Sau đó Hoàng lão gia nhìn Tống Gia Tuệ như khẳng định người ông chọn là con dâu nhà họ Hoàng là cô “Con cứ yên tâm, nói với Minh Huân nếu con bé đó chẳng biết điều, cứ làm phiền cuộc sống của hai đứa thì cứ thẳng tay. Còn lão Vương, cứ để chú lo! Bạn già thì mặc bạn già, có con mà không dạy được cứ để chú dạy”.
Tống Gia Tuệ tròn mắt nhìn Hoàng lão gia cảm động không thôi, cô gật đầu “Dạ! Cảm ơn chú nhưng chú cũng đừng vì bọn con mà đánh mất một người bạn mấy chục năm như vậy. Dù sao đây cũng là do Vương Tuyết Nhi muốn xen vào hạnh phúc của người khác, cũng không phải ý của chú Vương đâu ạ”.
“Ngốc quá! Chuyện hạnh phúc cả đời của Minh Huân chú không thể làm lơ được!”
Nghe vậy Vũ An Ngôn liền cảm thấy ấm ức “Nếu chú đã biết cái đồ Vương Tuyết Nhi chẳng có gì tốt đẹp rồi tại sao hôm đó khi con và cô ta đánh nhau, chú lại gọi cả anh hai đến để mắng con, lại còn muốn mang con về?”
Hoàng lão gia ngoắc tay bảo Vũ An Ngôn sang ngồi cạnh mình, xoa đầu cô gái nhỏ cười bảo “Chẳng phải chú đã nói với Phong để con tiếp tục ở đây rồi sao? Nếu lúc đó chú chỉ gọi mỗi lão Vương thì chẳng phải trong mắt con bé kia chú đang thiên vị sao? Đôi khi cái gì lật bài ngửa sớm quá lại mất hay”.
Vũ An Ngôn chỉ muốn làm nũng với chú một xíu, giờ nhắc đến tên Vương Tuyết Nhi đã cảm thấy đáng ghét.
“Đúng rồi! Con quên nói với chú tuần sau con về nhà với anh hai nhé, anh ấy gọi bảo nhớ con rồi, khi nào anh hai đi công tác dài ngày con qua ở với chú tiếp”.
“Được! Nhớ những lời chú dặn, không được để anh hai lo lắng nữa”.
Vũ An Ngôn lại cười hì hì, hai tay cầm bàn tay cứng cáp, có phần hơi nhăn của Hoàng lão gia “Con được chú “huấn luyện đặc biệt” rồi mà, chú cứ yên tâm. Vũ An Ngôn bây giờ đã khác Vũ An Ngôn ngày xưa rồi!”
“Mong là như vậy!”
Tống Gia Tuệ ngồi nghe hai chú cháu nói chuyện cũng vui lây trong lòng, cô cảm thấy Vũ An Ngôn bây giờ có vẻ trưởng thành hơn nhiều rồi, Vũ Nam Phong cũng đỡ phải lo lắng. Lúc này Hoàng lão gia lại nói một câu làm cô giật mình “Tuệ! Lâu rồi con chưa vào phòng thờ, có cảm thấy nhớ không?”
Thấy cô đơ người ra, Hoàng lão gia cười lớn bảo “Xem con kìa! Chẳng làm sai việc gì mà cũng sợ nữa sao? Tối nay vào phòng thờ thắp hương cho tổ tiên với chú. Bây giờ tình cảm của hai đứa tiến triển tốt, sống biết nghĩ cho gia đình thì chú chẳng có lý do gì quản hai đứa nữa”.
Nghe vậy Tống Gia Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm, ba người ngồi trò chuyện thêm một lát nữa… cũng nhờ buổi hôm nay mà không ít khuất mắc trong lòng cô được giải quyết.
[…]
Tống Gia Tuệ hai ngày liên tiếp không ra khỏi nhà, cô có một vài ý tưởng thiết kế mới có thể thực hiện ở nhà nên lười đến công ty. Hoàng Minh Huân ở Hàn Quốc đẩy nhanh tiến độ công việc nên bận đến bù đầu không thời gian gọi điện thoại gặp mặt vợ được, nhưng tối nào cũng gửi tin nhắn qua mạng xã hội cho cô.
Mới đầu cô chỉ đặt tâm trí mình vào mấy bản vẽ nhưng nghĩ đến Hoàng Minh Huân hai hôm không liên lạc, cô mở mạng xã hội lên kết quả thấy cả chục tin nhắn thoại.
[Xin lỗi, hôm qua em ngủ quên, không biết anh gửi tin nhắn!] Tống Gia Tuệ vội vàng trả lời anh, luôn mồm xin lỗi [Sao anh không gọi cho em một cuộc điện thoại trước?]
Nếu như anh mà gọi điện trước cho cô nói lên mạng nói chuyện thì cô nhất định sẽ không để lỡ tin nhắn như vậy.
Mãi một lúc lâu sau đó, Hoàng Minh Huân gửi tới một biểu tượng với sự tức giận không diễn tả nổi, bên dưới còn viết [Sao em biết anh không gọi điện thoại cho em? Anh gọi cho em điện thoại cháy luôn rồi đấy!]
