– Hị hị… – Tường San bụm miệng để không phát ra tiếng cười khi nghe Vân Khánh nói.
– Chị không giận à? – Vân Khánh ngạc nhiên.
Tường San vẫn đang cố nén cười nên không nói lên lời mà chỉ lắc lắc đầu. Vân Khánh lại càng được thể nhìn cô đầy khó hiểu.
– Vậy ra em vẫn luôn cho rằng tổng giám đốc và Khánh Anh đang cặp kè với nhau?
Vân Khánh gật đầu cái rụp.
– Ha ha ha, bảo sao lúc đó anh ấy, anh ấy… – Tường San giờ chẳng cần để ý đến hình ảnh mà phá lên cười man dợ hơn. – Em biết tổng giám đốc mình là ai không?
Vân Khánh lắc đầu.
– Họ tên đầy đủ của cô ấy là Hoàng Hải Băng – trong giới họ gọi cô ấy là Minna Hoàng, chồng cô ấy gọi cô ấy là Min. Chồng cô ấy là Phạm Tuấn Phong, trước đó ông là cảnh sát, ông mới về hưu rồi, họ có một người con trai và một con gái, cô bé đang học trong học viện cảnh sát. Còn người con trai năm nay gần ba mươi tuổi rồi, tính tình khó chịu, nhưng thật ra là loại trong ấm ngoài lạnh, cũng rất biết quan tâm người khác, đặc biệt là người anh ta yêu thương, Phạm Hoàng Khánh Anh. – Hơi nhấn mạnh cái tên này một chút, mắt khẽ liếc sang nhìn cô bé đang chăm chú nghe kia.
– Phạm Hoàng Khánh Anh. Khánh Anh? Là anh ta… là anh ta…
– Đúng, chính là anh ta. – Tường San gật đầu.
– Là anh ta đúng không chị? Là cái tên vô liêm sỉ, vô lại, bá đạo ấy. – Vân Khánh nhấn mạnh, khuôn mặt đã nhăn nhó đến độ nào rồi.
– Chắc là cùng một người mà em nói đấy đấy. – Tường San lại gật gù, cô nghe người ta xì xào nhiều về cái tính khó ưa của Khánh Anh rồi nhưng chửi anh là vô liêm sỉ, bá đạo, vô lại như cô gái này thì là lần đầu, có ý biểu dương cho sự dũng cảm không sợ cường quyền của cô ấy.
Vân Khánh mặt phủ một màu u ám, cô thầm than: “phen này mình thật sự đắc tội không hề nhẹ với tên khốn này rồi”, vốn là định tố giác cái tội chăng hoa, vô lại của anh ta cho Tường San nhưng ngờ đâu lại nghe được sự thật đáng sợ như vậy, trước giờ hung hăng bao nhiêu thì giờ mọi nhuệ khí trong cô đã tan biến, nuốt nước bọt một cách khó nhọc, Vân Khánh không từ mà biệt thẫn thờ rời đi như một con rối.
Tường San lắc lắc đầu nhìn theo bóng dáng cô ấy, bật cười thích thú, cô không có ác cảm gì với cô gái này, kể ra thì cô bé cũng có vẻ là người tốt khi có lòng đến thông báo cho cô biết về chuyện của Khánh Anh, cô đoán một điều chắc chắn ngày tháng ở trong công ty này của cô ấy sẽ gian nan lắm đây.
***
– Anh nói em nghe này, em thật sự là không biết trời cao đất dày mà. Đức Huy không nói với em là đừng chọc vào cái thằng đó hay sao? – Hải Nam thường ngày không phải loại tươi tỉnh gì cho lắm hôm nay cũng bất giác bật cười thành tiếng khi nghe lại cái chuyện hiểu lầm của Vân Khánh với Khánh Anh, lại do chính cô nàng kể ra nó mới sinh động làm sao.
– Con người anh ta đáng ghét như vậy đâu để ai hiểu mình đâu mà chẳng hiểu nhầm. – Vân Khánh phụng phịu tay cầm ống hút chọc chọc vào ly nước, bất chợt Hải Nam đưa tay xoa xoa đầu cô, khiến cô nàng thoáng chút bối rối mà mặt tự nhiên đỏ dựng lên.
– Vất vả cho em rồi. Thật may khi em không phải ngày nào cũng ở với thằng đó. – Hải Nam thu tay lại, dựa lưng vào ghế nhìn xa xăm rồi nói.
