Định Mệnh Đời Anh

Tống Gia Tuệ nghe thấy vậy chỉ cười, sau đó tự mình đút cho anh một chút đồ ăn. Ánh mắt cô lấp lánh, tựa như vì sao trong đêm vậy.

“Huân, anh thích con trai hay con gái?”

“Phụ nữ khi mang thai đều thích hỏi câu hỏi thế này nhỉ?”

Hoàng Minh Huân cười như không cười xoa xoa đầu cô, khẽ huýt sáo “Kể cả nó không phải nam cũng chẳng phải nữ thì cũng không thể vứt nó ra biển được đúng không? Dù gì cũng là anh vất vả mới có được!”

Lời nói này chắc chắn là có chút tự trách bản thân.

Tống Gia Tuệ đột nhiên đập tay vào anh, khắt khe “Cái gì mà không phải nam cũng chẳng phải nữ… em bé nhất định sẽ là một đứa bé bình thường, hơn nữa sẽ vô cùng đáng yêu và ngoan ngoãn”.

Hoàng Minh Huân nhìn bộ dạng cô vừa nói vừa mơ màng tưởng tượng mà anh phải bật cười. Đột nhiên anh lại muốn nhìn thấy cô mặc váy cưới trong bộ dạng bụng to khệnh khạng.

Ăn uống xong hết rồi Tống Gia Tuệ mới nằm trong lòng Hoàng Minh Huân tâm sự, kể chuyện trước kia của cô, nói anh biết những lo âu của cô sau những cơn ác mộng… Hoàng Minh Huân chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng xoa đầu cô như một cách bảo cô cứ yên tâm, anh lúc nào cũng bên cạnh cô.

Đến đêm muộn khi những câu chuyện của Tống Gia Tuệ đã kết thúc từ khi nào, đột nhiên Hoàng Minh Huân hỏi cô một câu có vẻ lạ “Nếu một ngày nào đó anh mất tất cả, thậm chí… à mà tiền tài, danh vọng cũng chẳng còn thì em sẽ như thế nào?”

Tống Gia Tuệ chẳng suy nghĩ, trả lời ngay lập tức “Em nuôi anh, dù sao tài sản của anh cũng để cho em hết rồi”.

Môi anh khẽ cong lên, cười nói một câu đầy ẩn ý “Vậy anh yên tâm nghỉ làm được rồi”.


Cô ngước mặt lên nhìn anh, ánh mắt hoài nghi “Hôm nay em thấy anh rất lạ, trước kia anh không bao giờ hỏi những câu thế này. Có chuyện gì sắp xảy ra sao anh?”

“Khờ quá, chẳng có gì cả! Anh nói chuyện phiếm cho em dễ ngủ thôi”.

“Tốt nhất là như vậy, anh đừng làm em lo lắng”.

Hoàng Minh Huân lãng sang chuyện khác “Bác sĩ nói ngày mốt em có thể xuất viện rồi. Anh đã gọi báo với chú chuyện em có thai, chú đã rất vui mừng và nói sẽ về trong vài ngày tới. Chúng ta về nhà nhé, dù đi làm có xa một chút nhưng anh muốn để dì Tô phụ anh chăm em, anh chỉ có thể tin tưởng dì ấy”.

“Được, tất cả nghe anh sắp xếp. Hai hôm nữa chúng ta về nhà”.

Đến khi cảm nhận được Tống Gia Tuệ đã ngủ say rồi, bên tai cô mới vang lên tiếng nói khe khẽ, xen lẫn chút bất lực của người đàn ông “Đứa trẻ này đến như một món quà tuyệt vời nhất ông trời dành cho em và anh nhưng nó không đúng lúc lắm. Nhưng em yên tâm, anh không để em và con chịu khổ cùng anh, cũng sẽ dùng hết sức mình kể cả mạng sống của anh để bảo vệ hai mẹ con”.

[…]

Sự việc Lục Nhã Vy phá thai – đứa trẻ lại là con của Vũ Nam Phong, điều này đã làm kinh động lớn đến Vũ lão gia.

Vũ Thành Nam ở trong viện liên tiếp mấy ngày, vốn dĩ là muốn lợi dụng bệnh tình để mủi lòng Vũ Nam Phong nghe theo ông ta, thế nhưng suốt thời gian đó Vũ Nam Phong đều không hề lộ diện. Bệnh viện trở thành sân khấu diễn kịch của một mình ông ta, đến đối thủ cũng đều không xuất hiện.

Bạch Tố Mẫn hàng ngày mang cơm đến, luôn bên cạnh phục vụ Vũ lão gia.

“Anh Nam, bữa trưa em đã đặt ở khách sạn mà anh thích nhất, anh gần đây gầy đi nhiều quá, lát nữa ăn nhiều một chút coi như bồi bổ”.

“Bồi bổ? Tôi còn có tâm trạng mà bồi bổ à?” Vũ Thành Nam cười lạnh lùng “Nếu không phải tại đứa con gái bà dạy dỗ thì bây giờ tôi phải nằm trên giường bệnh thế này à?”

“Sự việc này cũng không phải nằm trong tầm kiểm soát của em được” Bạch Tố Mẫn nhìn ông ta với vẻ đáng thương, nói với ánh mắt vô tội “Lúc trước nếu em mà biết đứa trẻ là của Nam Phong thì em đã chẳng giấu nhẹm đi như thế”.

