Định Mệnh Không Thể Đùa


Sau cách cửa trong suốt bên ngoài không thể nhìn thấy gì thì bên trong hoàn toàn ngược lại có thể nhìn thấy tất cả ở bên ngoài.
Vào phòng đập vào mắt tôi là cửa sổ sát đất nằm kế bên bàn làm việc, nhìn từ cửa sổ có thể thấy được khung cảnh của thành phố và hàng cây xanh mát được trồng dọc theo bờ sông.

Sau khi làm việc mệt mỏi có thể ngắm cây ngắm cảnh thì sẽ rất là dễ chịu.

Tôi rất thích căn phòng này tuy nhiên thì hiện giờ trong phòng có một chút hơi hỗn độn của giấy tờ.
Thu Tuyết nói với tôi: "Đây là chỗ làm việc của sếp mới".
"Cảm ơn cô, vậy chỗ ngồi làm việc của trợ lí thì ở đâu?", tôi nói.
Cô ấy đang định trả lời thì có người từ bên ngoài mở cửa văn phòng bước vào.
"Ay yo, là Thu Tuyết sao.

Đây là ai đây?" Người bước vào nói chuyện nghe giọng điệu thì thấy có chút không được thân thiện lắm.
"Đây là trợ lí của sếp mới, Tạ Na cô vào đây có gì không?!".

Thu Tuyết đáp.
"Cũng không có gì, nghe nói có nhân viên mới nên tôi tới đây xem thử chút thôi".

Thật ra Tạ Na là qua thăm dò thử xem, tự nhiên khi không Vương tổng lại đề cử một người khác không phải là Phó giám đốc của cô lên nắm chức vụ này làm cho cô ta có chút bực mình.

Nói rồi cô ta nhìn tôi một lượt rồi nó tiếp: "Nhìn cũng không tệ".

Tôi cũng không hiểu cô ta là có ý gì.

Tôi thắc mắc nên hỏi: "Chào cô, tôi là trợ lí mới tới không biết cô là có ý gì?!".
"Cũng không có gì, giới thiệu một chút tôi là trợ lí Phó giám đốc phòng Marketing, tôi tên Tạ Na", cô ta nói.
"Chào cô, Tạ Na.

Rất mong sau này được cô chỉ giáo nhiều hơn".

Tôi lịch sự chào hỏi lại.
Thu Tuyết lúc này lên tiếng: "Nếu đã không có việc gì quan trọng, chào hỏi cũng xong rồi tôi dẫn cô ấy đi bàn giao chút việc đây".
"Được thôi.

Dù sao cũng là trợ lí nhỏ nhoi ráng mà cố gắng làm việc".

Tạ Na lên giọng nói.
Tôi thấy Thu Tuyết vẻ mặt cũng không có chút gì là giận dữ, cô ấy bình tĩnh nói: "Cô cũng là trợ lí nhỏ nhoi đó thôi sao cứ thích lên giọng thế".
"C..ô, ai là trợ lí nhỏ nhoi như cô.

Một trợ lí mà sếp mình bị cắt chức thì năng lực cũng chả tới đâu.

Nếu Vương tổng không tiến cử người mới thì chức trợ lí Giám đốc này của tôi rồi, cô không có cửa mà làm việc ở đây đâu đừng có mà lên giọng với tôi." Tạ Na cũng lên giọng nói lại.
"Vậy sao, nhưng hiện giờ tôi vẫn là trợ lí Giám đốc đốc đấy thôi.

Để tôi xem ai giành được vị trí này.", Thu Tuyết nói.
"C..ô, được lắm để tôi xem Giám đốc mới của cô có năng lực gì, cứ chờ đó".

Tạ Na tức giận không nói được thêm gì cũng quay lưng bỏ đi.
Tôi nghe nhắc đến mình mà chút hoang mang nha, đứng nghe một hồi cũng hiểu được sơ sơ về quan hệ đối đầu này của hai người.
Tôi không ngờ Thu Tuyết nhìn kiệm lời, lạnh lùng như vậy mà cũng có mặt có thể cãi lộn tay đôi như vậy.
"Tôi có thể hỏi một chút được không".

Tôi cẩn thận hỏi thử cô ấy.
"Được thôi, cô cứ hỏi".

Thu Tuyết đáp.
"Cô và cô ấy là như thế nào vậy?!" Tôi hỏi

"Cô ta sao, là đối thủ số một của tôi.

Nhờ năng lực từ một nhân viên bình thường tôi đã trở thành trợ lí của Giám đốc còn cô ta không biết dở trò gì mà trở thành trợ lí Phó giám đốc.

Tôi luôn dành được nhiều hợp đồng hơn cô ta nên có lẻ đó là lí do mà chúng tôi luôn đối đầu.

Không biết từ khi nào đã trở thành đối thủ số một của nhau".

Thu Tuyết kể.
Nghe cô ấy kể tôi cũng hiểu được phần nào.

Tôi nói: "Thì ra là như vậy".
"Cô cứ làm hết việc của mình đi đừng lo lắng".

Chắc thấy tôi có chút hoang mang nên Thu Tuyết nói.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô nhắc nhở".

Nói chuyện một hồi tôi thấy trợ lí Thu Tuyết này tính cách có chút giống Tiểu Mỹ rất biết cách làm việc và là một nhân tài có thể cùng nhau đồng hành được.
Tôi nhắc lại câu hỏi dang dở lúc nảy trước khi Tạ Na vào: "Vậy tôi sẽ ngồi làm việc ở đâu thế?!".
"À, tôi quên mất cô và tôi sẽ ngồi khu bên ngoài, tí tôi dẫn cô đi.

Bây giờ tôi đưa tài liệu cho cô về nghiên cứu trước, và đưa dự án này cho sếp mới xem qua nữa".

Vừa nói cô ấy vừa kiếm tài liệu cho tôi.
"Thu Tuyết nè cô làm việc ở đây bao lâu rồi ?".


Tôi vừa đi theo cô ấy vừa hỏi.
"Tôi sao, cũng phải hơn 3 năm rồi.

Sao cô lại hỏi vậy".

Cô ấy nói.
"À, không có gì tôi chỉ tò mò thôi." Tôi vừa trả lời vừa cười.
"Vậy sao?!".

Cô ấy hỏi lại.
"Đúng vậy".

Thu Tuyết thật ra cũng là người cũng rất dễ nói chuyện nha.
Loay hoay một hồi thì tài liệu cũng đã lấy xong xuôi, Thu Tuyết đưa tôi và nói: "Đây tài liệu của cô, đi thôi tôi dẫn cô ra chỗ ngồi làm việc xem".
"Cảm ơn cô".

Cầm tài liệu nhìn qua một lượt tôi cũng theo chân cô ấy đi ra bên ngoài.
--.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận