"THẢ TA RA!"
Tiếng gào dũng mãnh như ẩn chứa cổ lực lượng mạnh mẽ vang dội giữa không trung, trấn tĩnh cả một đoàn người trên dưới năm trăm quần chúng phải im lặng.
Giọng nói tràn đầy hoocmôn thiếu niên trai tráng kia phát ra từ người ở trên đài, lúc này lập tức thu hút sự chú ý của Lê Thanh một chút.
Ánh sáng lấp lánh hiện ra nơi hai cổ tay, loé lên ấn chú vàng nhạt như nhập làm một thể với ánh mặt trời, rất khó nhận ra nếu không nhìn kĩ, từng sợi dây thừng trên người anh ta vốn quấn quanh như đòn bánh tét, lập tức bị một sức ép tản mác ra chặt đứt thành từng đoạn!
Còn chưa kịp để cho người kia thở một ra một hơi để chạy đi, những tàn tích của sợi dây thừng kia như có linh tính dừng lại giữa không trung, dưới tốc độ mắt người có thể nhìn thấy được mà cùng lúc xông về phía anh, kết lại vào nhau trở về nguyên trạng, lần này còn siết chặt hơn.
Vô tình hay cố ý ở đoạn dây lại cùng nhau thắt lại thành một chiếc nơ, trực tiếp đem anh ta cuộn người lại ngã lăn trên đài
Những thị vệ bên cạnh không lấy làm gì lạ, hoặc có lẽ đã quá quen, hình như cũng thuộc lòng cả quá trình luôn rồi, tay cầm dây thừng chả biết đã bị họ buông ra từ lúc nào.
Trong khi người trên đài kia đang vật vả đấu tranh vì tự do nhân đạo, mấy thị vệ đại ca kia còn đang rất thảnh thơi xuống đài cắn hạt dưa buôn bát quái đây
Người thanh niên trong bộ trang phục váy dài kiều diễm, cùng một bộ như Lê Thanh kia sau vài lần cố gắng liền kiệt sức, nằm sấp xuống giữa mặt đất, phó mặc cho đời
Lê Thanh cảm thấy có chút không còn gì để nói
"Người kia là sủng bảo của đại công chúa, hôm nay hai người sẽ đến để làm lễ Xác Lập, vốn là chỉ dành cho quân hậu chính thức, nhưng vì hai người là trường hợp ngoại lệ nên sẽ bỏ bớt vài ba nghi thức không quan trọng"
Trường hợp ngoại lệ mà phải vơ đại một nhân loại đến cưới, sau đó cho cái danh là dự bị, nhưng phải thực hiện các lễ nghi dành cho chính thức.
Làm màu nhiều như thế, sao không nói thẳng ra là sợ quân vương công chúa của các người bị ế nên tranh thủ nhanh gọn lẹ đi?
Khoé môi của Lê Thanh có chút giật giật
Từ khi nào tộc yêu tinh thuộc chi nhân lại tuỳ tiện thế này?
Bất quá, có chút dễ thở hơn so với lúc trước
Dọc hành lang nhỏ tiến đến đài Nguyện Nhân, tổng quản kia lại tiếp tục nói
"Lễ Xác Lập có tổng cộng ba cửa ải, lần lượt là Kì Tài Nghệ, tuỳ theo số phiếu của tổng cộng 551 người dân mà vượt ải, nếu số phiếu ít hơn 50% đồng nghĩa với việc làm chân sai vặt cho tất cả hai trăm năm mươi sáu hộ gia đình trong vòng một ngày để thu thập dấu mộc nhân gia.
Đủ số mộc thì có thể được công nhận từ sủng bảo thăng cấp thành quân hậu"
Nói cho dễ hiểu hơn, ngươi muốn tuyên bố với cả thiên hạ bản thân sẽ từ người tình lên làm chính thê, phải có sự đồng ý của tất cả họ hàng tám đời tổ tông của nhân dân quần chúng, sau đó mới có thể thẳng lưng làm vợ người ta
Nhân Nhi trong tâm thức nghe được liền không hẹn mà cùng Lê Thanh bên ngoài, câm nín
Này cũng quá vãi linh hồn rồi
"Kì trong thiên kì chi phú, tài trong tài trí thông thiên, nghệ trong nghệ trù thiên cấp"
"Có nghĩa là?"
Lê Thanh có chút mơ hồ, hỏi lại
Tổng chưởng quản quay đầu nhìn cô một cái, rồi lại quay đi thật nhanh, nhưng vẫn không thể giấu nổi vẻ mặt chán chường thất vọng của ông qua mắt cô
Đừng khinh người quá đáng thế chứ lão già, ông nói toàn câu văn hán việt trù tượng tự tạo ra, ai hiểu?
Lê Thanh âm thầm thông qua mí mắt khinh thường lão
"Cửa ải đầu tiên chính là dựa theo thiên mệnh, tức là bản thân cô có thiên phú gì hay không, nếu có thì sẽ là hình dáng gì, đặc sắc hay không"
Này, này thì khác gì nói cô là diễn viên xiếc, có nhiệm vụ sử dụng hết các chiêu trò múa máy cho khán giả xem?
"Tài có nghĩa là xác định chỉ số IQ, EQ, đề sẽ do bốc thăm mà làm, có thể là giải một bài toán dựa trên định lí sở thuyết học vạn tượng, tính ra đường đi của sao trên trời, chế tạo ra một cỗ máy chưa có ở trên đời, hay đơn giản nhất chính là từ những phụ kiện có sẵn nghe theo chỉ dẫn ba mươi giây một lần và ghép nó lại hoàn chỉnh trong vòng mười phút"
Nhân Nhi bắt đầu toát mồ hôi hột, khó khăn nuốt nước bọt
"Lê...!Lê Thanh này, tôi đột nhiên nghĩ mình vẫn chưa đi đâu tới đâu, chắc có lẽ tôi sẽ ở lại đây tiến vào không gian kia tập luyện một chút"
"Angel a~ cô thật vô dụng"
Giọng nói Lê Thanh pha theo chút yêu mị vang lên, tràn ngập tâm tình tự đắc, nụ cười rõ ràng trào phúng, lại vì biên độ run rẩy như bị chuột rút của nó làm phá bỏ mấy phần tự cao
Nhân Nhi từ trong tiềm thức cảm thấy một luồng sóng cảm xúc rung động trong cơ thể, không hiểu sao vừa sợ hãi vừa lạnh sống lưng, thế nhưng cũng không phân biệt nổi đây là của ai nữa
"Nghệ, thật ra không phải trong tài nghệ cầm kì thi hoạ của con người, mà là trong trù nghệ.
Nguyên liệu nấu món ăn bản thân sủng bảo phải tự đi kiếm lấy, sẽ có một tấm bản đồ chi tiết cụ thể con đường đến từng khu và những vật liệu khu đó sở hữu.
Trong vòng hai tiếng phải có mặt tại đài Nguyện Nhân, dù cho đã tìm đủ thứ mình cần hay không, các gia vị sẽ được chuẩn bị đầy đủ.
Sủng bảo sẽ có ba tiếng chuẩn bị ba phần năm món cho ba người được người dân tín nhiệm làm chuyên gia phê bình ẩm thực mà đưa ra số điểm ,tổng cộng có ba mươi điểm, đây là vòng thi cũng như vé hồi sinh để sủng bảo yếu điểm hai kì trước lội ngược vòng.
Bởi, nếu đạt được số điểm tối đa liền sẽ được duyệt thẳng, dù hai lần trước có là 0 điểm hay không, đồng thời còn được nhận một vé ăn miễn phí trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ ở nhà hàng Chí Thanh nổi tiếng nhất tộc."
Không những được duyệt mà còn khuyến mãi cả voucher đại hạ giá trăm phần trăm, ăn lòi họng nguyên ngày, cũng quá ưu đãi đi
Cái gì càng tốt, điều kiện đạt được cũng càng khó
"Đó giờ có ai đạt được điểm tối đa chưa?"
Tổng quản đứng dưới bậc thang lên đài xoay người nhìn Lê Thanh
"Có"
"Là ai?" Chẳng lẽ mấy đời trước hốt được đệ nhất ngự trù hay là do yêu cầu về mỹ vị chưa được phong phú cho lắm nên mới đạt được điểm tối đa?
Khuôn mặt già nua của tổng quản có chút cứng lại, khoé môi âm thầm co rút
"Quân vương đời thứ năm"
"Quân vương?"
Lê Thanh không khỏi ngạc nhiên
Đây là gì đây? Chẳng phải nói lễ này chỉ dành riêng cho sủng bảo muốn thăng tiến từ tiểu tam lên nữ chính hay sao?
"Quân vương dùng năm món ăn tuyệt thế trong dân gian, màu sắc hài hoà, mùi thơm đi xa ngàn dặm, tư vị như khiến con người ta lạc vào giữa một khu rừng tiên cảnh, suối reo chim hót, mùi vị khó quên"
"Hả?"
"Nhưng chỉ để cho một mình quân hậu thưởng thức đánh giá.
Đã đến đài, quân hậu dự bị, mời"
Tổng quản cúi người tạm biệt Lê Thanh, bàn chân ngắn nhưng không chậm rời đi nhanh như gió
Có cần phải nói thêm chữ dự bị thế không
"Ra là dùng đồ ăn tán gái, quân vương kia cũng thông minh không ít"
Nhưng nhìn vẻ mặt như ăn chân gà chưa rửa sạch của lão, có lẽ là thấy rất khó chịu đi? Hẳn là vẫn còn mang trong mình ý niệm nữ tử phải phục tùng nam nhân
Cổ hủ quá a
Quân vương chi thứ năm đó chắc chắn là một lão công ôn nhu, tài giỏi, xinh đẹp, sủng vợ đến tận trời trong truyền thuyết đi? Thật không biết quân hậu kia lại như thế nào.
Yêu tinh từ trước, cả khi tách ra thành hai nhánh tộc người cho đến nay đều kiêu ngạo, nhất là tộc yêu người càng lấy trí thông minh làm trọng, khinh thường những người khác tộc mình mà còn ngu dốt.
