỏ lại sau là nàm tên lửa dày đặc.
_Mẫu thân!! Mẫu thân a!!!
Từ xa tiếng gọi thảm thiết của Nam Vy vọng tới, nàng thật vô tâm a, vẫn biết trong thời điểm này là rất nguy hiểm nhưng lại để cho chúng ở 1 mình, thật đáng trách a.
___________________________________________
Trong vườn hoa, Ma Thiên Uy 2 tay túm cổ áo 2 đứa trẻ nhấc lên khỏi mặt đấy cười man rợi
_Nào, hãy cứ kêu la đi, để xem nương các ngươi có tới cứu hay không?
_Tiểu Vy, muội không được khóc, quân tử chúng ta không chấp loại tiểu nhân hèn nhát, không được khóc nữa, còn khóc ta sẽ không chơi với muội nữa_Nam Long quay sang quát thẳng vào mặt Nam Vy khiến con bé giật nảy mình ngưng khóc.
_Tiểu Vy biết rồi, xú tiểu tử này không đánh lại cha nương nên mới dùng chiêu vô sỉ thế này, tiểu Vy không sợ đâu
Nam Vy chùi nước mắt ngước lên nhìn Ma Thiên Uy với ánh mắt khinh thường.
Phía trên, Ma Thiên Uy mặt mày xám xịt, hắn cư nhiên lại bị 2 đứa trẻ vứt mũi chưa sạch sỉ nhục, thực không thể chịu nổi, bất quá bây giờ hắn không thể giết tụi nhỏ.
hắn ra lệnh cho thuộc hạ treo ngược 2 đứa nhỏ lên trên càng cây
_Để xem có ai đến cứu các ngươi không. ha ha ha
……………………
_MA THIÊN UY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nàng chạy tới đứng đối mặt với Ma Thiên Uy giọng đầy căm phẫn
_Đến rồi đây_ Giongj nói thản nhiên của hắn khiến nàng tức lộn ruột, không khí trở nên khó chịu.
_Ha ha, cuối cùng thì em đã đến, nào chọn đi, em cứu đứa nào?_Hắn nhếch mép nhìn nàng cười đểu giả.
Máu đã dồn lên tận não, nàng không nói không rằng xông lên với Diêm kiếm trong tay.
Phòng thẳng về phía Ma Thiên Uy nhưng đường kiếm quá ư thô thế nên Ma Thiên Uy chẳng cần tốn sức cũng ns được
Hắn cười khảy
_Từ khi nào mà kiếm pháp của em trở nên dở tệ như vậy?
Phực!!!
Tiếng dây thừng đắt, bịch bịch, là tiếng 2 vật thể rơi xuống đất, đó chính là Nam Long và Nam Vy, chẳng có thời gian suýt xoa 2 đứa chạy ào đến đằng sau nàng.
_Nào bây giờ thì quyết chiến công bằng nhá_nàng giơ ngón trỏ ra hiệu tuyên chiến.
Lưu Huyền sáo rút ra, , 1 khúc nhạc được tấu len làm chấn động vùng không khí dung quanh Ma Thiên Uy, vừa tấy khúc nhạc nàng vừa ra hiệu cho 2 đứa nhóc chạy đi chỗ khác.
(Tiểu Dực: sao ta lại không có hứng viết cái chương cuối này nhể?)
Hàn khí tỏa ra từ chiếc sáo khiến cho đám người Ma Thiên Uy phải lùi dẫn về phía sau, riên hắn – Ma Thiên Uy, hắn vẫn đứng đó, từ từ rút Hỏa kiếm bất lâu nay không dùng tới.
Lưỡi kiếm rực đỏ 1 màu lửa đánh tới, thực tệ, nàng sử dụng âm pháp để khiến hắn phải từ bỏ việc tấn công để phong bế kinh mạnh, ai ngờ hắn lại có thể vừa phng bế vừa tấn tông, nàng quả là đã đánh giá thấp Ma Thiên Uy này, thực không phải là kẻ dễ đối phó.
Này là àng đã gia tăng công lực nhưng sao hắn vẫn không hề hấn gì?
Tiếng sao của nàng 1 lần nữa lại tỏa ra khí lạnh, bất quá lần nàng nó như mang 1 luồng khí từ bắc cực vậy làm cho không khí ngày càng trở nên lạnh léo đến không thể tả nối,
Này là xung quanh nơi này tất cả đều lần lượt đóng băng thành những khối băng thật lớn, hơi nước trong không khí cũng đóng băng thành những viên đá rơi xuống nên băng kêu lộp cộp.
