Định Mệnh Không Thể Đổi


Nó quay về nhà trong lòng vô cùng lo sợ, khuôn mặt đó, ánh mắt đó làm làm nó có quên được chứ, nhưng nó không thể nào chạy đến ôm lấy Phong , ôm thật chặt và nói với Phong rằng nó nhớ anh lắm, nhớ rất nhiều nhưng nó không thể, nó chỉ có thể đứng phía sau lặng nhìn người mình yêu đang đi bên người khác thôi, nước mắt nó tuông ra, giờ nó phải làm sao đây, nó không muốn làm Dương tổn thương nhưng nó cảm nhận được rằng chỉ có Phong mới có thể làm nó hạnh phúc thôi. Nếu như không có ngày hôm đó thì nó đâu như hôm nay.Nó hận hận Hà, chính cô đã làm nó đau đớn như hôm nay, vì cô mà nó phải xa cách người mình từng yêu 5 năm, chính cô cũng đã đẩy nó đến với người khác để làm Dương đau, tại sao định mệnh lại bắt nó phải chịu sự dày vò như vậy chứ, tại sao nó lại phải đau khổ như vậy, chẳng lẽ nó đã làm sai điều gì ư. Mẹ nó vẫn hay nói những người tốt sẽ nhận được nhiều niềm vui nhưng nó tại sao lại phải đau như vậy, tại sao ông trời lại trêu ngươi nó như thế. Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng nó quyết định nó sẽ quay lại nơi đã bắt đầu sự đau khổ đó, trù này nó nhất định phải trả.
Sáng hôm sau
- Nè mới sáng sớm cậu gọi mình đến có gì không?- Mi

- Mình muốn cậu đi với mình đến chõ này để làm chuyện này- Nó nói, đôi mắt hiện rõ sự căm tức
- Ừ cũng được thôi – Mi nói nhưng không lòng cô lại có cảm giác lo sợ làm sao ấy. Thế là nó đưa Mi đến trường Ánh Hồng- nơi bắt đầu của tất cả rồi 2 đứa nó đăng kí nhập học vào lớp 11a1- lớp mà nó học trước kia.
Phòng học lớp 11a1
- Hôm nay lớp chúng ta sẽ có 2 học sinh mới- Cô giáo bước vào lớp nói, cả lớp nhốn nháo để muốn biết đó là ai. Nó và Mi bước vào, cả lớp mắt chữ O mồn chữ A nhìn nó, không thể nào có người giống người đến như vậy.
Đó là nó, cô bé trước kia luôn bị ức hiếp. Nhưng...bây giờ...nó đã khác, nó bây giờ xinh đẹp hơn ngày xưa, mạnh mẽ hơn trước kia, lạnh lùng một cách đáng sợ, nó không phải là cô bé Nga mà nó là Ngọc- tiểu thư của tập đoàm Kim Hoàng
- Nga- Thảo nhận ra nó, cô gọi tên nó nhưng trong lòng rất lo sợ, mặt cô tái xanh lại, chân đứng đến không vững, mồ hôi nhễ nhại.- Cậu... cậu là Nga đúng không?

-...........-Nó không nói gì chỉ im lặng đưa mắt nhìn chung quanh một vòng rồi nhìn xuống phía Thảo, mọi thứ vẫn vậy, không có gì khác cả, nhưng nó không còn thấy Phong đâu, đôi mắt hiện lên một chút buồn
- Chào các bạn, mình tên là Mi, còn đây là bạn của mình- Ngọc- Mi nhận thấy có gì đó bất thường và cảm giác như nó rất quen thuộc với nơi đây nên đã lên tiếng. Thế là cô giáo sắp xếp chỗ ngồi cho nó và Mi vào bàn cuối sau Thảo đến giờ Thảo vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, mặt cô vẫn vậy và nó cũng đã nhận ra sự bất thường đó. Thế là tiết học đầu tiên bắt đầu trong sự căng thẳng vô cùng
Reng..........reng..............reng
Đến giờ ra chơi
Thảo vội vã chạy ra khỏi lớp đến gần sân thượng, khó khăn lắm những tội lỗi đó mới khiến cô hết day dứt, tại sao giờ nó lại quay lại chứ, cảm giác tội lỗi lại quay lại làm cô không thể nào chịu được, cô khóc, khóc nhiều 5 năm trước cô đã từng khóc rất nhiều vì sự ngu ngốc và tội lỗi của mình, giờ cô lại phải khóc 1 lầm nữa, chỉ vì một phút nông nỗi mà cô đã phải hối hận rất nhiều. Cô thật ra phải làm sao mới đúng đây, người ta nói đúng gieo nhân thì phải gặp quả thôi, cô trả giá như vậy chưa đủ hay sao. Cô thật sự rất muốn quay lại để nói cho nó biết tất cả nhưng cô không có can đảm, cô rất sợ.

Trong lớp học
- Tại so tụi mình lại đến đây vậy Ngọc- Mi hỏi, thật sự cô không hiểu gì cả, tuy cô biết nó đã nhớ lại tất ả nhưng nó quay lại đây để làm gì kia chứ, trả thù ư
- Từ từ cậu sẽ hiểu thôi, mình đi ra đây một chút- Nó nói rồi vội vã đi theo Thảo, nó đứng phía sau và đã thấy Thảo khóc nhưng lí do là gì chứ. Nó bước lại gần chỗ Thảo, cô vừa thấy nó thì đã vội quay đầu đi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui