Tống Gia Tuệ tròn mắt nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt chẳng giấu nổi sát khí “Anh ấy là chồng tôi, cô tự trọng giùm. Đừng gọi tên anh ấy một cách thân mật như vậy”.
Khuôn mặt Vương Tuyết Nhi phủ lên một sự thẹn thùng “Trước giờ tôi đã gọi anh ấy như vậy rồi, nhất thời không sửa được”.
“Cho nên ý cô là cô muốn cướp chồng người khác hả?” cô cũng không hề khách khí với cô ta.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chỉ vài lời qua tiếng lại thôi nhưng lại sắc như dao, cuối cùng vẫn không ai chịu nhường ai.
Đúng lúc này, Thư ký Nhạc đi đến, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Tống Gia Tuệ “Thiếu phu nhân, cô đến tìm thiếu gia đúng không? Còn tầm 20 phút nữa là cuộc họp kết thúc thôi, cô đợi một chút nhé!”
Vương Tuyết Nhi thấy Thư ký Nhạc chẳng hề để ý đến mình, liền tỏ ra tức giận “Thư ký Nhạc, tôi đến đây đưa thuốc cho anh Minh Huân”.
Thư ký Nhạc khẽ nhếch môi, nhưng rất nhanh trở lại phong thái chuyên nghiệp, nói “Ngại quá Vương tiểu thư, cô đưa thuốc cho tôi là được, không cần mất thời gian chờ thiếu gia đâu ạ”, sau đó lại nói với Tống Gia Tuệ với thái độ khác hẳn “Thiếu phu nhân, cô đến phòng Tổng giám đốc trước. Tôi bảo trợ lý pha cà phê cho cô nhé!”
“Vâng! Cảm ơn anh nhé!”
Vương Tuyết Nhi tức điên lên, hai tay nắm thành nắm đấm nhìn chằm chằm cảnh tượng cô được Thư ký Nhạc tiếp đãi như thế nào.
Thư ký Nhạc nói có việc rồi rời đi, anh ta nhanh chóng tìm trợ lý đến để ý Tống Gia Tuệ như kiểu sợ cô sẽ đi mất, sau đó đứng gọn vào một góc, khẽ rút điện thoại ra gửi cho Hoàng Minh Huân một tin nhắn.
[Thiếu phu nhân đang ở phòng chờ cậu trong phòng làm việc].
Tống Gia Tuệ vừa ngồi xuống chưa được mấy phút thì trợ lý mang cà phê vào “Thiếu phu nhân, cà phê của cô đây! Nếu cần gì cứ gọi tôi là được”.
Tống Gia Tuệ gật đầu, cười nhẹ “Cảm ơn anh!”
“Không có gì ạ!”
Tống Gia Tuệ bấm điện thoại một lúc đã nghe tiếng bước chân phía sau, vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy Hoàng Minh Huân trong bộ vest màu đen phẳng lì không một nếp nhăn, tóc tai cũng vào nếp mượt mà!
Tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn bình thường, song lại cũng có chút gì đó đau nhói.
Vương Tuyết Nhi cắn răng nhìn tiến độ giữa hai người, nghe chừng như sắp làm hòa rồi! Không được, cô ta sao có thể để bọn họ dễ dàng có thể hòa hợp như vậy được?
Vương Tuyết Nhi bê đến một cốc cà phê, chặn trước mặt Hoàng Minh Huân, nở nụ cười như hoa ngăn bước chân anh lại, đưa cốc cà phê cho anh “Anh Minh Huân, anh họp xong rồi ạ? Em giúp anh pha cà phê rồi này!”
Ánh mắt của Hoàng Minh Huân bị Vương Tuyết Nhi chặn lại, nhưng anh vẫn kịp thấy được Tống Gia Tuệ đang ngồi trong góc. Anh trực tiếp gạt Vương Tuyết Nhi ra chẳng nói lời nào.
Vương Tuyết Nhi vẫn không chịu bỏ cuộc, đuổi theo, liền dùng cốc cà phê giả vờ như vô tình hất vào người anh.
“Ôi! Em xin lỗi, em xin lỗi… không phải em cố ý, anh nhanh cởi áo ra em giúp anh lau đi…”
Vương Tuyết Nhi vội vàng tiến lên phía lau phía sau lưng cho anh, bàn tay hư hỏng lại cố tình vòng ra phía trước sờ soạng ngực anh. Hoàng Minh Huân đang luống cuống chưa kịp đẩy Vương Tuyết Nhi ra thì nhanh như chớp cô ta đã xuất hiện trước mặt anh, bàn tay cô ta như được định sẵn đã đang giúp anh cởi cúc áo ra.
Hoàng Minh Huân ngay lúc đó sầm mặt lại “Cút ra, đừng động vào tôi!”
Vương Tuyết Nhi muốn khóc là khóc được luôn, hai mắt đỏ ngầu òng ọng nước đáng thương nhìn anh “Anh Minh Huân, em có phải cố ý đâu, anh đừng nóng như thế với em…”
Hoàng Minh Huân nhìn thấy bộ dạng “đáng thương” của cô ta mà trong lòng chẳng nguôi ngoai được chút nào, bực bội “Cô tốt nhất nên biến khỏi mắt tôi”.
Dù đã cố gắng nể mặt bác sĩ Vương nhưng những hành động của cô ta làm anh muốn phát điên.