Ma Thiên Uy cũng chẳng phải tay vừa hắn chỉ nhếch miệng cười
Để xem lần này khí lực của ai hơn ai, hắn không do dự mà cắm thẳng Hỏa kiếm xuống nên băng lạnh ngắt, cứ ngỡ 1 thanh Hỏa kiếm nhỏ bé chẳng thể làm gì 1 vùng hàn băng rộng lớn.
Nhưng đó cũng chỉ là ngỡ mà thôi, vùng băng xung quanh thanh kiếm dàn tan ra rồi 1 lúc sau cả vùng băng cũng không còn.
nàng mồ hôi hột đậu đầy trán, ánh mắt tỏ ra hoang mang.
_Huyền nhi?
_Nương tử?
-Mẫu thân?
_…..
Phía sau, mọi người cũng đã đến đầy đủ, nhưng điều đó không làm cho nàng cảm thấy trút được gánh nặng
Nàng quay đầu lại hét lớpc
_Không được lại gần!!!!
Nhận ra phần không khí khác thường đám Nam Phong cũng thận trọng không nhích lại gần
_Kia chẳng phải hỏa kiếm sao?_Bách Chiến bất ngờ chỉ tay về thanh kiếm trong tay Ma Thiên Uy
_Vì thế, không nên lại gần, Mấy người mau tìm viện bính, quân của hắn sắp tới nơi rồi! Nàng 1 bên chiến đấu 1 bên quay lại phía sau nói như ra lệnh
Lập tức chẳng ai bảo ai mà tản đi tứ phía.
Nơi này chỉ còn nàng và Ma Thiên Uy với bầu không khí khó chịu.
1 bên là hơi lạnh từ lưu Huyền sáo tỏa ra lạnh ngắt
1 bên là khí nóng từ Hỏa kiếm.
Mặc dù 2 người vẫn bất động nhưng thực chất 2 luồng khí đang đối nghịch nhau.
Phía bên nàng cây cỏ đóng măng thành 1 khối lạnh lẽo.
Phía bên Ma Thiên Uy tất cả bị ảnh hưởng bởi sức nóng mà khô héo..
Này là từ Hỏa kiếm của hắn thoát ra 1 con hỏa phụng
Rồi bên nàng cũng thoát ra 1 con rồng
Nước và lửa luôn đối nghịch nhau, nàng và hắn cũng chính là đang đối đầu.
Này là dường như công lực của nàng không đủ nên phút chốc Long Dịch thủy của nàng đã bị hỏa phụng thiêu cháy.
Hắn thực sự mạnh đến thế sao?
Sức nóng của hỏa phụng lan tỏa đến tận chỗ nàng.
Thực quên mất, nàng còn có Diêm kiếm, nàng dùng lực thu hồi thanh kiếm đang cắm thẳng xuống đất kia.
Tahh kiếm như mũi tên xé gió quay trở lại trên tay nàng,.
Ma Thiên Uy cũng vẫn cười khẩy 1 cái.
_ Tahnh kiếm kia, với nội lực của em, liệu có thể thắng?”
Diêm kiếm được angnf phóng lên, nhắm trúng tim Hỏa Phụng, từ 1 thanh Diêm kiếm bỗng nhiên tách ra hàng ngàn thanh kiếm khác khiến cho Ma Thiên Uy sửng sốt miệng há quên mất việc ngậm lại.
Này, đây là tuyệt chiêu của nàng – Vạn kiếm xuyên tâm, nàng đã luyện đến tầng thứ 9, 1 chiêu này mà còn không hạ được hắn thì coi như nàng đã thua.
Ma Thiên Uy phút chốc nhận ra uy lực từ chiêu của nàng, 1 năm phòng thủ 1 năm lại vận tội lực tiếp viện cho Hỏa Phụng tạo thành 1 vùng kết giới.
Thật khói khăn, mồ hôi bắt đầu khiến cho y phục dính sát vào người, thật khó chịu nhưng giờ không phải lúc khó chịu hay không khó chịu cái chính là nàng pahir vận lực mà xuyên qua cái keeys giới đang ghát kia.
Này là từ khuon miệng của nàng có 1 thứ chất lỏng rịn ra, này mùi thật tanh.
Ma Thiên Uy nhìn thấy nàng hộc máu, long tâm hắn tràn lên 1 cỗ đau đớn, hắn không muốn làm nàng bị thương chỉ là muốn nàng trở về bên hắn àm thôi, 1 phút mềm lòng, lực đạo trên tay hắn giảm đi.
Đây chính là cơ hội, cơ hội để nàng phản kích, hàng vạn thanh kiếm dần phá đi lớp kết giới kia.
Ma Thiên Uy cũng vì thế mà gục xuống nhổ ra 1 ngụm máu tươi.
Chinh là lúc đó hắn dùng quá nhiều nooiuj lực để tạo kết giới thế mà nó lại bị phá hủy khiến cho nội quan của hắn bị tổn hại không ít.
Hoa r Phụng không còn được lớp kết giới bảo vệ, nó hoảng loạn bay tứ phía nhưng hàng vạn thanh kiếm của nàng vẫn không buông tha mà bám sát.
Hỏa Phụng nhả ra từng đám lửa lớn thiêu rụi tất cả, nàng cũng không dễ dàng gì mà bị dính.
Này là, lúc này nàng dùng hết sức mà điều khiển kiếm xuyên quan tim của hỏa Phụng, trái tim của 1 con chim lửa hóa ra cũng mang sức mạnh của lửa, nó thực sự đã thiêu rụi thanh kiếm của nàng.
Quá bàng hoàng vì việc nàng nàng không để ý rằng 1 đám lửa mà Hảo Phụng nhả trước khi bị nàng đâm xuyên tim đang tiến về phía nàng.
Bỗng nhiên có 1 bóng đen lao tới đỡ cho nàng ngọn lửa kia.
Rồi bóng đen kia gục xuống, nàng không thể làm gì khác ngoài việc đưa tay ra đỡ cái bóng đen kia.
Bóng đen quay lại nhìn nàng mỉm cười.
Ma Thiên Uy, đó là ma Thiên Uy, hắn đã chắn cho nàng, hắn đã cứu nàng 1 mạng.
Ma Thiên Uy nhấc cánh tay lên chạm vào gò má nàng đã ướt đấm những giọt nước mắt từ khi nào.
_Em không được…..
Thân thể Ma Thiên Uy tự dưng biến mất trên tay nàng.
Không 1 dấu vết
nàng thất thần nhìn đôi bàn tay mình không nhúc nhích
Chính lúc này đám Nam Phong đến, nàng quay lại nhìn họ với đôi mắt ướt đẫm
_Tiểu Huyền, Sao rồi, Ma Thiên Uy đâu?_Nam Du mất kiên nhẫn khi không thấy Ma Thiên Uy đâuu cả
_Hắn….hắn
Nàng cúi mặt không dám nhìn bọn họ, chợt nhận ra đôi chân mình có chút lạ thường, nó lúc ẩn lúc hiện rồi đột nhiên trở nên vô hình.
Cais mảng vô hình đó dần leo lên trên
Đám Nam Phong cũng không khỏi hốt hoảng chạy đến bên nàng
_Huyền nhi, muội làm sao thế?_Bách Chiến hốt hoảng nắm lấy đôi vai bé nhỏ của nàng gấp gáp hỏi
_Muội….muội……
Lúc này nửa thân dưới của nàng đã không còn hiện hữuở nơi này nữa
Có nghĩa là nàng sắp biến mất, nàng sắp rời khỏi thế giới này?
_KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sau tiếng hét, không ai còn thấy bóng dáng nàng nữa, nàng đã biến mất khỏi thế giới này
Dưới đất, Lưu Huyền sáo nằm im, nó chính là vật cuối cùng mà nàng để lại.
Nơi này không còn gì liên quan đến nàng nữa rồi.
Đấm người như chết đứng tại chỗ, không nói gì, không có 1 hành động hay cử chỉ gì cả.
Chỉ có những giọt nước mắt rơi trên gò má
Ai nói nam nhân không thể khóc?
Ai nói ý chí nam nhân là sắt đá?
Lúc này đây, trong tâm của 3 nam nhân cảm thấy như có cái gì đó bóp nghẹt, họ như không thể thở nỗi, sự ra đi của nàng quá đột ngột, không biết nàng đã đến nơi nào mà lại để họ ở lại với nỗi đâu không thể lấp đầy
Cố phỉ nàng đã trở về thế giới vốn dĩ là của nàng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...