[Hả? Thế nhưng em không thấy có cuộc gọi nhỡ nào cả] Tống Gia Tuệ ngạc nhiên, lúc này cô mới lục kiếm điện thoại, cứ nghĩ mấy hôm nay tại sao không ai gọi điện thoại đến hoá ra nó sập nguồn từ khi nào rồi. Cô với tay lấy sạc điện thoại, sau đó lập tức gửi tin nhắn cho anh bằng laptop [Em có ý tưởng mới nên không để ý đến việc điện thoại hết pin, không thấy anh gọi].
[Ha ha!] Hoàng Minh Huân cười lạnh lùng rồi không thèm để ý tới cô nữa.
Một lúc sau Tống Gia Tuệ cố gắng mở nguồn điện thoại lên mà không được, chẳng lẽ điện thoại cô mỏng manh đến mức rơi xuống nước chưa tới ba giây là hỏng rồi sao? Hôm đó cô sấy rồi, cũng mở nguồn lên được nhưng sao hôm nay lạ thế?
Tống Gia Tuệ nhìn màn hình điện thoại mà không biết nói gì, cô lật đật gửi thêm một tin nhắn cho anh [Điện thoại em hỏng rồi, chắc là do hôm trước không cẩn thận làm rơi xuống nước nên hỏng. Anh đừng giận nhé, em không phải cố ý không nghe điện thoại của anh].
Hoàng Minh Huân một lúc sau chỉ trả lời cô đúng một chữ “ừ”, Tống Gia Tuệ càng thấy khó chịu, cô lăn đi lăn lại trên giường trong phòng chẳng làm gì được.
[…]
Đến ngày hôm sau cô mới nhìn thấy tin nhắn tiếp theo của anh [Chiều nay sau khi học xong, 4 giờ ở chung cư nếu không thấy em thì em ở đâu anh sẽ tìm đến tận chỗ hành cho ra bã].
Đã mấy ngày rồi anh không được nhìn thấy cô.
[Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!] Tống Gia Tuệ cười hì hì trả lời ngay lập tức.
Buổi chiều ba giờ rưỡi tan học, Tống Gia Tuệ bắt một chiếc xe đến chung cư thầm nghĩ tối nay phải chuẩn bị đi đổi chiếc điện thoại, cứ mãi không nhận được điện thoại thế này nhỡ bao nhiêu là việc.
Trái với tưởng tượng đến chung cư, cô sẽ ôm Hoàng Minh Huân xoay mấy vòng nhưng không ngờ được rằng ở cửa nhà, Vương Tuyết Nhi cũng đã trang điểm xinh đẹp đứng đợi anh mở cửa.
“Hôm nay là sinh nhật tôi, tối nay sẽ tổ chức ở nhà nên tôi đặc biệt đến đây mời anh Huân đến dự, chúng tôi sẽ đến đó cùng nhau”.
Tống Gia Tuệ nghe liền cảm thấy chói tai gai mắt, lời cô ta chẳng biết có bao nhiêu câu là thật, bao nhiêu câu là giả. Cô cười khẩy “Trước khi cô đến chắc chắn là chưa báo với anh ấy đúng không? Nếu không thì sao lại phải cất công đứng đợi cửa thế này?”
“Đương nhiên không phải, anh ấy đang bận, bằng không, tôi đã sớm vào rồi”.
“Vậy á?”
“Đương nhiên!”
Tống Gia Tuệ nhìn cô ta khinh bỉ, liền đi thẳng tới cửa nhập mật khẩu vào, cánh cửa đứng yên bất động đó được nhập đúng mật khẩu đã mở ra.
Trước khi bước vào, Tống Gia Tuệ còn quay ra nhìn Vương Tuyết Nhi, nhìn thấy sắc mặt khó coi của cô ta lúc đó đột nhiên trong lòng cô thấy rất đã.
Vương Tuyết Nhi cũng tranh thủ lúc đó mà đi vào, bước õng ẹo nói “Biết mật khẩu thì có gì mà ghê gớm chứ? Hôm nay là sinh nhật tôi, lát nữa anh ấy nhất định là sẽ đến nhà tôi, cô nghĩ anh ấy trở về sẽ như thế nào?”
“Ồ!” Tống Gia Tuệ chẳng thèm đấu khẩu với cô ta, cô không cần nghĩ anh sẽ trở về thế nào vì chắc chắn anh sẽ chẳng đến đó.
Vương Tuyết Nhi càng lấy làm tức giận.
Một lúc sau, thư ký Nhạc tay cầm một hộp quà tới, khi nhìn thấy hai người phụ nữ đang ngồi ở phòng khách, thoáng giật mình “Vương tiểu thư, sao cô lại ở đây?”
“Hôm nay là sinh nhật của tôi!” Vương Tuyết Nhi cố tình hất hất mái tóc ra sau vai, để lộ bộ ngực sau chiếc áo trễ cổ nói “Tôi cố tình đích thân tới đây mời anh ấy tham dự. Năm nào anh ấy cũng gửi quà cho tôi nên chắc chắn không quên ngày được chỉ là vài năm gần đây anh ấy luôn phải đi công tác nên chẳng đến được. Năm nay thì khác rồi, cho dù tôi không đến đây, anh ấy cũng nhất định sẽ đến dự tiệc sinh nhật của tôi”.
Trong lời nói đã thể hiện rõ ý định của cô ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...