- Quyển album này là do Hy Thần tặng tôi, những bức ảnh trong này đều do tự tay anh ấy chụp. Hy Thần còn từng nói với tôi là muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc tôi hạnh phúc nhất nên mới chụp những tấm hình này.
Hoàng Thiên Di không biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh nó, giọng nói trong trẻo toát lên vẻ hạnh phúc và một chút đắc ý nhưng nếu nhìn từ góc độ của nó bây giờ thì những câu nói trên chẳng khác gì sự mỉa mai rằng: bây giờ thì cô đã tin những gì tôi nói rồi chứ? Anh ấy yêu cô chỉ vì cô giống tôi.
Đau! Thực sự rất đau khi biết người mình yêu không yêu mình. Càng đau hơn khi biết người ấy yêu mình chỉ vì mình trông giống một ai đó.
Nếu như là trước chuyện về Tử Di là do nó hiểu nhầm mới dẫn đến chia tay thì chuyện làn này với Hoàng Thiên Di nó phải hiểu như thế nào? À không, nó hiểu đấy chứ, quyển album kia chẳng phải đã chứng minh tất cả sao. Hắn không yêu nó, đúng vậy, không yêu nên mới bỏ đi như thế, không yêu nên mới mặc kệ nó phải sống trong đau khổ cùng nhớ nhung đến điên cuồng, không yêu nên mãi vẫn không chịu về.
Kìm lại giọt nước mắt sắp sửa rơi, nó ngước lên nhìn cô gái đang đứng cạnh, giọng chế giễu.
- Cô đã biết rõ Hy Thần yêu cô như vậy tại sao còn phải kể với tôi và cho tôi xem thứ này? Chẳng phải anh ấy đã không còn ở bên tôi nữa sao! Lần sau đừng có chạy đến mà nói những lời vô bổ này với tôi, cô đúng là điên khi mới đi ghen với tôi.
Hoàng Thiên Di không ngờ nó lại phản ứng khác hẳn những gì cô nàng suy đoán, nhất thời không biết đáp lại như thế, đành đứng trơ ra nhìn nó.
Chính nó cũng không ngờ mình lại nói ra những lời đó, trong lòng không khỏi tự giễu, nói dối mà cũng đạt đến thế.
Liếc nhìn con người có khuôn mặt giống mình một cái, nó xách balô lên hướng thẳng phía cửa lớp mà đi. Không thể nhìn mặt con nhỏ này thêm một giây nào nữa, nếu không nó sẽ không kìm được mà khóc thét lên mất.
- Kẹt!
Chiếc cửa gỗ lâu ngày không có người chạm tới bị nó đẩy mạnh tạo ra tiếng kêu. Phía sau cánh cửa, mọi thứ vẫn quen thuộc như một tháng trước, chỉ là hiện tại chỉ có mình nó ở đây. Thường thì người ta luôn cảm thấy cô đơn khi ở một mình trong không gian rộng lớn vậy mà nó lại cảm thấy cô đơn khi ở một mình trong ngôi nhà gỗ nhỏ này. Cũng phải thôi, nơi đây chứa đựng nhiều kỷ niệm của hai người.
Lần đầu tiên hắn tỏ tình với nó chính là ở ngôi nhà này. Lần đầu tiên được khi ăn cơm do chính tay người mình yêu nấu là ở ngôi nhà này. Lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp gia đình là ở ngôi nhà này. Và lần cuối cùng ở bên hắn cũng ở chính nơi này. Với những kỷ niệm ấy nó không thể tin rằng hắn lừa dối nó, chúng chân thực đến thế kia mà, mỗi lời nói, mỗi hành động đều chân thực đến khó tả.
Vui buồn hạnh phúc lẫn lộn đôi khi cũng khiến bản thân không thở nổi. Tự ép bản thân không được nghĩ về những gì đã qua, nó cố gắng tập trung nhớ lại vụ tai nạn kì lạ diễn ra trong đầu sáng nay. Không hiểu sao nó lại cảm thấy mình chính là cô bé đó, cảm giác chân thật đến nỗi khi thấy cô bé đó bị ô tô đâm cả người chợt run lên. Cái màu đỏ tươi của máu cũng trở nên thật đáng sợ khi nhớ lại, rồi cả nụ cười băng giá kia nữa. Hình như nó đã thấy diều này trong một giấc mơ nào đó. Tất cả cứ như ám ảnh tâm trí nó, lúc rõ ràng, lúc lại mờ nhạt.
- A!
Nó vội vàng đưa tay lên ôm lấy đầu, mặt nhăn tít cả lại. Cũng chẳng hiểu vì sao dạo này mỗi khi cần nhớ lại việc gì đầu lại đau đến mức muốn tê liệt.
Còn một điều nữa là giờ đây nó bắt đầu nhớ rõ những gì xảy ra trong mơ. Những giấc mơ ấy thỉnh thoảng là về hắn, thỉnh thoảng là về một cô bé...cô bé đó chính là...Hoàng Thiên Di lúc nhỏ.
Giật mình! Tại sao nó lại mơ về Hoàng Thiên Di? Không phải nó mới chỉ gặp cô ta hai ngày trước thôi sao? Không được, nó phải tìm Hoàng Nguyên hỏi rõ chuyện này vì nó nhận thấy rõ ràng Nguyên có liên quan gì đó với Hoàng Thiên Di.
Ngồi đối mặt với Hoàng Nguyên trong phòng khách, nó không biết phải mở lời như thế nào để Nguyên trả lời thành thật. Sau một hồi im lặng nhìn nhau cuối cùng Nguyên là người lên tiếng trước.
- Có việc gì mà em gọi tôi đến đây?
- Em...có chuyện muốn hỏi anh.
- Chuyện gì?
- Liên quan đến em...Hy Thần và Hoàng Thiên Di.
Nguyên hơi khựng lại khi nghe nó nhắc đến hai cái tên kia, bàn tay khẽ nắm chặt lại. Trong lòng không khỏi lo lắng có phải nó nó nhớ lại rồi không.
Hít một hơi thật sâu, nó quyết định nói ra những gì mình nghĩ cho Nguyên nghe.
- Anh biết không từ lúc nhận lời làm bạn gái Hy Thần em như biến thành một người khác vậy. Lớp vỏ bọc lạnh lùng, thờ ơ với mọi thứ xung quanh để tránh bị tổn thương em cố xây dựng trong hai năm xụp đổ hoàn toàn khi anh ấy bước vào cuộc sống của em. Có lẽ những lúc ở bên Hy Thần là khoảng thời gian hạnh phúc nhất từ trước đến nay của em. Nhưng khi đi cùng với hạnh phúc ấy em có cảm giác không chắc chắn. Đúng vậy là không chắc chắn, không chắc chắn tất cả mọi thứ về anh ấy.
- Tại sao lại không chắc chắn, chẳng phải cậu ấy đã kể cho em nghe rất nhiều về mình hay sao?
Hoàng Nguyên cảm thấy nó có gì đó hơi lạ so với mọi ngày, không nhị được lên tiếng hỏ. Bình thường nó đâu có nhắc đến mấy chuyện liên quan đến Hy Thần.
- Đúng là anh ấy có kể nhưng ai mà biết được anh ấy còn giấu em chuyện gì. Anh ấy đã từng yêu ai, yêu như thế nào em cũng chỉ được nghe người ta kể lại. Mà có khi người anh ấy yêu không phải là Hoàng Tử Di, là em gái của cô ta - Hoàng Thiên Di cũng nên.
- Hả? - Hoàng Nguyên giật nảy mình trước những gì nó vừa nói, không hiểu nó nghe từ đâu ra chuyện này. - Ai nói với em như vậy?
- Anh xem đi!
Nó lấy từ trong chiếc balô quyển album đã cũ màu, đẩy đến trước mặt Hoàng Nguyên.
- Cái này...
Thật ra Nguyên chẳng lạ gì quyển album này, đã có lần Hy Thần cho cậu với Tử Di xem nhưng tại sao bây giờ nó lại ở trong tay Thiên Di cơ chứ?
- Chắc là anh đã từng xem qua rồi nhỉ, anh là bạn thân của Hy Thần mà. - Nó cười khẩy nhìn Hoàng Nguyên đang lúng túng không biết trả lời như thế nào.
Đột nhiên nó đứng bật dậy, chồm người qua nắm lấy cổ áo Hoàng Nguyên, hai mắt trợn trừng lên, gằn giọng hỏi.
- Nói Đi! Có Đúng Là Hàn Hy Thần Yêu Hoàng Thiên Di Không?
Cả người Nguyên trở bất nên bất động một phần sự quá khích của nó, một phần vì không biết nên trả lời như thế nào.
Hàn Hy Thần đúng thật là yêu Hoàng Thiên Di nhưng là Hoàng Thiên Di đang đứng trước mặt cậu chứ không phải Hoàng Thiên Di mạo danh kia. Đâu là Thiên Di thật, đâu là Thiên Di giả chuyện này e là chỉ có mình cậu biết, nếu bây giờ trả lời không phải thì đồng nghĩ với việc cậu nói dối Thiên Di còn nếu trả lời là phải, chẳng khác nào bức Thiên Di phát điên.
- Không trả lời có nghĩa là phải rồi.
Nó buông tay khỏi cổ áo của Nguyên, loạng choạng ngồi xuống ghế, cả người như bị trút hết sức lực.
Nhìn cô gái mình yêu đau khổ vì một thằng con trai khác thất sự còn đau hơn cả khi biết cô gái ấy không yêu mình.
Nguyên không thể tiếp tục nhìn nó đau khổ như vậy, đành phải phá vỡ lời hứa năm đó nói dối một lần vậy.
"Xin lỗi em! Thiên Di, không thể giữ lời hứa sẽ không bao giờ nói dối em rồi".
- Người Hy Thần yêu trước khi gặp em là Tử Di chứ không phải Hoàng Thiên Di, không phải em mạnh mẽ lắm à, sao chỉ vì một câu nói dối của ai đó mà đau khổ như thế này?
- Anh nói thật?
Nghe được những gì Hoàng Nguyên nói nó liền ngồi thẳng dậy, tâm trạng tốt hơn thấy rõ. Nhưng ánh mắt vừa chạm đến quyển album trên bàn, tâm trạng lại trùng xuống. Phải giải thích sao về những tấm ảnh kia?
- Quyển album này là do Tử Di và Hy Thần cùng làm để tặng Hoàng Thiên Di vào sinh nhật bảy tuổi.
Và cứ thế những lời nói dối của Hoàng Nguyên đã giúp tâm trạng của nó tốt hơn phần nào.
Vậy là một ngày nữa lại trôi qua, nỗi nhớ lại tăng thêm, sức chịu đựng cũng sắp chạm đến giới hạn. Bảy ngày giờ chỉ còn ba.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...