Sự phản kháng của Tống Gia Tuệ là vô hiệu, trong lòng cô nghĩ thôi thì cũng đã xin với chú một, hai ngày ở kí túc xá mà không về rồi, lát nữa thuê khách sạn ngủ một đêm chắc không sao. Nói đi cũng phải nói lại lần trước cô chửi anh tơi tả mà anh vẫn đến cứu cô, nấu một bữa cơm đàng hoàng cho người ta cũng là việc nên làm.
Về đến chung cư vẫn giống như lần trước, trong tủ lạnh thứ gì cũng có, toàn là đồ ăn để trong ngày. Cô chợt nghĩ nếu anh ta không ăn hết trong hôm nay thì mấy loại đồ ăn này đem bỏ hết sao? Lãng phí thật đấy! Nhưng nghĩ lại một đêm anh ta kiếm được biết bao nhiêu là tiền từ đại gia, phú bà… chút thực phẩm này có đáng là bao. Tống Gia Tuệ cố tình chọn nguyên liệu tươi ngon làm vài món ăn gia đình như canh chua cá hồi, thịt kho, trứng xào cà chua. Khi mà toàn bộ các món nấu xong được bày lên bàn ăn, lúc đó đồng hồ đã 11 giờ.
Hoàng Minh Huân vừa đi ra từ phòng sách đã ngửi được mùi thơm của thức ăn, liền cảm thấy trong lòng vui vẻ hẳn.
“Không ngờ cô còn biết nấu ăn đấy!” Tiểu thư của nhà họ Tống cũng biết vào bếp sao?
“Vậy hôm trước ai nấu cháo cho anh ăn?” Cô thấy được giọng điệu có vẻ khinh thường quá nên phải phản bác lại.
Hoàng Minh Huân cố tình đi ngang chỗ cô đang đứng, vừa rửa tay vừa nói “Ngôi nhà ngày mỗi ngày không ít người đến, tôi vừa dậy đã thấy nồi cháo nên cũng chả quan tâm ai đã nấu nó”.
Tống Gia Tuệ hừ một cái, không quan tâm anh nữa, ngồi vào bàn dù giận cũng không quên mời anh ăn.
“Anh thử xem mấy món tôi nấu mùi vị thế nào”.
Hoàng Minh Huân cũng nhanh chóng ngồi vào bàn, cầm đôi đũa lên mỗi món anh đều thử một tí, cảm thấy cũng không tới nỗi nào, nhưng trên khuôn mặt thì lại tỏ thái độ ngược lại, nhìn ăn có vẻ miễn cưỡng nói “Ăn được thôi, chứ không ngon.”
“Thật à?”, giọng cô ỉu xìu tỏ chút vẻ thất vọng.
Tống Gia Tuệ phát hiện anh không hề kén ăn, nhưng miệng lúc nào cũng chê khen đủ điều móc mỉa người khác mới chịu được, cô sớm đã quen điều đó.
Bữa cơm diễn ra có chút im ắng được một lúc thì Hoàng Minh Huân cứ gắp vài miếng lại chê sao thịt kho lại cho hành không cho tiêu, sao trứng xào lại không cho hành… các thứ các kiểu làm cô muốn phát điên.
“Tôi nấu cả bàn đồ ăn thế nào anh còn chê lên chê xuống, có giỏi tự đi nấu mà ăn!”
“Vì tôi thích như thế!”
Dù như vậy hai người vẫn ăn hết mấy món đó, Tống Gia Tuệ biết anh mặc dù nói chuyện ác thế mà tâm lại tốt. Đối với mấy lời chê bai đó có tức thì phản bác lại anh ta nhưng lại không để bụng. Cô quan tâm mấy chuyện này chỉ tốn thời gian chứ anh ta cũng không thiệt hại gì.
Tống Gia Tuệ chủ động đi rửa bát, xong rồi đi ra phòng khách nhìn thấy Hoàng Minh Huân ngả lưng nằm thư giãn trên ghế sô pha, hai chân gác lên chiếc bàn trà trước mặt.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh” cô cũng ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện.
“Nói đi”
“Những lần anh xuất hiện cứu tôi dù tình cờ hay không cũng đều cảm ơn anh rất nhiều, nhưng sau này chúng ta đừng có bất kì liên lạc nữa”
Khuôn mặt đang vui vẻ của Hoàng Minh Huân bỗng dưng tối sầm lại, anh bỏ chân xuống khỏi bàn, ngồi thẳng dậy: “Ý cô là gì?”
Ngay lúc này chuông điện thoại cô vang lên. Đúng là trên đời chuyện xui gì cũng có thể xảy ra, ví dụ như lúc này đây, đó là cuộc gọi từ nhà họ Hoàng.
Cô tắt chuông điện thoại, cứ để nó rung như cô chưa từng biết cuộc gọi đến, tiếp tục nói chuyện với anh hết sức nghiêm túc.
“Tôi kết hôn rồi, anh cũng còn công việc của mình nữa, tốt nhất chúng ta không nên quấy rầy cuộc sống của nhau. Tôi còn là sinh viên, không có nhiều tiền đâu anh nên tìm những người giàu có khác sẽ tốt hơn vả lại nhà chồng tôi rất khó, nếu thân thiết quá mức với đàn ông khác bên ngoài sẽ không hay cho lắm”.
Tuy mối quan hệ giữa hai người trong sáng nhưng Tống Gia Tuệ luôn cảm thấy có gì đó không được tự nhiên. Vì vậy cô thấy tốt hơn hết là nên cắt đứt mọi gốc rễ có thể phát sinh vấn đề!
“Quấy rầy?” Hoàng Minh Huân lúc này đột nhiên đứng dậy đến ngồi kế bên cô, không gian bỗng trở nên ngột ngạt, đến hơi thở cũng có phần không thoải mái, anh hỏi một câu khiến cô không biết nên trả lời thế nào, “Cô nghĩ dựa vào thân hình trước sau đều phẳng từ trên xuống dưới, một chút nóng bỏng cũng chả có đó của cô mà có thể thu hút tôi hả?”
“…”
“Cô đánh giá bản thân cao quá rồi đấy, tôi đối với cô chả có chút hứng thú nào!”
Tống Gia Tuệ bị anh ta nói như vậy mặt mũi bỗng đỏ hết lên, liền đứng dậy nhìn thẳng vào anh ta: “Nếu đã như vậy thì sau này chúng ta coi nhau như người xa lạ là tốt nhất! Tôi về đây, không cần tiễn”.
“Cô muốn đi đâu? Kí túc xá của cô đóng cửa, về nhà chồng giờ này, cô dám không?”
Cô đột nhiên im lặng, kí túc xá đóng cửa trước 12 giờ, trừ những trường hợp đặc biệt nếu không đến bảo vệ cũng không được tùy ý mở cửa. Còn nhà họ Hoàng thì… vừa mới nhắc cuộc gọi lại đến nữa, lần này không thể không nghe rồi.
Ra hiệu anh im lặng, cô nuốt nước bọt, hít vào thở ra thật sâu, cố tỏ ra bình tĩnh nhất mới dám bắt máy.
“Dạ con nghe đây chú!”
Hoàng lão gia có vẻ đang trong tâm thái tốt nên nói chuyện khá nhẹ nhàng “Tối nay lại ở kí túc xá à?”
“Dạ…” Cô lúng túng mấy mấy giây rồi mới đáp “Không phải ạ! Hôm nay con cùng mấy người bạn họp mặt một chút, nơi đó cũng gần nhà con nên con về đó ngủ một hôm”, rồi lại nhanh chóng nói thêm “Con có uống chút rượu nhưng mà về sớm, không có xảy ra chuyện gì. Chú yên tâm”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...