Định Mệnh... Nước Mắt

“Đ… Đúng…” - Bà kinh ngạc đến không thốt nên lời, miệng lắp bắp.

Thấy bộ mặt thất thần của Thụy Vy, ông taliền nở nụ cười đê hèn: “Em nghĩ đứa con gái tầm thường của em có thể đeo bám con trai tôi sao?”

“Không… Không thể để như vậy được! Tuyệt đối tôi sẽ ngăn chúng lại! Ông nói tôi biết đi, giờ nó đang ở đâu?” - Sở dĩ bà phải hỏi như vậy là vì trước khi An đi một tuần, điện thoại của An đã bị hỏng nên bà không thể liên lạc được với cô.

“Đảo Janguen.”

“Sao nó lại ở đó?”

“Đi chơi thôi.” - Ông ta cười. - “Nhưng nó sẽ không bao giờ trở về nữa.” - Đôi mắt ông ta ánh lên tia tàn độc khi kết thúc vế sau...

“Sao lại như vậy? Ông đã làm gì con bé?” - Bà ngay lập tức mất bình tĩnh, gào lên.


Ông ta nhún vai: “Tôi nghĩ em phải biết câu trả lời rồi chứ.”

“Mày…”

“Bình tĩnh, con bé hiện không sao. Nhưng sau này thì… Tôi không biết.” - Viên ngọc ruby trên chiếc nhẫn ở tay ông ta lóe lên ánh đỏ tàn độc, như thể ngầm thông báo họa sát thân sắp đến với An.

Bà Vy nắm chặt tay, gắng dịu giọng: “Ông muốn sao mới buông tha cho con bé đây?”

“Ha ha, câu đó tôi hỏi em mới đúng, phải làm sao con gái em mới thôi đeo bám con trai cưng của tôi?”

“... Tôi nhất định sẽ ngăn chúng ngay khi chúng trở về!” - Bà nhìn sâu vào mắt ông ta, nói chắc nịch.

Đáp lại là một tràng cười dài…

“Em nghĩ có thể sao? Khi xưa em cũng một lòng yêu Trương Vũ Thiên thôi, em yêu hắn đến quên tính mạng không phải sao? Và cuối cùng em đã không từ bỏ được hắn bất chấp mọi sự phản đối. Vậy mà em còn nghĩ là có thể tách chúng ra sao? Tôi đã phái người hăm dọa, đe nẹt, tổn thương bọn chúng, và kết quả là con bé đó thà chết cũng không xa thằng bé.” - Ông ta nhấp một ngụm trà, nói tiếp. - “Nó giống em trong quá khứ, nên tôi nghĩ em là người hiểu nhất, Thụy Vy à.”

“...” - Bà lặng người đi. Quả thực là như vậy… Khi xưa bà bất chấp tất cả để đến bên bố của An, dù đã đính hôn với Vũ Khánh, dù đã yêu ông ta suốt bốn năm nhưng đến cuối bà vẫn đến bên Vũ Thiên - người bị bệnh ung thư phổi và đang hấp hối. Khi đó bà có thể bất chấp mọi thứ như vậy, thế sao con gái bà lại không? Sao nó lại không có quyền yêu chỉ vì sự ích kỷ của mình chứ? …

Ai nói tôi biết tôi phải làm gì đi…

Lại một cái nhếch môi của người đàn ông tội lỗi…

“Năm xưa chỉ vì em rời xa tôi mà tôi phải kết hôn với người tôi không hề yêu, chỉ vì em mà suốt mười tám năm trời cuộc sống của tôi hệt như địa ngục. Quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi chắc là… Lúc tôi cưỡng đoạt em, em cũng thích nó phải không? Ha ha ha ha ha.”


“Đồ đê tiện!” - Hai chữ “cưỡng đoạt” đã khơi dậy cơn giận cố kìm nén bấy lâu trong bà, khiến bà hất trọn tách trà nóng hổi vào mặt ông ta.

Đáp lại bà là hành động rút khăn tay từ trong người ra, thản nhiên lau mặt của người đàn ông đó, ông ta vẫn cười nhưng nụ cười đó cũng không hẳn là cười, nó cứ đắng chát thế nào…

“Kẻ đê tiện là tôi, hay em?”

“Ông…”

“Tôi không muốn đôi co với em. Hôm nay tôi đến đây là vì muốn thương lượng thôi.” - Ông ta ngắt lời bà.

“... Ông muốn gì?” - Người bà run lên vì giận.

“Muốn em lựa chọn giữa việc trở thành người tình bí mật của tôi, và tính mạng của con gái em.” - Một nụ cười gian ác lại nở rực, bộc lộ mưu đồ tàn nhẫn của ông ta.

Lại một khoảng lặng trào dâng...

“...Đã mười tám năm trôi qua, tôi cũng đã ba mươi tám tuổi, cũng đã trở thành một bà già rồi, tôi đâu còn sức hút gì với ông nữa? Thế sao ông vẫn muốn hành hạ tôi?” - Có thứ gì đó nghẹn ứ lại nơi cổ họng bà…


Ông ta cười chua xót: “Ha ha ha, em nghĩ việc làm người tình của người em yêu suốt bốn năm và yêu em suốt mười tám năm là hành hạ sao?”

“.... Tình yêu sẽ trở thành sự hành hạ nếu ông dùng thủ đoạn đê hèn để có nó. Đạo lý này, đến giờ ông vẫn chưa hiểu ư?”

“... Không! Tôi không hiểu gì cả! Suốt mười tám năm qua tôi sống trong đau khổ, trong sự thiếu vắng em! Tôi không thể chịu đựng nó thêm một phút giây nào nữa! Giờ tôi đã có cách kéo em về bên tôi, sao tôi lại phải buông tha cơ hội này chỉ vì cái đạo lý đó chứ?” - Ông ta đã dẹp hẳn nụ cười gian ác trên môi, thay vào đó là đôi môi mím chặt, đôi chân mày nhíu chặt, và cảm xúc đau nhói trong trái tim còm cõi…

“...”

“Nếu em không chấp nhận. Thì con bé đó… Tôi sẽ giết… Sẽ giết… Sẽ giết...” - Ông ta lầm bầm, lặp đi lặp lại hai chữ cuối bằng giọng điệu ghê sợ…

CHÁT - Một cú tát trời giáng rơi xuống bộ mặt lụy tình đến mức ghê tởm của ông ta…

“Đừng có lặp đi lặp lại cụm từ tàn nhẫn đó khi thật ra con bé chính là con ruột của ông!” - Bà gào lên, từng giọt nước mắt cay đắng khẽ tuôn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui