Định Mệnh Trái Ngang

Chờ mặt Trời khuất hẳn, chờ nhà nhà lên đèn, phố xá ngập tràn trong ánh đèn đầy đủ sắc màu, cả hai người mới bừng tỉnh.
Mỗi ngày được sống bên cạnh nhau, nhìn thấy nhau, nói chuyện, cãi nhau, ăn cơm cùng nhau, họ hiểu ra rằng càng ngày, họ càng bị cuốn hút vì nhau nhiều hơn.
_Trời đã tối rồi ! Đi xuống thôi.
Băng giật mình đáp.
_Vâng.
Thêm một lần nữa, Băng vô thức ngoan ngoãn làm theo lời của ông ta mà không biết mình đang biến thành một cô vợ hiếu thuận và dịu dàng với chồng.
Ông ta đi trước, Băng lững thững bước theo sau.
Hình bóng cao cao, cô độc và lạnh lùng của ông ta đổ nghiêng theo từng bước chân của ông ta.
Băng chăm chú nhìn, chăm chú quan sát, vốn là một cô bé nghịch ngợm, Băng bịt mũi, miệng há thật to, lưỡi le ra giống như một con hề.
Băng muốn chọc tức ông ta từ phía đằng sau.
Băng không hay rằng, ông ta đang đi đột nhiên dừng lại rồi quay lại nhìn về phía sau.
Tất cả mọi hành động, cử chỉ và biểu hiện kì quái của Băng đều lọt vào mắt của ông ta.
Phải ứng đầu tiên của ông ta là tròn xoe mắt, sau đó cười nhẹ, cuối cùng là bật cười thật to.
Ánh mắt ông ta ngập tràn niềm vui và hạnh phúc, khuôn mặt nhờ nụ cười rực rỡ như nắng mai cũng bừng sáng và tươi vui.
Ông ta vốn là một tuấn tú nam tử, nay còn điểm thêm một nụ cười quyến rũ và hạnh phúc nên Băng phải đỏ bừng mặt, trái tim đập thật nhanh, mắt ngây dại nhìn ông ta.
Phải mất mấy giây, Băng mới lấy lại được tự chủ.
_Ông cười cái gì ?
Ông ta không trả lời Băng, mà tiếp tục cười.
Băng xấu hổ quá, ông ta càng cười, Băng càng đỏ mặt, càng ngẩn ngơ nhìn ông ta, trái tim càng đập thật nhanh.
Nhiệt độ trong cơ thể Băng không ngừng tăng lên.
Không được !

Nếu còn tiếp tục, Băng sợ rằng mình sẽ biến thành một quả bom, sau đó tự nổ tung mà chết.
Nhanh chóng, Băng lách qua người ông ta.
Hung hăng nhìn ông ta, Băng le lưỡi.
_Lêu lêu ! Để xem ai sẽ là người đi xuống trước.
_Hấp ! Vèo !
Băng chẳng thèm chú ý đây là tầng thứ mấy mà ngồi ngay lên lan can cầu thang, đặt mông lên, tay bấu chặt, Băng cứ thế trượt xuống dưới như một vận động viên chuyên nghiệp.
Trong khi Băng hạnh phúc và sung sướng cười như nắc nẻ vì khả năng có một không hai của mình.
Mặt ông ta tái nhợt, mồ hôi ròng ròng, mắt tối xầm nhìn Băng, mỗi lần thấy Băng nhảy lên rồi lại nhảy xuống, trái tim ông ta bị bóp nghẹt, ông ta tưởng mình sắp chết.
Khi thấy cô vợ an toàn đáp xuống sàn nhà, ông ta mới yên tâm thở ra một hơi.
Vuốt mắt mấy cái cho tỉnh táo, mặt ông ta lạnh lẽo như bóng đêm.
Ngay lúc này, ông ta muốn lôi Băng ra đánh và mắng ột trận.
Băng muốn ông ta phải chết vì lo lắng cho sự an toàn của mình, Băng mới hài lòng hay sao mà hết lần này đến lần khác, Băng không thể yên phận làm một người vợ hiền thục và dịu dàng của mình ?
Càng nghĩ ông ta càng điên lên.
Ông ta thề, ông ta phải tìm đủ mọi cách để hạn chết bớt tính cách nghịch ngợm và không coi mạng sống của mình vào đâu của Băng.
Chúa ơi !
Ông ta than thở, nếu bị ngã từ trên lầu ba này xuống đất, Băng làm sao có thể còn sống ở trên đời này nữa.

Ý nghĩ từ nay mình sẽ vĩnh viễn mất Băng, khiến cho ông ta nhất thời hóa đá, mũi không thở được, cổ họng khô đắng.
Biết mình bị điên, bị khùng, biết mình là một thằng ngu khi có tình cảm với người con gái mà mình muốn lấy vì trả thù, nhưng nhân duyên và chuyện tình cảm vốn không ai nói trước được điều gì.
Mặc kệ mai sau, chuyện này sẽ đi đến đâu, ông ta chỉ biết mình tuyệt đối không muốn nhìn thấy Băng bị thương tổn, hay xẩy ra bất cứ chuyện gì.

Ông ta muốn Băng là cô vợ hồn nhiên, trong sáng và thuần khiết của riêng mình.
Mở cửa phỏng ngủ, ông ta chuẩn bị đi tắm sau đó xuống bếp ăn cơm do Băng nấu.
Nghĩ đến lúc nữa được ăn ngon, lòng ông ta cũng nhẹ bớt ưu tư và tức giận
Sau khi dọa cho ông chồng sợ chết khiếp, Băng nhanh chóng đi thực hiện lời hứa của mình.
Băng là một cô gái rất trọng nghĩa khí.
Bất cứ ai đối xử tốt và chân thành với Băng, Băng sẽ cố gắng báo đáp lại ân tình của người đó, dù cho người đó không cần và không muốn, Băng cũng muốn thực hiện bằng được.
Gặp bà giúp việc trong bếp, Băng vui vẻ chào hỏi.
_Chào Dì ! Dì đang nấu gì thế ?
_Chào cháu ! Cháu đã đói rồi à ?
Băng xoa bụng, miệng cười tươi.
_Vâng, cháu đói rồi.
_Chờ Dì một chút, Dì sắp nấu xong rồi đây.
Bà giúp việc rất thích và quý Băng.
Thấy Băng hồn nhiên, lễ phép, lại tốt bụng và thân thiện, mặc dù theo bổn phận và địa vị của mình, bà phải gọi Băng và xưng hô với Băng là bà chủ nhưng bà thích gọi Băng là cháu và xưng hô là Dì hơn.
Băng cũng thích và yêu mến bà giúp việc nên xưng hô như hai Dì cháu.
_Dì nghỉ ngơi đi ! Bữa tối này để cháu nấu cho.
Băng gợi ý.
_Cháu muốn nấu ăn à ?
_Vâng.

_Ông chủ muốn ắn bún riêu nữa chứ gì ?
Bà giúp việc vui mừng hỏi.
_Dạ.
Băng bẽn lẽn trả lời.
Lẽ ra bà phải buồn vì thức ăn do mình nấu mặc dù ngon nhưng ông ta chưa bao giờ khen ngon và chưa bao giờ hào hứng ăn nhưng bà vẫn mừng vì tình cảm của Băng và ông ta ngày càng tốt đẹp hơn.
Bà giúp việc thật sự rất kính trọng và ngưỡng mộ ông ta.
Tuy tính ông ta lạnh lùng và vô cảm nhưng đối xử với bà rất tốt.
Ít khi nào ông ta trách mắng, hay bạc đãi bà nên bà dần dần cũng sinh ra lòng ngưỡng mộ và tôn sùng ông ta.
Bà coi ông ta như một ông chủ thực sự của mình. Dù ông ta không trả tiền và thưởng cho bà hàng tháng, bà vẫn tình nguyện ở lại đây và hầu hạ ông ta suốt đời cho đến lúc bà chết.