Người ngoài nhìn anh lạnh lùng ra sao thì cô không biết, nhưng đối với Vân Khánh thì Hải Nam thật tốt, dù luôn miệng nói mình không phải người đã cứu cô, cũng không hẳn lúc nào cũng để tâm đến cô nhưng cô vẫn cảm thấy anh rất ấm áp và cô lại rất thích anh, vô cùng thích anh, không giống như ai đó, bất giác khuôn mặt như hận cả thế giới ấy xuất hiện trong đầu làm cho Vân Khánh khẽ rùng mình, tự nói với bản thân mình chắc chắn bị anh ta dọa cho đến độ ám ảnh luôn rồi.
Ngày mùng bảy tháng bảy.
Đứng trước hiên nhà, Vân Khánh khẽ ngước mặt nhìn lên trời, miệng lẩm bẩm:
– Ngưu Lang – Chức Nữ gặp nhau mà trời trong xanh quá nhỉ.
– Thất tịch năm nay có liệu trời không mưa? – Lan Chi nói vọng từ trong nhà ra.
Vân Khánh khẽ gật gù, trời mưa hay không mưa vốn không phải việc của cô. Sực nhớ ra nồi chè đậu đỏ còn đang trên bếp liền chạy biến vào nhà.
Thật may không bị cháy, nếm thử một chút, đầu gật gù có vẻ ưng ý rồi liền tắt bếp đi.
Hôm trước lượn lờ facebook thấy dân tình người ta truyền nhau nói nếu thất tịch mà ăn chè đậu đỏ thì người độc thân sẽ sớm tìm được nửa còn lại của mình, còn các đôi yêu nhau sẽ ngày càng yêu nhau hơn, cô nàng liền làm một nồi lớn, dự sẽ chia cho mấy người ở công ty ăn cùng và tất nhiên sẽ mang tới cho Hải Nam nữa, còn ai đó mặc nhiên không thấy nhắc đến trong danh sách những người có diễm phúc được ăn “chè đậu đỏ bà Khánh”.
Vốn định sẽ mang tới cho Hải Nam trước khi tới công ty nhưng giờ này anh chắc chưa có mặt ở DJ bar, mà nhà anh ở đâu cô lại chẳng biết, nếu hỏi thì cũng thật là ngại, nên đành mang tới công ty, tối về sẽ dùng lò vi sóng quay lại rồi mang tới đó cho anh sau.
Mấy cô nhân viên ở tầng dưới có vẻ thích thú với cái món này lắm, họ gần như đều là người có gia đình hoặc mới có gia đình hết rồi, nhưng nghe nói cái truyền thuyết vào ngày thất tịch này thì cũng hưởng ứng lắm, mấy bà cô phòng mẫu với phòng thiết kế cũng thích mấy món bánh trái rồi chè cháo mà Vân Khánh hay làm cho họ lắm. Được cái biết làm và có người thích nên cô nàng cũng chẳng ngại làm mà ngược lại, ngày nào cũng làm dư ra vài cái mang tới cho mọi người.
– Nghe nói ở đây phát chè đậu đỏ nên tôi là phải đến lĩnh ngay xem xem đường tình có nổi lên được không. – Đức Huy mon men đến, Vân Khánh cười tít đưa cho anh ta một hộp rồi liếc dọc liếc ngang thì thầm: – Này anh, anh ta không có ở đây hay sao? – Nhìn điệu bộ lấm lét của cô, Đức Huy biết ngay cô muốn nói đến ai liền to nhỏ:
– Có, nhưng yên tâm, nếu không có biến gì căng thì cậu ta sẽ ở trong đó cho đến khi mặt trời lặn. Mọi người ăn nhanh rồi giải tán làm việc nhé. – Làm ra cái điệu bộ nghiêm chỉnh mà nhắc nhở đám nhân viên kia rồi lại tiếp tục cốc chè ngon ngọt của mình.
Nghe được lời này của anh Vân Khánh thở phào nhẹ nhõm anh ta mà biết cô đang làm náo loạn chỗ này nên thì chắc chắn lại bị chửi sấp mặt cả bọn, thật may cái cơ ngơi của Khánh Anh nằm tuốt tuồn tuột trên tầng năm kia mà anh ta thì thường hiếm khi lang thang mò mẫm xuống đây nên cũng chẳng ảnh hưởng đến dưới này.
Mười một giờ trưa.