“Việc xong rồi mới nói, nói thế thì ai chẳng làm được?” Vũ Thành Nam lườm Bạch Tố Mẫn vẻ không vui “Đợi qua vài ngày nữa chúng ta tới cục dân chính một chuyến”.

Bạch Tố Mẫn đột nhiên tròn xoe mắt “Anh Nam, anh, anh… anh muốn…”

“Con trai và con gái đã như thế, sự việc này tôi không chấp nhận được! Nếu chúng nó đã muốn ở bên nhau vậy thì… Sau này chúng ta hãy là người xa lạ” Vũ Thành Nam vừa nói vừa quan sát phản ứng của Bạch Tố Mẫn.

Sắc mặt Bạch Tố Mẫn tái xanh đi, cắn chặt môi nói “Không thể nào! Em thật lòng yêu anh, em đã theo anh bao nhiêu năm như thế rồi, lẽ nào anh vì Nam Phong và Vy Vy mà lại bỏ em? Không! Em sẽ không ly hôn, năm đó anh đã từng nói, Nam Phong không đồng ý, anh không thể cho em có một hôn lễ nhưng sau khi có giấy đăng ký thì em đã là vợ hợp pháp của anh rồi, sao bây giờ anh có thể hối hận, nuốt lời như thế?”


“Thế em muốn cho Nhã Vy và Nam Phong phải rời xa nhau?”

“Em… em sẽ làm thế! Em nhất định sẽ làm cho chúng rời xa nhau”.

“Lục Nhã Vy dù nó có làm sai chuyện gì nhưng bên ngoài đàn ông muốn có nó vẫn đầy ra, mấy ngày trước chẳng phải em luôn bắt nó đi xem mắt à? Trong số đó chọn bừa lấy một thằng, cho nó nhanh chóng kết hôn đi. Như vậy Nam Phong cũng không thể suốt ngày nhớ nhung nó nữa”.

Sắc mặt Bạch Tố Mẫn trắng bạch ra.

Hạnh phúc của bà ta… là dùng hạnh phúc của chính con gái mình để đánh đổi sao?

Thế nhưng, bà ta cũng đã đi theo Vũ Thành Nam bao nhiêu năm như thế, đến cuối cùng chẳng lẽ lại nhận lại kết cục tay trắng thế này? Bạch Tố Mẫn cắn chặt môi, nghiến răng, sau đó gật đầu “Nam Phong đều cho người canh ở cửa phòng bệnh của Vy Vy, em không vào trong được, đợi mấy ngày nữa nó ra viện thì em sẽ lại đi khuyên bảo nó…”

“Hành động nhanh lên một chút, anh không có đủ kiên nhẫn đợi lâu đâu”.

Bách Tố Mẫn từ từ nhắm mắt lại…

Đàn ông nhà họ Vũ không thể dùng mắt mà nhìn được, chỉ có thể dùng còn tim để thể nghiệm, bề ngoài họ thể hiện một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, cũng không biết khi nào họ giáng cho mình một nhát dao.

Làm gì thì làm bà ta cũng không thể rời xa Vũ Thành Nam được.

[…]

Tống Gia Tuệ biết được thời gian mà Lục Nhã Vy xuất viện từ chính miệng Hoàng Minh Huân nói, cũng được biết rằng Vũ Nam Phong luôn ở bên cạnh Lục Nhã Vy. Ngày Lục Nhã Vy xuất viện, Tống Gia Tuệ kéo Liễu Giai Kỳ đến để cùng đón cô bạn thân.

Ba người cùng nhau ngồi trong một chiếc xe. Trước khi chiếc xe lăn bánh, Vũ Nam Phong chui vào nghe ngồi phía trước gần ghế lái.


Liễu Giai Kỳ nheo mày, đập tay vào lưng Vũ Nam Phong “Vũ thiếu gia, chúng tôi có vài lời muốn nói riêng với Vy Vy, anh có thể ngồi ở xe khác được không?”

“Có gì mà không thể nói trước mặt tôi?” Vũ Nam Phong cười cợt nhả “Chuyện riêng của phụ nữ với nhau à?”

Lục Nhã Vy hậm hực lườm anh ta, nói lạnh lùng “Hỏi xem cảm giác và suy nghĩ của tôi sau khi phá thai, anh có muốn nghe không?”

Vũ Nam Phong khẽ nhếch mép.

Phá thai, cho dù đã bị lộ ra ngoài nhưng đó cũng là chuyện giữa hai người họ - chuyện mà không có cách nào để có thể đưa ra bàn luận.

Tống Gia Tuệ cũng nhìn anh ta nói với giọng hết sức nghiêm túc “Anh Phong, phiền anh cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi đều rất nhớ Vy Vy”.

Vũ Nam Phong rút điếu thuốc, châm lửa hút hai hơi rồi bước ra khỏi xe.

Trên xe vẫn còn vương khói thuốc của anh ta.

Tống Gia Tuệ ngồi một bên kéo cửa kính xe xuống cho khói và hơi thuốc bay ra ngoài.

“Vy Vy, mình thấy trên mặt anh ấy hình như có ai đó tác động đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui