Băng bị ông ta chọc cho tức chết, không cần biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn mình và đang quan sát mình.
Băng chạy thật nhanh về phía ông ta, miệng gọi to.
_Hoàng Trọng Quân.
Nhân viên, khách hàng trong cửa hàng tái mặt, mồ hôi bắt đầu rịn ra, lòng nơm nớp lo sợ, và thấp thỏm không yên vì sợ ông ta nổi cơn thịnh nộ ở đây.
Mặc dù ông ta ít lên mặt báo nhưng danh tiếng của ông ta không ai là không biết.
Ông ta không chỉ nổi tiếng vì là một doanh nhân thành đạt, một người giàu có, thông minh và nhạy bén, ông ta còn nổi tiếng vì tính cách lạnh lùng và vô cảm của mình.
Ở trên đời này, người đắc tội với ông ta rất ít, họ không có dũng khí gây sự và đối đầu với ông ta, vì họ sợ con người của ông ta.
Thế mà nay, cô vợ nhỏ bé không hiểu chuyện kia hết lần này đến lần khác chọc giận ông ta, bây giờ còn dám gọi to tên ông ta trước mặt bao nhiêu người.
Băng hình như càng ngày càng coi người chồng như ông ta là bọt khí nên không có chút trọng lượng nào.
Từ từ, chậm chạp, ông ta quay đầu nhìn Băng, mắt ông ta lạnh lẽo âm u, mặt ông ta lạnh băng.
_Cô muốn nói gì ?
Băng bước lại gần về phía ông ta.
Mọi người trong cửa hàng nín thở dõi theo từng bước chân của Băng.
Họ đang hồi hộp chờ xem hậu quả do hành động của Băng gây ra là gì.
Mắt ông ta vẫn không rời khỏi khuôn mặt Băng.
Lúc này ông ta đang tức giận phừng phừng.
Nếu Băng mà còn dám gây náo loạn thêm nữa, ông ta sẽ không nể nang gì mà trừng phạt Băng.
Đứng ở bên cạnh, Phúc thầm lo lắng cho Băng.
Chỉ tiếp xúc có mấy lần và ba ngày quen biết, nhưng Phúc đã mến Băng.
Phúc cầu mong là ông ta không làm gì quá đáng với Băng.
Thân là người là một nhân viên dưới quyền, Phúc không được phép can thiệp vào chuyện đời tư của sếp, nhưng Băng là một cô gái dễ thương và tốt bụng, Phúc không muốn Băng bị thương tổn.
Càng đi đến gần ông ta, mặt Băng càng ngày càng đỏ, sắc hồng đang lan khắp hai má, ánh mắt long lanh, mắt ngập tràn si mê và một làn khói mỏng.
Ông ta ngẩn ngơ nhìn Băng, mặt từ lạnh băng chuyển sang bối rối.
Ông ta cứ ngỡ tưởng rằng Băng sẽ nổi điên lên mà hét toáng lên ở đây, không ngờ cô vợ trẻ con lại có biểu hiện của một khuê nữ đang nhìn thấy tân lang của mình.
Mỗi lần Băng biến thành một yêu nữ, ông ta lại lúng túng không biết nên ăn nói, và nên cư xử với Băng như thế nào cho phải.
Thân người ông ta cứng đơ, miệng mím chặt.
Trong con mắt của mọi người, khi quan sát biểu hiện lạnh lùng trên mặt ông ta, họ cho rằng ông ta đang tức giận nhưng hoàn toàn không phải, ông ta chỉ giả vờ thế thôi, bên trong ông ta đang rầu rĩ vì càng ngày càng bị con tiểu yêu này cuốn hút.
Đứng gần sát vào ông ta, mắt nhìn thẳng vào mặt ông ta, môi nở một nụ cười tươi như hoa nở, Băng ngập ngừng hỏi.
_Tại sao ông lại muốn mua quần áo cho tôi ?
Không ngờ Băng lại hỏi mình câu này, nhất thời ông ta cứng miệng.
_Sao ông không nói gì ?
_Điều này cũng cần phải giải thích hay sao ?
Băng gật đầu, miệng hối thúc.
_Ông nói đi.
_Cô là gì của tôi ?
Ông ta luôn luôn thế, không bao giờ ông ta trả lời người khác ngay mà muốn người khác tự tìm câu trả lời ịnh.
_Vợ ông.
_Nếu đã là vợ của tôi, cô thấy lý do mua quần áo của tôi có cần phải nói rõ ra không ?
Băng im lặng không đáp.
Lúc nào Băng cũng không cãi lý nổi với ông ta.
Đúng ! Băng là vợ của ông ta nên ông ta mua quần áo cho Băng là việc bình thường và đương nhiên.
Nếu Băng là một cô gái thích chưng diện, thích mặc váy và là một thục nữ, Băng sẽ không ngần ngại mà hét lên, hay ôm lấy cổ ông ta rồi hôn lên môi ông ta, thì thầm câu cám ơn vài tai ông ta, tặng cho ông ta nụ cười xinh đẹp nhất của mình.
Nhưng Băng là một cô gái nghịch ngợm và hiếu động, làm sao Băng chịu đựng được cảnh ngày nào mình cũng phải mặc váy, còn phải đi giày cao gót.
Băng nhăn mặt, nghĩ rằng từ nay mình không còn được chạy nhảy lung tung và leo trèo nữa, mà phải đi đứng cẩn thận, phải ra dáng một tiểu thư yểu điệu thục nữ, Băng chỉ muốn chết ngay tại chỗ.
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó khổ sở của vợ, hiểu vợ không thích mặc váy, cũng không muốn bị gò bó trong khuôn mẫu của một người vợ dịu dàng, ông ta thương hại muốn buông tha cho Băng.
Nhưng nghĩ đến mấy hình ảnh nhảy nhót, leo trèo như khỉ của Băng sáng nay, ông ta lại càng thêm quyết tâm bắt Băng phải thay đổi.
_Không còn gì để nói nữa chứ ?
Băng thở dài lắc đầu.
_Không.
Mặt Băng tiu nghỉu như một con mèo bị chủ mắng oan.
Ông ta phì cười nhưng không dám cười trước mặt Băng và mọi người ở đây.
_Nếu không còn gì để nói, thì mau đi vào trong và làm theo lời tôi đi, chiều tôi quay lại đón. Nhớ kĩ là không được bỏ trốn. Cô không trốn thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu, cũng đừng vọng tưởng là có thể chống đối được tôi. Cô nên nhớ cô không phải chỉ có một mình, mà còn có bạn bè của cô và cả cái cô nhi viện mà cô lớn lên nữa.
Khi nói những lời tàn nhẫn này, giọng ông ta lạnh lùng không có một chút tình cảm.
Giống như một con quỷ ban tội chết cho nạn nhân của nó, ánh mắt ông ta còn lạnh lẽo và sắc bén hơn cả dao.
Mắt Băng đỏ hoe, chưa đầy hai câu nói của ông ta, Băng rơi lệ.
Tâm tư u uất, lòng buồn chán và cô đơn.
Băng căm hận ông ta, khinh ghét ông ta.
Sao lúc nào ông ta cũng dùng giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn của mình để chà đạp lên lòng tự trọng của Băng ?
Băng là một con bé con chưa trưởng thành, chỉ cần hù dọa một chút, chỉ cần thương tổn đến tình cảm của Băng, Băng sẽ sụt sịt khóc liền.
Quẹt nước mắt trên má, hầm hầm nhìn ông ta, Băng căm phẫn hét to.
_Tôi ghét ông !
Sau đó Băng bỏ chạy vào trong.
Mọi người bàng hoàng nhìn cả hai.
Họ ngơ ngác không hiểu gì cả. Từ lúc ông ta xuất hiện cùng với Băng, có già nửa mọi người ở đây thắc mắc muốn biết mối quan hệ thật sự giữa ông ta và Băng là gì?
Qua mấy câu nói chuyện giữa ông ta và Băng. Họ nhận ra, tuy rằng ông ta vẫn lạnh lùng, vẫn vô cảm nhưng đối với Băng, ông ta đã hết mực cưng chiều và nhún nhường.
Nếu không, bằng vào tính cách của ông ta, Băng đã gặp họa từ lâu rồi.
Phúc càng ngày càng bị ông ta làm cho nửa mê nửa tỉnh.
Trên môi Phúc xuất hiện một nụ cười khó hiểu.
Phúc biết từ lúc lấy Băng, sếp mới thay đổi và không còn là chính mình.
Thấy sếp vì một cô gái thay đổi tính cách và quan điểm sống, đã tìm thấy được niềm vui trong cuộc sống, Phúc mừng cho ông ta.
Đứng im nhìn vào trong một lúc, ông ta ngơ ngẩn rời khỏi cửa hàng Á Âu.
Trên môi ông ta không biết từ lúc nào đã có một nụ cười tuy chỉ là thoáng qua nhưng cũng đủ xua tan đi đám mây mù trên bầu trời.
Băng phóng thẳng vào phòng vệ sinh sau khi hỏi một cô nhân viên trong cửa hàng.
Thấy một phòng trống, Băng nhanh chóng bước vào trong.
_Rầm.
Cánh cửa bị Băng trút giận nên đóng mạnh vào bản lề.
Mấy phòng bên cạnh, bị Băng dọa cho sợ chết khiếp.
Họ vừa đi vệ sinh, vừa nơm nớp lo sợ Băng sẽ phá cửa và xông vào đánh họ. Họ tưởng Băng là một người bị bệnh thần kinh.
Sau khi đi vệ sinh xong, Băng đá mạnh lên cái bồn cầu.
_Cho ông chết ! Chết đi ! Tôi căm ghét ông !
Đá liên tiếp hai cái nữa, Băng lại chửu tiếp.
_Anh tưởng là tôi sợ anh hả ? Cứ chờ đấy, cũng có ngày tôi sẽ cho anh biết tay.
_Rắc ! Rầm ! Hự !
Những tiếng kêu khủng bố trong phòng vệ sinh của Băng không ngừng truyền ra bên ngoài.
Mấy phòng vệ sinh bên cạnh hốt hoảng quá, họ nhanh chóng giải quyết, thậm chí có người còn không dám ngồi xuống bồn cầu để đi vệ sinh mà đã vọt lẹ như bị ma đuổi.
Khi đã trút hết tức giận và bực tức lên cái bồn cầu tội nghiệp, Băng mới ung dung và thong thả đi ra bên ngoài.
Lúc Băng ra đến nơi, tất cả mọi người trong nhà vệ sinh nữ đều biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...