Nhân viên lễ tân tầng một tươi cười rạng rỡ, anh chàng đẹp trai, phong độ, toát ra vẻ gì đó hơi ngông bước vào, anh đứng ngay trước quầy lên tân, nói với cô ấy anh có hẹn với giám đốc của họ, nhìn anh, cô ta nhận ra, thật ra thì cả cái tòa nhà này đâu ai không biết mặt anh ta nữa chứ, anh ta là bạn thân của bộ ba quyền lực của cái tòa nhà này. Hải Nam.
Họ luôn có một thắc mắc, tại sao ba người đó có thể thân với CEO của họ. Tường San thì thôi đi, dù sao cô ấy cũng là hôn thê của anh ta, nhưng còn Đức Huy và Hải Nam, lịch sự, dễ gần, Hải Nam tuy lạnh lùng nhưng dẫu sao vẫn lịch sự, dễ mến, ai cũng ngưỡng mộ anh còn Đức Huy nổi tiếng là hoa hậu thân thiện thì khỏi phải nói rồi, nhưng CEO của họ thì nói ra là thở dài ngao ngán.
Không sử dụng thang máy mà Hải Nam đi thang bộ lên tìm Khánh Anh, có đi qua tầng bốn, anh hơi khựng lại một chút, bóng dáng đang cắm cắm cúi cúi làm gì đó trong phòng kia anh rất quen thuộc, khuôn mặt vẫn không hề biến sắc, nhưng ánh nhìn có phảng phát một chút buồn, khi cô ấy ngước mắt nhìn lên thì anh đã nhanh chóng lùi người về phía thang bộ, đợi cô ấy quay đi liền ló ra nhìn một cái rồi lặng lẽ rảo bước đi lên tầng trên.
Hải Nam vừa rời khỏi thì thang máy tầng bốn mở ra, Vân Khánh tay bê bát chè đậu đỏ còn đang nóng hổi đổi từ tay này sang tay kia, chân đá đá vào cửa kính mắt hấp háy ra hiệu cho người bên trong mở cửa, từ bên trong, Tường San vội tiến lại mở của cho cô nàng.
– Đậu đỏ tương tư? – Tường San nhìn bát chè bốc khói thơm phức Vân Khánh vừa đặt xuống bàn của mình mỉm cười.
– Đậu đỏ tăng tình duyên chứ. Em phần chị một bát, nào ăn đi cho nóng.
Miệng nói tay làm, Vân Khánh liền bê bát chè còn chưa kịp đặt ấm chỗ lên, Tường San còn chưa muốn ăn nên định đặt xuống, Vân Khánh lại nhiệt tình nói để lâu nguội mất ngon liền nâng lên, cứ thế hai nàng qua lại, nâng lên đặt xuống thế nào mà trượt tay bát chè đổ lên tay Vân Khánh.
Tiếng bát vỡ choang làm cho hai người vừa bước xuống khỏi bậc cầu thang giật mình nhìn lại.
– Ối, nóng. – Vân Khánh nhăn mặt xuýt xoa.
– Chị xem nào, chết rồi, đỏ hết lên rồi.
– Có chuyện gì vậy?
Nghe tiếng người vừa nói, cả hai cô giật mình nhìn lên, Hải Nam và Khánh Anh đều đã vào từ lúc nào, Tường San liền đứng dậy, lùi lại một chút, mặt lạnh lẽo nhìn Hải Nam một cái rồi quay đi hướng khác.
– Không sao, không sao, lỗi của em. – Vân Khánh xua xua tay, mặt vẫn nhăn nhở.
Khánh Anh không nói gì, chỉ đứng lặng im quan sát.
– Anh đưa em đi xử lý vết thương.
– Em không sao mà, quen rồi, chị San cũng bị…
Hải Nam có chút cau mày, không ngẩng đầu nhưng mắt có chút hướng lên trên, Tường San vội cho tay ra phía sau, làm như không có chuyện gì.
Hải Nam liền đỡ Vân Khánh lên toan đưa cô ra ngoài, ánh mắt lạnh lẽo của Khánh Anh làm cho Hải Nam khựng lại, anh khẽ đưa mắt hướng về Tường San một chút như muốn nói Khánh Anh để ý cô ấy rồi tiếp tục cùng Vân Khánh rời đi. Ánh mắt Khánh Anh vẫn dõi theo cho tới khi họ đi khuất.
– Đưa tay đây. – Khánh Anh lúc này mới lên tiếng, tay với hộp đồ y tế để xuống bàn làm việc của Tường San.
Tường San không nói gì, mím môi nhìn anh.
– Sao nào, không nói gì là sao? Là đau tay hay đau lòng? – Khánh Anh bôi thuốc mỡ vào vết bỏng cho cô, miệng nói.
– Phí lời. Chè còn chưa được ăn. – Tường San lụng bụng trong miệng.
– Còn muốn ăn? Không phải do con bé đó gây ra sao?
– Không may thôi, không phải lỗi của cô ấy. Này sao anh cứ nhìn cô ấy với cái ánh mắt không thiện cảm vậy?
– Khả năng nhìn người của em không có, làm sao biết tốt hay xấu, không thấy cái cách cô ta làm nũng với thằng đó hay sao? Rẻ tiền. – Khánh Anh tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt.
– Sao anh nhìn ra hay vậy? Anh ác cảm với phụ nữ quá nặng rồi, coi chừng có ngày tự vả đấy. Vân Khánh không phải người như anh nghĩ đâu, đừng quá ác cảm với cô bé như vậy, còn nữa nếu không có cô ấy thì giữa em và anh ta cũng sẽ vậy thôi, nên anh không cần phải ấm ức thay. Làm người như anh mệt thật. – Tường San khẽ lắc lắc đầu, bệnh của Khánh Anh cô cho rằng hết thuốc chữa rồi.
***
– Cô cũng giỏi nhỉ? Ra cái vẻ ngây thơ đáng thương, lại có thể lấy được lòng cả Hải Nam và San San. – Khánh Anh lù lù xuất hiện đứng ngay phía sau Vân Khánh mà nói.
Cô không thèm ngước nhìn anh lấy một cái, chỉ cần nghe cái giọng thách thức không thiện cảm của anh ta là cô đã thấy ghét, không buồn đối đáp.
– Này cô điếc hay làm sao rồi? Tôi đang nói chuyện với cô đấy. – Khánh Anh tỏ vẻ tức giận khi không bị cô ngó lơ không để ý.
– Anh là ba mươi tuổi hay ba tuổi vậy? Anh đang mắc hội chứng khủng hoảng tuổi lên ba hả? Đừng cố gây sự với tôi nữa. – Vân Khánh là không chịu nổi cái kiểu cà khịa của anh ta mà lên tiếng.
– Tôi hỏi cô cô tiếp cận Hải Nam thì thôi đi, cô còn cố làm thân với Tường San làm gì? Đừng tưởng muốn hại người là hại được nhé, tôi không để cô tự tung tự tác đâu.
– Anh bị ngu à? Tôi thân với tất cả mọi người trong công ty này đâu chỉ riêng ai? Anh mới là người cần xem lại bản thân mình đấy, anh nghĩ anh là giám đốc thì hay lắm à? Anh nghĩ mẹ anh là tổng giám thì anh chẳng cần coi ai ra cái gì nữa chắc? – Vân Khánh trợn mắt lên lấy hết can đảm mà nói như hét vào mặt tên khốn đang đứng trước mặt mình kia một cách không kiêng dè.
– Hay cho đứa tạp vụ như cô, không thích nhìn thấy cái mặt tôi có ngon thì từ mai cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, ngon thì kêu Hải Nam đó tìm việc mới tốt hơn cho cô đi, cần gì ở đây mà làm ra vẻ cho ai xem? Làm ra cái vẻ chăm chỉ, thân thiện thì xéo đến Hadu mà diễn cho thằng Nam nó xem, đừng làm bộ làm tịch ở đây với tôi.
“Chát!”
Tiếng bàn tay Vân Khánh và má Khánh Anh cọ sát với nhau tạo nên một thứ âm thanh khiến hai kẻ hùng hổ chửi nhau nãy giờ bất động im lặng, đến bản thân kẻ vừa manh động là Vân Khánh cũng không dám tin mình vừa tát giám đốc của mình. Mắt Khánh Anh vằn lên những tia đỏ lòm, lần đầu tiên có đứa con gái dám hạ thủ mà không lưu tình với anh như vậy.
“Chát!”
Cái thứ tiếng ấy lại lần nữa cất lên, lần này người lĩnh chọn bàn tay to lớn ấy không ai khác chính là Vân Khánh, bị tát một cái khiến đầu óc cô quay mòng mòng, sao sáng bay phấp phới trước mặt, định hình lại một chút, liền đưa tay lên ôm bên má vừa bị tát, mặt ran rát, khóe miệng bật máu.
Cắn chặt môi, trân mắt đang rưng rưng nhìn kẻ đối diện mình, trong mắt cô lúc này anh và con quỷ chẳng khác nhau là mấy, có chăng thì anh là con quỷ đội lốt người mà thôi.
Có chút gì đó hơi ăn năn khi vừa tát cô ấy, Khánh Anh sững sờ nhìn cô, nhìn ánh mắt khinh ghét đang chằm chằm nhìn mình anh có chút gì đó bối rối, xem lẫn sợ hãi, định dơ tay về phía cô thì Vân Khánh khẽ chớp mắt, một giọt nước mắt long lanh rơi xuống, cô ôm mặt chạy đi, vừa đi vừa khóc, mà chẳng để ý đến tiếng gọi của Đức Huy ở đầu hành lang. Ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này là phải nhanh chóng rời khỏi đây, tránh xa tên khốn ấy càng xa càng tốt.
Đức Huy rùng mình khi cùng Tường San xem lại cammera trong phòng ăn lúc đó, Tường San cắn chặt ngón tay, Đức Huy chẹp chẹp miệng:
– Dã man, thật sự quá dã man, được cả đôi luôn, một kẻ không biết kiêng nể bố con thằng nào, một tên không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
– Anh lo giải thích với Hải Nam đi, Khánh Anh anh ấy càng ngày càng mất kiểm soát rồi.
Những ngày sau đó Vân Khánh không đến công ty thật, cô cũng không nói với ai về chuyện vừa xảy ra, kể cả Hải Nam cũng là Đức Huy nói lại anh mới biết, cảm thấy mình có lỗi khi để cô làm việc cạnh Khánh Anh, anh liền đến tìm anh ta.
– Có gì từ từ nói được không hai cái thằng này. – Đức Huy nói như gào vào mặt hai thằng điên kia, một thằng đánh còn một thằng đứng im, thật ra thì là cái thằng đang đứng im ấy nó mệt rồi không muốn đánh trả nữa.
– Mày có phải đàn ông không Khánh? Mày bỏ cái thói trút giận lên người khác như vậy đi, tao nói cho mày biết, cô ta vốn chẳng xứng để mày thành ra như thế này, và mày cũng không có quyền động đến cô ấy. – Hải Nam xách cổ áo Khánh Anh lên mà chửi, chửi như hắt nước vào mặt cũng không làm khuôn mặt vừa bị anh cho vài cú đầm đến bầm dập máu me kia có chút biến sắc, vẫn im lặng như thế, vẫn mặc nhiên chịu trận.
– Thằng ngu. – Bất lực liền buông mạnh tay, đẩy Khánh Anh ngã cái huỵch xuống đấy, rồi ngồi xuống ngay gần đó.
Khánh Anh lồm cồm bò dậy, ngồi lên, là một tay chống xuống đất mà ngồi, vì chẳng còn sức đâu mà ngồi thẳng nữa.
– Sao lại ra nông nỗi này? – Tường San lúc này mới hớt hải chạy tới, tay cô cầm giầy, chân trần mà chạy tới đây, khi Đức Huy gọi nói họ đang đánh nhau cô đang dự event, nghe nói hai người đó vì Vân Khánh mà đánh nhau liền bỏ hết mà tới.
– Chuyện… chuyện… – Đức Huy lắp bắp.
– Anh, Hải Nam, anh… – Quay sang Hải Nam, muốn chửi anh lắm nhưng lại cố nén lại, nhìn ánh mắt u ám của anh nhìn mình, cô không sao cứng rắn được, ngực phập phồng, miệng thở hổn hển, Tường San liền cố đỡ Khánh Anh dậy, cô muốn mang anh đi. – Đức Huy. – Bị gọi giật cục, Đức Huy “ự” một cái rồi nhanh chóng đỡ Khánh Anh từ bên kia, cứ thế hai người khó nhọc mang Khánh Anh rời đi.
Nhìn dáng vẻ tập tệnh vì chân trần bị sỏi đá làm cho bị thương lại gắng sức đỡ người vừa to vừa nặng hơn mình của Tường San Hải Nam không khỏi xót xa, hai người cứ như vậy, không nhìn mặt nhau, cũng chẳng một lời qua lại như thế cũng được hai cái mùa xuân rồi.
– Làm gì? – Tường San sững người dừng lại, Hải Nam đã đứng trước mặt ba người, Đức Huy mặt nhăn nhó sợ họ lại gây nhau, nhưng cái người cạnh anh đây làm gì có sức mà đánh trả nữa, lại nằm im mà chịu trận mất thôi.
