…
Anh và cô vào một quán ăn, đến bây giờ cơn nóng trong người anh mới hạ xuống. Quán ăn cũng khá bình dân, điều đặc biệt là món ăn ở đây rất ngon. Anh và cô đã ăn ở đây vài lần vào hơn năm năm trước. Cô mặc kệ mọi thứ, ăn thật nhanh vì quả thực cô rất đói.
-À, Tuấn Anh sao rồi?
Cô cũng quên mất không hỏi thăm tình trạng của Tuấn Anh.
-Sau khi phẩu thuật, anh ấy mất khá nhiều máu!-Anh chậm rãi nói.-Phẩu thuật thành công nhưng anh ấy vẫn đang bất tỉnh!
Hôm qua, anh ở bệnh viện bên Mỹ suốt, đến khi phẩu thuật xong anh mới nhanh chống về Việt Nam vì biết cô sẽ không ổn. Quả thực đúng như anh nghĩ, Từ Phúc Thanh này quả thực cao tay. Tuy anh không ủng hộ, nhưng quả thực điều này có lợi cho anh. Anh cười ngạo bản thân mình, cuối cùng anh cũng chẳng nỡ làm gì cô.
Cô im lặng không nói nữa. Ăn xong anh dẫn cô về nhà anh.
-Sao lại đưa tôi đến đây?
Hỏi xong cô cảm thấy ân hận, cô cứ nghĩ anh quên mất cái điều anh nói ở Royal.
-Ở Royal chưa xong! Về nhà tôi tiếp tục!-Nhìn vẻ mặt không tự nhiên của cô anh khẽ cau mày.-Chẳng phải ở Royal đồng ý rồi sao? Muốn đổi ý? Đừng hòng!
-Gia đình anh?
Gia đình? Anh khẽ cười khinh khi. Từ lúc còn rất nhỏ anh cũng chẳng cảm nhận được mình có gia đình, dù có ba mẹ đầy đủ. Ba mẹ anh làm việc sáng đêm, lại đi công tác thường xuyên, không thể hiện được một chút tình thương, quan tâm đến anh.
-Vào!-Anh không muốn giải thích điều này với cô.
Vào bên trong, anh kéo tay cô đến thẳng căn phòng anh. Phòng anh lấy màu tối làm chủ đạo, ra trải giường màu tối. Anh không bật đèn phòng, mở cửa tủ lấy cho cô một chiếc áo sơ mi.
-Tắm đi!
Bật đèn phòng tắm, anh buông tay cô ra. Cô có cảm giác cổ tay đau buốc. Vào phòng tắm, cô mở nước, nước vòi hoa sen hoà lẫn với nước mắt cô rơi xuống. Cô cố tắm thật lâu vì không muốn bước ra khỏi phòng tắm. Điều gì đang đợi cô ở căn phòng tối tăm ngoài kia? Cô rất sợ điều đó! Anh xem cô là gì chứ? Có khác gì các cô các ở quán bar để anh tuỳ tiện phát tiết, phục vụ nhu cầu. Nói khó nghe một chút, nếu anh và cô thực sự có mối quan hệ đó vào đêm nay, cô và anh chẳng khác gì kiều nữ và đại gia! Cô không phải hạng người đó, nhưng anh đã xem như vậy, cô cũng chẳng muốn giải thích. Dù sao, ba mẹ, Chính Phong ra nông nỗi này là do cô có quen biết anh ta cách đây sáu năm.
Giá mà cô không đi làm phục vụ cho nhà hàng đó! Giá mà cô không thi vào trường chuyên danh tiếng đó! Giá mà cô đừng để anh đụng mặt cô rồi đòi lại chiếc áo sơ mi! Giá mà anh đứng để mắt đến cô! Giá mà cô đừng để tim lỗi nhịp vì anh! Giá mà sáu năm sau cô đừng gặp lại anh! Giá mà cô chưa từng được sinh ra… Thì có lẽ gia đình cô đã không vì cô mà lâm khó khăn! Thì có lẽ tim cô sẽ không đau như thế này!
Nhưng tất cả chỉ là “giá như”, câu điều kiện không có thực ở hiện tại…
***
Bảo Anh ngồi ghế sofa xem ti vi. Bụng cô cũng còn nhỏ, cô cảm thấy hạnh phúc vì có thiên thần nhỏ này. Thiên thần nhỏ sau này có thể sẽ là bản sao của anh ấy…
Tiếng chuông cửa vang lên, Bảo Anh nhẹ nhàng đi mở cửa, bây giờ baby là quan trọng nhất.
-Bảo Anh!
-Phương Thảo! Mình nhớ cậu quá!
Cô gái là Phương Thảo. Phương Thảo mang một phong cách lai Tây, cô trước cũng mang ¼ dòng máu Mỹ. Bà nội Phương Thảo là người Mỹ, ông nội là người Trung, ba có nét con lai, mẹ lại là người Việt. Nhưng Phương Thảo rất yêu quê mẹ. Bảo Anh và Phương Thảo ôm chầm nhau, cũng gần 3 năm họ chưa gặp nhau.
-Cậu có thai?-Phụ nữ vốn rất nhạy cảm, Phương Thảo ôm Bảo Anh liền nhận ra ngay.
-Ừ.-Bảo Anh cười nhẹ.
-Cậu sẽ giữ lại?-Phương Thảo biết tính cách của người bạn này.
-Đây là bảo bối của mình!-Bảo Anh cười.-Mình sẽ chăm sóc tốt cho bảo bối thay cả phần của anh ấy!
-Haha… mình sẽ là mẹ nuôi bảo bối của cậu!-Phương Thảo cười.
Phương Thảo bước vào. Đây là căn hộ của Tuấn Anh.
-Cậu ở ở đây quen chứ?-Phương Thảo nhìn xung quanh thấy phòng óc rất gọn gang, ngăn nắp.
-Tất nhiên!-Bảo Anh cười.
-Cậu cẩn thận một chút! Dù sao cũng đang có baby đừng thường xuyên dọn dẹp nhà cửa quá!
-Mình biết mà!-Bảo Anh nói.-À, Phương Thảo, mình nghe tin Từ Phúc Thanh trở về!
-Ừ. Con bé ở Mỹ cũng đã lâu!-Phương Thảo nói.
-Chị em cậu xem ra chẳng tiến triển gì!-Bảo Anh thở dài.
Từ Phúc Thanh là em gái của Phương Thảo. Năm Phương Thảo 16 tuổi, Phúc Thanh 14 tuổi, thì ba mẹ ly hôn vì ba của hai người có người phụ nữ bên ngoài. Họ tên lúc nhỏ của Phương Thảo là Từ Phương Thảo, nhưng do ba mẹ ly hôn, Phương Thảo theo mẹ về đất Việt sinh sống nên lấy họ mẹ là họ Nguyễn. Gia thế mẹ Phương Thảo ở Việt Nam cũng không hề đơn giản, gia đình phải nói là có tiền và cả thế lực. Năm 18 tuổi, em gái là Phúc Thanh được ba cho phép qua Việt thăm mẹ trong thời gian dài, tiếng Việt của Phúc Thanh cũng rất tốt. Phúc Thanh và Phương Thảo lúc bấy giờ tình cảm cũng rất tốt. Bây giờ thì cực kì tệ.
-Cậu không cần phải lo lắng cho Phúc Thanh.-Thấy Phương Thảo suy tư, Bảo Anh nói.-Từ Phúc Thanh tuy trẻ tuổi nhưng cũng không phải là dạng vừa!
-Dù sao cũng là em gái mình!-Phương Thảo nói.-Thôi, không nói vấn đề này nữa. Hôm nay mình ngủ cùng cậu!
***
Trong quán bar, tại thời điểm đó. Một cô gái trẻ ngồi cùng một chàng trai điển trai. Cô gái là Từ Phúc Thanh, người con trai họ và tên là… Âu Nhật Hào.
-Chào mừng em trở về!
Cô gái chỉ cười không nói.
-Em bỏ công làm sự nghiệp ở một xí nghiệp nhỏ tỉnh Y phá sản nhưng Âu Khắc Huy đã giúp đỡ!-Chàng trai nhếch môi cười.
-Sao có thể?-Cô gái khá ngạc nhiên nhưng không để lộ.
-Có gì mà hắn ta không thể nhưng…-Nhật Hào cười đểu.-Lần này em giúp hắn hơi nhiều đấy!
Phúc Thanh nhìn Nhật Hào không đoán được.
-Giúp hắn và người phụ nữ của hắn gần nhau hơn!
-Chết tiệt!-Phúc Thanh khẽ chửi thề một tiếng.
Phúc Thanh không hề nghĩ đến tình huống này vì bản thân cô gái này cho rằng Khắc Huy rất hận Diệu Phương, đúng là càng hận càng yêu.
-Em muốn đến với Khắc Huy, em phải loại bỏ cô gái bên cạnh hắn!-Nhật Hào giọng ngọt ngào.