Ông ta là người ân oán phân minh, lại biết trọng dụng nhân tài, luôn phân biệt rạch ròi giữa việc công và việc tư nên chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, thì không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa.
Bà giúp việc thôi không còn đứng bếp nữa, bà nhường vị trí đầu bếp cho Băng.
Bây giờ bà đóng vai phụ bếp cho Băng.
Băng đeo tạp dề, tóc buộc gọn. Băng bắt đầu trổ tài nấu nướng.
Nhờ bà giúp việc giúp mình chuẩn bị thực phẩm tươi sống, Băng yên tâm hoàn thành nghĩa vụ và trách nhiệm đầu bếp của mình.
Biết ông ta thích ăn bún riêu nên Băng cẩn thận và chu đáo nấu hẳn cho ông ta một nồi bún riêu, ngoài ra Băng còn nấu những món ăn khác.
Nhìn rau dưa trên rổ, tính cách nghịch ngợm trong Băng trỗi dậy, dùng dao Băng bắt đầu cắt tỉa và tạo thành những bông hoa đẹp mắt.
Đứng bên cạnh, bà giúp việc tròn xoe mắt nhìn Băng, bà nhìn Băng bằng còn mắt ngưỡng mộ và kinh ngạc.
Bà không ngờ được rằng, Băng có thể nấu ăn ngon và thành thạo như một đầu bếp chuyên nghiệp như thế.

Lúc ông ta xuống đến nơi, ông ta thấy cô vợ trẻ con của mình đang say sưa nấu nướng và tập trung vào món ăn đến nỗi quên hết cả hiện tại và xung quanh.
Tự động kéo ghế rồi ngồi xuống bàn, mắt ông ta nhìn và quan sát Băng như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.
Cảm giác của ông ta lúc này rất lạ, tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy phụ nữ vào bếp vì ngày nào bà giúp việc cũng nấu cơm sáng cho ông ta ăn, nhưng khi thấy Băng đang say sưa nấu ăn, dáng điệu suy tư và chăm chú, ông ta mới cảm nhận hết được cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc của một gia đình trọn vẹn.

Đây là hình ảnh mơ ước của nhiều cặp vợ chồng trẻ, người chồng nào cũng thích có được một cô vợ biết nấu ăn, biết cách chăm sóc và chiều chuộng chồng.
Nếu nói giống như họ, chẳng phải ông ta đã được như ý nguyện ?
Bà giúp việc giúp Băng dọn tất cả món ăn lên bàn.
Ông ta ngây người nhìn mấy món ăn do Băng nấu, nhìn mấy đĩa rau do Băng cắt tỉa thành những bông hoa và thành hình thù những con chim trông thật bắt mắt và hấp dẫn, dạ dày ông ta bắt đầu sôi lên.
Ở giữa bàn, Băng đặt một nồi lẩu.
Mỉm cười thật tươi, trên người vẫn đeo tạp dề, Băng lịch sự mời theo kiểu một nhân viên đang phục vụ trong một nhà hàng sang trọng và cao cấp.
_Mời quý khách dùng bữa.
Ông ta bật cười.
Càng ngày ông ta càng thấy, cô vợ trẻ con của mình có rất nhiều tài năng và bí ẩn chưa được khám phá ra.
Ông ta tin rằng khi sống với nhau đủ lâu và đủ để hiểu tính cách của đôi bên, cả hai sẽ tìm được tiếng nói chung.
Bà giúp việc lấy một chai rượu ngoại và một cái ly rồi đặt trước mặt ông ta.
Ông ta định mở nắp rồi rót ra một ly, Băng liền nắm lấy tay ông ta.
_Khoan đã !
_Có chuyện gì sao ?
Ông ta chăm chú nhìn Băng như dò hỏi.
_Ông có muốn uống rượu pha chế không ?
Ông ta phải mấy hai giây mới hiểu cô vợ mình đang nói gì.
Miệng ông ta nhếch lên, mười ngón tay đan xen vào nhau, tay chống cằm, ông ta mỉm cười thú vị hỏi Băng.
_Cô đang đùa đúng không ? Trông cô không giống một nhân viên pha chế rượu ở quầy bar.
Băng vuốt tóc, dáng vẻ thong dong tự tại, mắt rực sáng, khuôn mặt biểu hiện vẻ tự tin không dấu giếm.
_Ông có muốn thử không ?
Ông ta nghĩ mất một ly rượu cũng không có đáng gì, hai nữa nếu Băng không biết pha chế rượu và không thể uống được thì đem đổ bỏ đi, biết đâu nhờ lần này lại thêm được một trận cười thỏa mãn và hứng thú nữa thì sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận