Tống Gia Tuệ đi tới nhà họ Trần, hẹn gặp Trần Nam nhưng thư ký nói anh ta không rảnh, bảo vệ thì chặn cô lại không cho vào, vì họ sợ cô tới làm loạn sau sự việc Tống Gia Linh bị xảy thai. Khi đang không biết làm thế nào, cô liền nghe thấy có người nói Trần Nam đang ở quán cà phê vùng ngoại ô phía Bắc thành phố H gặp giám đốc một ngân hàng nào đó, cô chỉ có thể đi tới quán cà phê đợi.
Sau khi Trần Nam và người giám đốc ngân hàng kia nói chuyện xong, lúc đó đã đến buổi trưa.
Sau khi đi ra từ phòng nói chuyện riêng, Trần Nam từ xa đã nhìn thấy Tống Gia Tuệ, liền nói lời tạm biệt với giám đốc ngân hàng, cười vui vẻ đi tới trước mặt Tống Gia Linh “Lần trước không phải đã nói rất rõ ràng rồi mà? Sao bây giờ lại tới tìm tôi thế này? Muốn chơi trò gì đây?”
Mới hôm qua còn anh anh em em, hôm nay đã đổi cách xưng hô rồi. Tống Gia Tuệ cố kiềm chế bản thân “Tối qua chị tôi có tới tìm anh không?”
“Cô ta tới tìm tôi làm gì?” Trần Nam cười lạnh “Cái đồ điên đấy cô không giữ cô ta ở bệnh viện lại dám để cô ta chạy lung tung thế à?”
“Trần Nam! Anh rốt cuộc có phải đàn ông không hả?” Tống Gia Tuệ phẫn nộ không thể chịu đựng thêm được nữa, giơ tay lên tát cho anh ta một phát “Hai người vẫn chưa ly hôn, chị tôi bị bồ nhí của anh làm cho xảy thai, ấy vậy mà anh còn đứng đây để mắng chị ấy như thế?”
Ánh mắt Trần Nam lóe lên sự nham hiểm độc ác, anh ta lấy một tay xoa xoa má rồi nhanh chóng với tay ra dùng lực mạnh nắm chặt lấy cổ tay cô giơ lên trước mặt.
“Nếu cô ta sớm ký vào đơn ly hôn thì bây giờ có phải mọi chuyện đã xong rồi không? Tống Gia Tuệ, tôi cảnh cáo cô, tôi bây giờ không phải Trần Nam của ngày xưa nữa, Trần Nam của ngày hôm nay còn phải gánh vác nhà họ Trần. Thế nên tôi khuyên cô là đừng có mà tới phá đám tôi nữa…”
“Trần Nam! Cậu đối xử với Gia Tuệ như vậy không thấy quá đáng sao?”
Từ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói của một người đàn ông, hai người đều quay đầu lại nhìn, đó không ai khác là Dương Hoàng An.
Anh ta một tay đang đút trong túi quần, tay kia đang kẹp một điếu thuốc, liếc nhìn về phía Tống Gia Tuệ khẽ cười, động tác nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng rất cuốn hút.
“Hóa ra là quen nhau” Trần Nam nhếch môi, mặt lạnh tanh bỏ tay cô ra “Cô đi tới đâu cũng có tình nhân nhỉ? Đúng là hạng rẻ tiền”.
Tống Gia Tuệ hai mắt đỏ hoe vì bị sỉ nhục, trong lòng cố nhịn nhìn về phía Trần Nam đột nhiên cười lớn “Trần Nam! Trước mặt Dương Hoàng An, chẳng phải anh cũng chỉ là đồ thay thế thôi sao? Tôi có bao nhiêu nhân tình thì cũng mỗi lúc quen một người, còn anh quen nhiều người cùng một lúc không cảm thấy bản thân khốn nạn lắm sao?”
Trần Nam bị những lời đả kích của Tống Gia Tuệ chạm vào lòng tự tôn của đàn ông, giơ tay định tiến lên đánh cô nhưng Dương Hoàng An đã kịp thời can thiệp, kéo cô về phía sau lưng đồng thời dồn lực đấm cho Trần Nam một cú đau điếng đến mức có thể nhìn thấy máu từ khoé miệng chảy ra.
“Nếu cậu còn muốn động tay động chân với Gia Tuệ như vậy tôi không chắc là giá cổ phiếu nhà họ Trần có thể ổn lại như lúc này đâu. Cậu không tin lời Dương Hoàng An tôi nói có thể thử một lần, đến lúc đó cho dù cậu có quỳ dưới chân tôi cũng chẳng thay đổi được gì cả”.
Dương Hoàng An lúc này cứng rắn, lời nói chắc như đinh đóng cột khiến cô phải nhìn anh ta bằng đôi mắt khác. Trước đây đã rất nhiều lần cô tưởng tượng đến một ngày Dương Hoàng An trong phong thái đĩnh đạc thế này sẽ đẹp trai biết bao, cuốn hút biết bao nhưng bây giờ được thấy rồi cô lại chẳng có cảm xúc gì quá lớn.
Trần Nam lấy tay quẹt vệt máu trên khoé miệng, nhìn hai người bằng ánh mắt thù hằn vô cùng “Muốn bảo vệ hoa thì cũng phải xem rốt cuộc đó là bông hoa thế nào chứ? Một bông hoa dập nát mà cũng xem như báu vật thế? Đúng là có mắt như mù! Cú đấm lúc nãy tôi nhất định trả lại cậu gấp trăm lần” Trần Nam nói xong rồi quay người bước đi.
“Không sao rồi! Em đừng sợ” Dương Hoàng An thấy trán cô hơi đổ mồ hôi liền lấy khăn giấy ra đưa cô lau, khẽ cười nói “Những câu nói vừa rồi em đừng để trong lòng”.
“Cảm ơn anh!”, Tống Gia Tuệ nhận lấy tờ khăn giấy, trả lời thật lòng vì khi nãy nếu không có Dương Hoàng An cô đã phải nhận cái tát từ tên điên Trần Nam rồi.
Dương Hoàng An nhìn cô cười, nói với vẻ khá ngại ngùng “Em không cần khách sáo với anh như vậy đâu! Trước kia anh cũng có nói những lời quá đáng với em, còn bảo em ly hôn với chồng nữa… anh thật sự xin lỗi. Bây giờ chúng ta có thể làm anh em như trước kia được không?”
Tống Gia Tuệ chỉ trả lời vài câu xã giao lịch sự, khác xa với hai lần trước. Sau đó cô lại quầy mua một ly cà phê đưa cho Dương Hoàng An tôi quay ra gọi điện cho Tống phu nhân, được biết Tống Gia Linh vẫn chưa có tung tích gì.
“Tôi còn có việc phải đi trước, tạm biệt anh nhé!”
Dương Hoàng An giữ tay cô lại, nhìn thẳng vào cô với ánh mắt rất chân thành “Đúng lúc anh cũng đang rảnh, em muốn đi đâu? Anh lái xe đưa em đi”.
“Cảm ơn anh nhưng không cần đâu, tôi bắt xe đi là được rồi”, Tống Gia Tuệ từ chối, cô không dám nhìn thẳng mặt anh ta.
“Sắc mặt em không được tốt cho lắm, đi xe bên ngoài nhỡ có nguy hiểm thì sẽ thế nào? Cứ yên tâm, giờ anh chỉ xem em như em gái, không có bất kì hành động quá giới hạn nào”.
Thật sự cô không muốn đi nhưng Dương Hoàng An nói hết lời như vậy, cô cũng không tiện từ chối thêm.
“Vậy thì… cảm ơn anh”.
Dương Hoàng An lái xe đưa Tống Gia Tuệ về tới nhà họ Tống, trên xe anh ta có nói chuyện đang tìm hiểu một người, nếu hợp không lâu sau sẽ kết hôn. Cô nghe vậy chỉ ậm ừ cho qua, như vậy cũng khoẻ vì sau này có gặp cũng đỡ ngại.
Vừa bước vào nhà, Hà Tuệ Nghi vừa khóc vừa nói hộ chiếu của Tống Gia Linh cùng với một số tiền mặt lớn đều không thấy nữa, hai người nhìn nhau không biết nói gì thêm. Tống Gia Linh đã bỏ đi rồi.
“Mẹ, chắc chị đang buồn nên muốn đi du lịch đâu đó cho khuây khỏa, qua một thời gian nhất định sẽ trở về”.
“Mẹ sớm đã nói Trần Nam chẳng phải hạng tốt đẹp gì, sao nó không chịu nghe cơ chứ…”
Sau khi an ủi Tống phu nhân một lát, Tống Gia Tuệ liền rời nhà họ Tống, lúc đó cũng không còn sớm nữa nhưng cô phát hiện Dương Hoàng An vẫn đỗ xe trước của nhà, cô đơ người ra vài giây rồi nói “Anh vẫn chưa về à? Tại sao phải lãng phí thời gian cả buổi chiều như vậy?”
Dương Hoàng An đem điếu thuốc vừa châm dụi dụi đi rồi vứt ra phía ngoài cửa xe, cười như không nói “Dù sao chiều nay anh cũng không có việc gì làm, trước kia là anh có lỗi với em nên bây giờ coi như anh từ từ chuộc lỗi với em vậy”.
Tống Gia Tuệ lúng túng cười gượng gạo “Thôi không cần lần sau đâu. Ngày hôm nay cũng cảm ơn anh lắm rồi”.
“Không vội! Bây giờ em muốn đi đâu? Anh đưa em đi, cứ xem như chiều hôm nay gặp gỡ bạn cũ, anh em tâm sự vậy”.
“Vậy thì… lại phiền anh rồi!”
Tống Gia Tuệ đi sang cửa xe phía bên kia đang chuẩn bị mở cửa thì đập vào mắt cô là một đống rất nhiều đầu thuốc lá, một nửa trong số đó đều chưa hút hết đã bị dập đi, mà còn bị dụi đến mức không còn nguyên hình điếu thuốc nữa.
Cô bỗng nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc, thầm nghĩ Dương Hoàng An lúc này thật không giống người muốn bắt đầu vào mối quan hệ yêu đương mới chút nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...