-Anh cũng có hứng thú với cô gái Hạ Diệu Phương đó?-Phúc Thanh nhìn chằm chằm, ra mặt khinh bỉ người đàn ông trước mặt.
-Hứng thú? Cô ta không đẹp nhưng cơ thể cũng đáng để tận hưởng…-Nhật Hào cười cười.-Nhưng chắc cũng chẳng còn trong trắng. Tôi chỉ muốn thưởng thức người phụ nữ của em trai tôi thôi!
***
Một cô gái mặc áo dài học sinh, đang đi bộ trên đường, hôm nay người yêu của cô bận nên cô đi một mình, cảm giác cũng không tệ. Một chiếc xe hơi chặn đường cô, một người phụ nữ đứng tuổi bước xuống. Gương mặt của người phụ nữ rất giống một ai đó mà tạm thời cô không nhớ ra. Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cô.
-Cô là Hạ Diệu Phương?
-Vâng. Là cháu ạ!-Diệu Phương chắc rằng cô chưa từng gặp người phụ nữ này.
-Cô là bạn gái của Khắc Huy?
Chẳng lẽ người phụ nữ này là mẹ anh? Nên trả lời thế nào đây?
-Tôi muốn nói chuyện với cô!
Thấy cô không trả lời, bà ta nói tiếp. Hai người vào một quán café gần đó. Quả thực cô chẳng biết nói gì.
-Cô chắc hẳn đoán được tôi là mẹ của Khắc Huy!
-Vâng!
-Được rồi, tôi rất bận, không muốn nói nhiều!-Bà ta nói một mạch nhưng chậm rãi.-Tôi không muốn con trai mình từ bỏ tương lai phía trước chỉ vì phụ nữ. Hiện tại, Khắc Huy sẽ phải du học ở Mỹ nhưng nó không đi. Lý do chắc hẳn cô đoán được! Cô muốn tiền, tôi sẽ cho tiền. Cô không nhất thiết phải bám theo Khắc Huy!
Tiền? Mẹ anh đang nghĩ rằng cô theo anh chỉ vì thứ này?
-Thưa bác, cháu tuy nghèo nhưng cháu không phải hạng người như bác nói!-Cô cũng phải đấu tranh chứ.
-Tôi không quan tâm cô là hạng người nào!-Đáy mắt chất chứa sự khinh bỉ.-Chỉ xét về gia cảnh, cô đã không xứng với con trai tôi! Nếu Khắc Huy theo cô, tôi sẽ cắt quyền thừa kế của nó và từ đứa con trai đó…
-Nhưng cháu… thực sự yêu anh ấy!-Cô can đảm lắm mới nói ra được câu này.
-Yêu?-Lại chất giọng đầy khinh khi.-Đừng nói chữ yêu ở đây! Dù cô có muốn bám theo thì người xấu hổ vẫn là gia đình cô. Tôi đã gặp ba mẹ cô! Mong cô tránh xa con trai tôi, nếu cô không xem trọng cuộc nói chuyện này, e rằng người gánh hậu quả này là gia đình cô! Tôi phải đi!
Nói xong mẹ anh bỏ lại một tờ 500 nghìn trả tiền café rồi bước đi. Tâm trạng của cô cực kì tệ. Điện thoại reo lên, cô mở máy.
-Alo…
-“Chị hai, em là Chính Phong! Ba mẹ đang rất giận chị!”-Giọng nam khá chững chạc.
-Sao?-Cô lờ mờ nghĩ lại lời nói của mẹ anh.
-“Một người phụ nữ giàu có xuống quê mình! Bà ta nói chị làm nghề không tốt trên thành phố, còn nói chị bám lấy con trai bà! Chị, ba mẹ rất buồn! Bà ta sỉ nhục ba mẹ, lúc đó còn có hàng xóm! Bà ta nói nếu chị không rời ra con trai bà ta, bà ta sẽ làm xí nghiệp nhà mình rơi vào khốn đốn!”
-Mai chị về, giúp chị trấn an ba mẹ!-Tay cầm cô bắt đầu run run.
Cô tắt máy, gục xuống bàn. Phải làm sao? Điện thoại lại reo lên…
-Alo…-Giọng cô cực kì mệt mỏi.
-“Diệu Phương, em sao vậy?”-Là giọng của anh.
-Không!-Nhìn màng hình là anh gọi, cô cố đổi giọng ngay.
-“Em đang ở đâu!”-Anh hỏi.
Cô nói ra địa chỉ quán café.
-“Yên đó!”-Anh nói rồi cúp máy.
Cô cố gắng cười, hôm nay nữa thôi, cô sẽ rời xa anh theo như ý muốn của mẹ anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...