Định Mệnh Sắp Đặt
Trên đường về Hàn Phong cứ luôn suy nghĩ vì sao lão già và Nhã Uyên cứ nhất quyết nhắm vào Tuyết Linh? Cô ấy vốn chỉ là một cô gái bình thường như bao người con gái khác, chẳng có gì đặc biệt, từ gia đình cho đến danh phận hay kể cả trong lớp học Linh rất bình thường. Phải chăng còn có gì đằng sau sự bình thường ấy?
"Mèo con!"-Phong lay Linh dậy khi thấy cô nàng đang ngủ gật trên ghế sofa.
"Hửm?!" -Linh lờ đờ ngồi dậy - "Anh về rồi à?" -kèm theo câu nói là hành động dụi mắt rất ư dễ thương.
Phong dang tay kéo Linh ôm vào lòng, Linh giật mình -"Gì vậy?"
"Hãy đến Blue Rose, mọi người sẽ bảo vệ em."
"Tôi không thích!"
"Xin em đó được không? Nếu em ở đây một mình tôi không thể bảo vệ cho em nhất là bây giờ Nhã Uyên đã về, cô ta như thế nào em cũng biết rõ. Nếu như có chuyện gì xảy ra như sáng nay tôi đến không kịp thì tôi sẽ hối hận cả đời."
"Nè Phong!" -Linh tròn mắt ngước lên nhìn Phong -"Tại sao không bảo vệ được tôi thì anh phải hối hận cả đời?"
"Vì..." -Phong ngập ngừng.
"Sao?"-Linh hỏi dồn.
"Tôi thích em!"
Linh có chút bất ngờ với câu trả lời -"Chỉ vậy thôi sao?"
"Chứ em muốn sao?"-Người nào đó cũng biết ngượng sau khi tỏ tình.
"Tôi nghĩ lí do phải quan trọng hay lớn lao lắm."-Linh ngoe nguẩy chân.
Thật ra Linh không biết rằng không chỉ vì lí do thích Linh mà còn vì lí do khác. Khi Linh bị bắt về anh đã xác định rằng anh nợ người con gái này rất nhiều, bởi cả hai đã gặp nhau từ trước...
Trong một căn biệt thự màu trắng tinh khôi, một cô bé đang chơi đùa trong khuôn viên của căn biệt thự ấy. Thật ra không hẳn là chơi đùa mà cô bé đang tự tập luyện kỹ năng cho bản thân.
"Này bé gái!"-một cậu con trai lớn hơn cô bé khoảng bốn năm tuổi không biết chui từ đâu ra, cậu ta ngang nhiên đi đến trước mặt bé gái ấy.
"Anh là ai?"-giọng nói nhẹ tênh phát ra nhưng khí chất lại rất lạnh lùng.
"Can đảm nhỉ?" - cậu con trai hừ nhẹ trong cổ họng -"Đây là đâu?"
"Là nhà của em!"
"Nhà em à?"-cậu nhóc suy tư -"Vậy em đang làm gì?"
"Em tập kỹ năng phòng vệ!"
"Tại sao phải tập?"
"Vì ba em bảo em phải tự biết bảo vệ bản thân. Mà anh là ai? Sao lại tự tiện vào nhà em?"
"Ơ... Anh trốn ba anh đi chơi..."-cậu nhỏ trả lời lí nhí.
Cô bé nhẹ nhàng lại gần cậu nhóc -"Không được đâu như vậy là hư lắm!"
"Anh biết nhưng ba anh không cho anh ra ngoài chơi nên anh đành phải trốn ra."
"Anh không được ra ngoài?"
"Ừ! Không được!"-Cậu nhóc lắc đầu nguầy nguậy.
Cô bé nhìn cậu nhóc một hồi rồi lại hỏi -"Anh là người ngoại quốc hả?"
"Ừm!"
"Vậy anh tên gì?"
"Anh tên Hàn Phong!"
Cô bé tươi cười giơ tay mình ra -"Vậy anh Hàn Phong, bọn mình làm quen ha! Em tên là Tuyết Linh!"
Hằng ngày cậu nhóc đều lén ra khỏi nhà trốn đến khu vườn sau nhà của cô bé để chơi. Được một tháng... Hàn Phong bị phát hiện, còn Tuyết Linh không rõ vì sao phải chuyển đi, liên lạc của cả hai bị cắt đứt từ đó.
******
Giấc mơ đó là gì?
Những ký ức từ năm mình năm tuổi mình đều không nhớ rõ vì khi đó gia đình gặp phải biến cố lớn. Mình cũng chẳng bận tâm gì nhưng dạo gần đây có một giấc mơ cứ liên tục lặp đi lặp lại rất nhiều. Có nên nói với Hàn Phong không?
Linh chậm rãi đi xuống lầu, cô đứng ở cửa bếp lặng lẽ nhìn Phong. Anh vẫn như vậy, từ khi anh đến đây ngày nào cô cũng có đồ ăn ngon để ăn (nàng này chỉ biết nhiêu đó thôi). Dường như việc chăm sóc cho cô anh đều lo hết nhưng không bao giờ nghe anh phàn nàn gì cả. Lí do có lẽ lúc xế chiều anh đã nói cô nghe 'Anh thích cô'. Nhưng cô vẫn cảm thấy anh đang giấu cô chuyện gì đó.
Phong đang nấu ăn, anh quay người qua lấy chai ớt không ngờ bắt gặp Linh, tay chân anh tự nhiên múa loạn xạ lên.
"Anh bị gì à?"-nàng ta ngây thơ hỏi.
"Không!"
"Vì cái vụ hồi chiều à?"
Phong giả vờ như không nghe.
"Ai tỏ tình với tôi mặt tôi đều tỉnh bơ như vậy, nên anh khỏi phải ngượng. Tôi cũng không muốn chuyện trở nên khó xử."-nói xong Linh lấy phần ăn của mình, đi ra phòng khách ngồi ăn.
Phong ngồi lại trong nhà bếp, vẻ trầm mặc.
******
Sau khi nghe Phong nói lại mọi chuyện với vẻ mặt sầu thảm Ngọc và Ưng cười phá lên. Phong lườm hai người họ.
"Nàng ta là vậy đó, lúc người ta tỏ tình với nàng ta thì nàng ta mặt tỉnh bơ không chút cảm xúc."-Thiên Ưng giải thích.
"Nên anh khỏi phải sầu thảm như vậy."-Ngọc đặt hai tách cà phê xuống bàn -"Mà cậu ấy trả lời chưa?"
Phong lắc đầu.
Ngọc nháy mắt đầy ẩn ý -" Yên tâm đi! Anh không thất bại đâu!"
"Tại sao lại tỏ tình với cô ấy?"-Thiên Ưng đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Tại sao ư?"-Hàn Phong lấy muỗng khuấy nhẹ ly cà phê trước mặt -"Chẳng biết!"
"Anh làm vậy chẳng khác nào để cô ấy gặp nhiều nguy hiểm hơn."-Thiên Ưng tiếp tục nói.
"Nhưng như vậy Tuyết Linh sẽ thoải mái với những cảm xúc của mình hơn."-Bảo Ngọc ngồi xuống cạnh Thiên Ưng.
Leng keng! Leng keng!
Cái chuông treo trên cửa vang lên, một vị khách quen thuộc đi vào.
"Chào Bảo Ngọc!"-Bạch Nhi cười tươi.
"Chào!"
"Oh! Đội trưởng cũng ở đây à?"-Bạch Nhi quay sang Thiên Ưng.
"Làm ơn ngưng gọi tôi bằng cái kiểu đó đi!"-Thiên Ưng nhăn nhó mặt mày.
Bạch Nhi biễu môi -"Bên chính phủ có lệnh!"
"Lệnh?"-Ba người đồng thanh.
"Phải!"-Bạch Nhi mệt mỏi ngồi xuống -"Lệnh càng quét!"
Bầu không khí trở nên căng thẳng, lệnh càng quét ư?
"Yên tâm đi, các người không bị gì đâu nếu..." -Bạch Nhi nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Nếu...?"-Bảo Ngọc căng như dây đàn, dường như cô rất lo lắng.
"Giúp họ bắt những tên đầu trâu mặt ngựa không có tổ chức, chuyên tụ tập trong các bar hoặc những thành phần mua bán chất kích thích trái phép." -Ngọc nói, kèm theo một nụ cười.
Ba người thở phào nhẹ nhõm, những cái Nhi vừa nói tổ chức của họ đều không dính đến, ít ra đỡ lo phần nào. Còn việc giúp đỡ thì tuỳ vào lòng tốt rồi.
"Lần sau đừng có làm bọn này hết hồn như vậy!" -Bảo Ngọc hậm hực đứng dậy, tiếp tục công việc của mình.
Xin chào! Chàng trai tóc bạch kim bí ẩn thường hay xuất hiện trong những giấc mơ của tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...