“Là lỗi của em, anh họ anh cởi áo ngoài ra, em giúp anh giặt sạch rồi lại trả cho anh. Hôm nay em chỉ là muốn đến đưa thuốc cho anh nhưng chẳng may em lại để quên trên taxi mất rồi, bố em nhất định sẽ tức giận, mong anh nói giúp em vài câu trước mặt bố…”
Trên đời này người đầu tiên Hoàng Minh Huân thấy có thể bày ra một lý do vụng về như vậy đúng là chắc chỉ có một mình Vương Tuyết Nhi, chẳng qua anh không muốn nói chú Vương cũng chiều cô ta thế nào thôi, thuốc mất rồi chỉ là chút tiền, có cô ta mới làm nghiêm trọng lên như vậy.
“Hoàng Minh Huân!” Vương Tuyết Nhi còn chưa dứt lời, Tống Gia Tuệ đã từ từ đi tới, sắc mặt không thoải mái chút nào nhìn chằm chằm cô ta “Em hỏi anh một lần cuối cùng, cô ta là ai?”
Anh không dám chậm trễ nói ngay “Con gái bác sĩ Vương - Vương Tuyết Nhi”.
Cái tên này cô đã từng nghe rồi, hoá ra người chẳng mỏng manh như tên chút nào, thế thì cô cũng phải đáp trả cô ta bằng bộ mặt khác của mình rồi. Khẽ đưa những đầu ngón tay mình lướt ngang mặt cô ta, Tống Gia Tuệ nở nụ cười đầy ẩn ý “Ồ! Hóa ra cô là người khiến Ngôn Ngôn bị anh Phong mắng. Hôm trước lại còn mò được đến tận chung cư muốn trèo lên giường chồng tôi, xem ra cô chê cuộc sống này quá bình yên rồi”.
Tự nhiên hành động đó làm Vương Tuyết Nhi nổi cả da gà, như kiểu sắp có chuyện không hay xảy ra vậy. Thế nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc, vội vàng đóng kịch, giải thích “Cô hiểu lầm rồi, vừa nãy tôi không cẩn thận nên làm đổ cà phê lên áo của anh ấy, tôi chỉ là muốn anh ấy cởi áo ngoài ra tôi giúp anh ấy giặt sạch mà thôi. Còn Ngôn Ngôn là do cô ta gây sự trước…”
Tống Gia Tuệ đặt ngón trỏ lên môi cô ta ý bảo cô ta đừng nói nữa “Hiểu lầm một lần có thể là lỗi của tôi, nhưng liên tiếp gây ra sự hiểu lầm thì chắc chắn là lỗi của cô rồi”, cô đi một vòng quanh Vương Tuyết Nhi, tỏ ý phán xét sau đó vỗ nhẹ lên vai cô ta, ánh mắt sắc lạnh “Nếu cô không nhanh chóng rời khỏi đây thì đừng trách sao tôi không khách khí với cô, tôi chẳng ngại gọi bác sĩ Vương đến, đem hết những chuyện đáng xấu hổ cô làm cho báo chí viết đâu. Đến khi đó để xem chú Vương…”
Chưa kịp để Tống Gia Tuệ nói hết, Vương Tuyết Nhi như muốn lao vào đánh nhau, cũng may cô tinh ý né kịp.
“Cô dám đụng đến bố tôi thì tôi liều mạng với cô…”
Tống Gia Tuệ lùi mấy bước về phía sau, khoanh tay nhìn cô ta, bảo “Gia đình cô thuộc hàng tri thức, cô được cho học cao hiểu rộng. Rốt cuộc đến điều cơ bản nhất làm người phải có đạo đức mà cô lại chẳng biết. Lén lút theo dõi, vào phòng người khác khi không có sự cho phép, ý đồ lên giường với đàn ông đã có vợ… Cô xem bao nhiêu đấy có phải chuyện tốt không? Người đang làm, trời đang nhìn, nếu một ngày nào đó chuyện không hay xảy ra với cô thì chắc chắn đó là báo ứng…”
“Cô…”
“Cút ngay! Từ nay cô đừng hòng bước nửa bước vào HJ”, lần này là giọng của Hoàng Minh Huân, nãy giờ anh có vẻ không so đo với Vương Tuyết Nhi mà ánh mắt chỉ tập trung vào Tống Gia Tuệ, xem vợ anh xử lý cô ta như thế nào. Nhưng có lẽ anh chưa hiểu rõ về cô thì phải, không ngờ vợ anh còn có mặt này nữa - mấy lời đả kích người khác như thế quả thật không tồi.
Nhớ lại thì cũng không ít lần ở trước mặt anh, cô chẳng nói nên lời. Bây giờ chẳng lẽ do ở bên cạnh anh một thời gian rồi nên học được một ít kỹ năng nói chuyện? Nghĩ như vậy trong lòng anh bỗng cảm thấy rạo rực, vui vẻ hẳn lên.
Nhưng có điều anh chẳng biết là trước mặt người khác thì lời đả kích, khó nghe như thế nào cô cũng nói được… vợ anh chỉ không nói lại anh thôi! Vì nói được vài câu anh lại vô sỉ muốn người ta lên giường, tạo em bé… người ta là phụ nữ, mấy chuyện nhạy cảm như vậy tất nhiên xấu hổ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...