Tống Gia Tuệ vô cùng ngạc nhiên, nhớ lại lời Diệp Hàn Lâm nói lúc sau buổi đấu giá. Hình như anh ấy đã nói Phương Ánh Nguyệt chuẩn bị “lái máy bay” con trai chủ tịch Thành phố H, vậy mà bây giờ nhờ Hoàng Minh Huân cô mới nhớ lại chi tiết này.
“Nói như vậy có nghĩa là lòng dạ Dương Hoàng An thật thâm sâu” Tống Gia Tuệ đang nghĩ tới những lời anh ta từng nói, cô cảm thấy lạnh hết cả sống lưng “Em còn tưởng…”
“Tưởng cậu ta thật sự nặng tình với em? Ha ha, đàn ông thực sự nặng tình đã tuyệt chủng rồi, thế cho nên em phải trông cho cẩn thận chồng em đây này!” Hoàng Minh Huân nhướn mày nói, nhưng không nói với cô rằng tuy là anh không thể ép Chủ tịch thành phố nhưng có thể xúc tiến kế hoạch làm thông gia của hai nhà nhanh một chút.
Tống Gia Tuệ cũng cười ha ha, biết Hoàng Minh Huân đang lái xe chẳng làm gì được cô nên đưa tay lên má anh vuốt vuốt “Ý của anh là… anh là người đàn ông nặng tình à? Em phải xem thử mặt anh dày tới cỡ nào…” Cô tiến sát lại gần anh, khoảng cách thân thể hai người là rất gần, Hoàng Minh Huân cảm thấy lạnh hết cả người “Đừng động đậy”.
Cô vẫn không chịu buông tha cho anh “Da mặt đúng là dày thật đấy”.
Mắt anh nhìn cô đầy vẻ thách thức “Thật là không chịu bỏ tay ra?”
Thấy anh từ từ giảm tốc độ lại, cô giật mình bỏ tay ra, ngoan ngoãn rồi nghiêm chỉnh bên ghế của mình. Tống Gia Tuệ cùng với Hoàng Minh Huân về tới Tập đoàn nhìn anh làm việc, ngồi trong phòng không có việc gì làm cảm thấy thật vô vị, cô đi đến chỗ để sách, lượn vài vòng rồi rút lấy hai quyển sách để đọc.
Cả một buổi chiều, Tống Gia Tuệ ngồi ngoan ngoãn trên ghế sô pha đọc sách, thỉnh thoảng cô có quay ra liếc trộm Hoàng Minh Huân nhưng anh không hề chú ý tới cô mà đang rất tập trung làm việc.
Anh ngồi ở bàn làm việc giải quyết việc của Tập đoàn, đây là lần đầu cô nhìn thấy anh nghiêm túc đến vậy, vẻ mặt này đúng là đánh gục bao nhiêu trái tim phụ nữ… có cả cô. Trong thời gian đó lúc nào cũng có người của các bộ phận đến đưa hoặc nhận tài liệu. Còn có một số người phụ trách đến báo cáo công việc, nhìn thấy sự có mặt của cô còn có chút e ngại nhưng Hoàng Minh Huân nói không sao nên bọn họ cũng nói hết những gì cần nói với anh, thậm chí có cả những thông tin bí mật của Tập đoàn.
Thỉnh thoảng cũng có người nhắc đến một chút thông tin liên quan đến dự án trên đảo An Cát, Tống Gia Tuệ lờ mờ nghe thấy tên của một số Công ty sẽ hợp tác với Tập đoàn HJ, nhưng cái tên TD từ đầu tới cuối đều không xuất hiện trong lời nói của họ. Cô thở dài, xem ra để có thể có được một trong những hạng mục của dự án này cô phải bận bịu nghĩ cách đây.
Trước khi đến giờ tan làm tầm 20 phút, Tống Gia Tuệ xoay xoay người chắc do ngồi lâu mỏi lưng, cô nhìn sang Hoàng Minh Huân thấy anh vẫn còn đang rất bận, cô khẽ mở cửa đi ra khỏi phòng đi lòng vòng gần đó cho thư thái sau đó đi vào nhà vệ sinh.
Khi trở lại phòng làm việc của anh, vừa bước vào nhìn người đang đứng trước bàn làm việc, hướng quay lưng về phía cửa có chút quen mắt. Cô bước lại gần một chút mới nhận ra đó là giám đốc Khương của công ty BN cũ, ông ấy đang báo cáo công việc với Hoàng Minh Huân… vậy chuyện Diệp Hàn Lâm nói là thật rồi, anh thậm chí còn để ông ấy tiếp tục quản lý Công ty mới.
Giám đốc Khương nghe tiếng động phía sau, quay người lại thì không giấu được bất ngờ nói “Cô Gia Tuệ? Sao cô lại đến đây?” nhưng rất nhanh liền quay lại nhìn Hoàng Minh Huân, cúi đầu “Xin lỗi Tổng giám đốc! Tôi vô ý quá!”
Hoàng Minh Huân ngoắc tay bảo cô lại bàn làm việc, anh hướng mắt đến đống tài liệu giám đốc Khương vừa mang đến, bảo “Em nghỉ việc ở Công ty kia đi, đến GT nhận chức là được rồi, muốn làm cái gì cũng được, xuất phát điểm tốt hơn nhiều cái Công ty mà em đang làm thêm đấy”.
Công ty GT? Anh đặt tên Công ty là viết tắt của tên cô sao? Xem ra anh cũng dụng tâm thật đấy!
Cô muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng không quyết “Nhưng mà…”, anh trực tiếp ngắt lời, nhếch môi tỏ vẻ khinh thường “Tới bây giờ em vẫn còn ngốc nghếch nghĩ rằng Dương Hoàng An tìm đến em thiết kế chỉ là ngẫu nhiên à? Tỉnh táo lên, em ngây thơ như vậy sớm muộn gì cũng bị người khác lợi dụng”.
Tống Gia Tuệ bĩu môi, có chút không thích cách làm áp đặt này của anh. Công ty cô đang làm tuy hơi nhỏ cũng không đến nỗi nào, ông chủ cũng rất tốt nếu không phải vậy thì làm sao có thể có được khách đặt hàng lớn như Dương Hoàng An chứ?
“Anh muốn em và Dương Hoàng An không liên quan gì với nhau nữa cũng tốn không ít tâm tư đấy!”
Hoàng Minh Huân chẳng thèm để ý nữa, cô đúng là ngốc thật, cũng chẳng nghĩ thời gian anh cải tạo lại Công ty đó là trước khi Dương Hoàng An hành động.
“Đúng vậy! Cả Thành phố H này không phải ai cũng được làm Hoàng thiếu phu nhân như em, thế nên anh không có phép bất cứ ai có bất cứ ý định gì với em”.
Giám đốc Khương đứng đó ngạc nhiên vô cùng nhưng cũng không dám tỏ ra thái độ gì khác thường, ông ta cũng biết cô và Hoàng Minh Huân kết hôn vì muốn giúp TD vượt qua khó khăn. Nhưng bây giờ xem cách nói chuyện của họ thì quan hệ cũng khá tốt, xem ra Hoàng Minh Huân quyết định rót tiền vào Công ty BN là vì cô rồi, à không bây giờ phải nói là Công ty GT - nó đặc biệt cũng là lời nhắn gửi tình cảm của anh.
Ở đây có giám đốc Khương, Tống Gia Tuệ xấu hổ không muốn tranh cãi thêm nữa với Hoàng Minh Huân. Cô lườm cho anh một cái rồi cúi đầu xem tài liệu, những bảng biểu báo cáo lằng nhằng phức tạp, cố gắng xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng lờ mờ hiểu được rằng tháng này không những không lãi mà còn lỗ, nhưng theo các chỉ số và đánh giá trên thị trường thì xem ra Công ty có tiềm năng phát triển lớn. Có vẻ cô không hợp với kinh doanh là mấy, nhìn tài liệu này có vẻ đơn giản nhưng làm cô rối hết cả đầu.
[…]
Suốt tuần sau đó, buổi trưa nào rảnh cô cũng làm bữa trưa mang đến cho Hoàng Minh Huân, cũng khoảng ba bốn buổi gì đấy lúc nào cũng thấy anh hết dán mắt vào màn hình máy tính thì là chăm chú đọc tài liệu.
Đây là giai đoạn chính tìm đối tác cho những hạng mục trong dự án trên đảo An Cát, từ cái hôm cô gặp giám đốc Khương là anh nhà đúng giờ, còn lại đều là tăng ca đến đêm muộn, có hôm còn ngủ lại trong phòng nhỏ bên trong phòng làm việc.
Thư ký Nhạc cũng chẳng khá hơn là mấy, suốt một tuần cũng theo Hoàng Minh Huân mà chẳng được ôm vợ con ngủ hôm nào.
Chiều tới sau khi tan học, tài xế đúng giờ đến đón cô về nhà.
“Chú ơi, chú đưa cháu đến Tập đoàn với ạ, cháu có chút việc muốn tìm anh Huân một chút”.
“Quan hệ giữa thiếu phu nhân và thiếu gia gần đây ngọt ngào thật đấy!”
Tài xế nhìn cô cười cười, Tống Gia Tuệ bị trêu cảm thấy ngại ngùng nói “Không phải vậy, cháu thực sự có việc mới tìm anh ấy”.
“Vâng, thiếu phu nhân nói thế nào thì là thế ấy” Tài xế vẫn cười, rõ ràng chẳng tin lời cô nói.
Chiếc xe di chuyển trên đường rất chậm, cũng do một phần vì đúng giờ tan làm tan học nên xe đông, khi cô tới công ty lúc đó cũng đã hơn 6 giờ tối, lúc này phòng làm việc của Hoàng Minh Huân vẫn sáng đèn, rõ ràng là lại phải tăng ca.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...