– Đức Huy đỡ cậu ta cho ngay ngắn vào. – Nói rồi Hải Nam tiến lại bế bỗng Tường San lên trước sự kinh ngạc đến á khẩu của thằng bạn, Tường San cũng tương tự vậy. Hải Nam đi rồi toàn bộ sức nặng của Khánh Anh dồn hết lên Đức Huy, anh khẽ thở dài, cái thằng bạn khốn này của anh vừa say khướt, vừa bị đánh đến như này, cực chẳng đã đành gồng mình lên mà đỡ nó.
– Bỏ xuống. – Tường San gắt lên với Hải Nam.
– Chân bị thương rồi. – Tông giọng trầm ấm cất lên.
– Không phải việc của anh. Bỏ xuống. – Tường San sẵng giọng, có vẻ như Hải Nam không mảy may để tâm đến lời cô nói càng siết chặt tay hơn mà bước đi.
Không chịu được điều đó, Tường San liền vòng tay ôm cổ anh rồi áp sát vào mà cắn thật mạnh lên ngực Hải Nam, chân dừng lại, khẽ nhăn mặt nhưng tuyệt nhiên không hề kêu lên tiếng nào. Nén chịu đau ôm chặt cô hơn, rồi rảo bước đi nhanh hơn về phía xe Đức Huy đậu gần đó. Lâu rồi cô ấy không ôm anh như thế, vì vậy hôm nay dù có đau đến mấy anh cũng nhất định không buông tay.
Tường San bị anh ôm chặt quá muốn nhả ra cũng không nhả được, chỉ có thể cố giảm bớt lực cắn xuống chút chút thôi, nhưng đầu lưỡi dường như cảm thấy được vị lạnh lạnh, tanh tanh của máu, trợn tròn hai mắt, cô cắn anh đến chảy máu ư, vậy mà anh cũng không buông cô xuống, ngước mắt nhìn lên, trong bóng tối, khó có thể nhìn thấy hết khuôn mặt của anh, trong lòng Tường San chợt đau đớn.
***
Vân Khánh sững người vì giờ này Hải Nam lại xuất hiện ngay trước nhà cô, anh đang đứng dựa lưng vào xe, suy tư trầm mặc. Làm ra vẻ mặt ổn nhất, Vân Khánh tiến về phía anh. Khẽ nở một nụ cười trên khóe môi vẫn đang còn hơi đỏ khi Hải Nam quay lại nhìn.
– Muộn rồi sao anh đến đây?
– Ừ, em chưa ngủ? – Khuôn mặt u ám cố nặn ra một nụ cười méo mó nhìn cô.
– Vừa chuẩn bị nguyên liệu để sáng mai làm bánh. – Vân Khánh cười cười nói.
– Xin lỗi em. – Giọng nói của anh trùng xuống, trầm trầm.
– Vì cái gì chứ? Tự nhiên xin lỗi, anh làm em sợ đấy. – Vân Khánh có chút giật mình, vẫn
tỏ ra không biết gì trưng ra cái nụ cười ngây ngô nhìn anh.
– Em biết mà, thật sự thì…
– Em quên chuyện đó rồi, lúc đó do em tát anh ta trước, em quên mất người ngang ngược độc tài, cao ngạo như anh ta đâu thể nào để bị người khác động chân động tay với mình chứ. Nhưng mà, nhưng mà… nhưng mà anh ta nói em lợi dụng anh, lợi dụng San San… em không có… – một giây trước còn tỏ ra cái vẻ mạnh mẽ lắm, nhưng một giây sau Vân Khánh đã ấm ức mà khóc nấc lên rồi. Hải Nam bối rối nhìn cô, anh ngồi im để cho cô dựa đầu vào cánh tay mình mà khóc.
Lần đầu cô ấy khóc không phải vì bị anh ta tát đau quá mà khóc, mà do bị anh ta xúc phạm, lại không ngờ anh ta có thể động thủ với mình. Lần thứ hai cô khóc lại vẫn là vì nhớ tới lời xúc phạm của anh ta mà khóc. Cô là từ nhỏ đến lớn mặc dù không phải tiểu thư khuê các gì nhưng được bố mẹ cưng chiều hết mực, yêu thương còn không hết, đến mắng họ còn chẳng nỡ mắng cô vậy mà mới xa vòng tay họ mấy năm cô lại bị tên khốn đó hết lăng mạ lại còn động tay động chân với cô. Bố cô biết chắc chắn đánh gãy chân hắn rồi quẳng xuống ao cho cá ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...