Bởi thế không thích chung đụng nhiều với những người họ cho là tầm thường, tránh gây thù kết oán với nhân gia người ta nên mới chọn địa hình hiểm trở lại thâm tàng bất lộ mà sinh sống
Đây rõ là một động tác thừa, bởi lẽ trong cách hành xử hàng ngày của họ, bộ mặt khinh bỉ nhìn đời kia tám chín phần cũng đã vô tình làm đối phương sinh chán ghét rồi
"Hự"
Mải mê suy nghĩ, cũng chẳng biết mình đã vô thức bước đến giữa đài từ lúc nào, bàn chân Lê Thanh đột nhiên đạp phải thứ gì đó mềm mại, lại cao hơn đất bằng phẳng nãy giờ vẫn luôn bước đi.
Còn tưởng là bậc thanh cho nên cô vẫn tự nhiên giẫm chân xuống, không ngờ phía dưới lại truyền đến thanh âm khàn giọng đau đớn, chung quanh bốn bề quần chúng nhân dân đúng lúc này cũng cùng nhau hít một ngụm khí lạnh.
Lê Thanh dời tầm mắt xuống, quả nhiên chân cô đang giẫm lên mông của một người bị áo choàng đen rộng như cái mền trùm kín mích, vị trí chính xác mà cô hạ xuống chính là giữa đường phân cách chia ra hai trái dừa căng mọng, gót chân theo trục tâm thẳng đứng, không nghiêng không lệch ngay tại cúc hoa chi
May mà Nhân Nhi vẫn còn mang đôi dép lào của mình, thay vì giày cao gót được kèm theo bộ trang phục này, cứ cho rằng mũi giày kia không cao cũng chẳng nhọn, bằng vào thiết kế kiểu guốc thấp nhất cũng chính là dày đến tận một đốt tay.
Cước bộ này nếu cô có thói quen đi nhanh dậm mạnh, ai dám đố xem lỗ nhị của người này lại không khai hoang nở rộ thành cẩm chướng?
Lê Thanh tuy có thể nói không tốt đẹp gì, nhưng cô rất lười biếng, cũng không rảnh vừa ra ngoài vài phút đã tạo nghiệp đầu năm.
Cho dù người gánh có là Nhân Nhi đi chăng nữa thì cơ thể này mệt, nguyên thần tổn thương tới cô cũng mệt đây
Đâu đó trong hầm băng toạ tại tiềm thức, Nhân Nhi rùng mình một cái, hắt xì
"Thành thật xin lỗi, anh không sao chứ?"
Lê Thanh cúi người xuống đỡ người kia dậy
Không ngoài dự đoán của cô, bộ trang phục bên trong lớp áo choàng dần hiện ra , màu vàng giữa những thanh kim loại uốn cong, bao lấy vòng eo rộng nhưng không chút mỡ thừa nào, cùng với kiểu thiết kế so với quần áo trên người Lê Thanh y như đúc, nếu không phải thanh niên vừa lên sân khấu đã náo nhiệt cả show thì còn ai vào đây?
Mà Lê Thanh trong lúc cúi người xuống đở anh ta lên, không nghĩ tới người này đối với tay cô, còn chưa chạm được một cọng lông mao trên cánh tay cậu đã đột nhiên tránh mình đứng dậy.
Cậu ta nhanh chóng mạnh bạo phủi bụi khắp nơi trên người mình, còn cố ý phủi thật lâu tại hai đầu vai áo cố định với lam thủy lưu li, chỗ mà tay Lê Thanh khi nãy sắp chạm đến, không khỏi khiến cô có chút buồn bực trừng mắt nhìn
Nửa khuôn mặt trên thủy chung nấp sau mũ áo choàng, theo cái xoay người kia, mũ áo gặp đúng chiều gió mà lấp loé, lộ diện
Chân mày kiếm chau lại, hàng mi dài cũng không thể che giấu đồng tử nâu đẹp đẽ ẩn hiện mâu quang, đôi môi mỏng hồng nhạt nhưng khiến cho người ta không chạm mà thấy hương đào quanh quẩn đâu đây, khiến cho tâm không khỏi nổi lên lòng tham muốn cắn một miếng
Đáng lẽ phải là một dáng vẻ nghiêm nghị trưởng thành câu hồn lạc phách, lại không biết sau mấy tháng không gặp được ai dưỡng cho béo tròn lên, dáng vẻ "ông cụ non" trá hình khi trước giờ đây bị đôi má phúng phính cùng làn da trắng hồng như sữa kia bán đứng, trực tiếp biến thành một tiểu shota ngạo kiều đáng yêu vô bờ bến, làm đối phương vừa muốn ngược đãi vừa muốn bị chà đạp dưới chân
Trùng hợp là, dáng vẻ này rất quen mắt
Chẳng phải thằng nhóc ở học viện có drama tình trường cẩu huyết với cô gái kia thì còn ai vào đây nữa?
"Ô, người đẹp ~ chúng ta lại gặp lại nhau nga"
Sắc mặt Nhật Phong vốn không tốt, lúc này đột nhiên nhìn thấy Nhân Nhi bất thình lình xuất hiện, không khỏi ngạc nhiên
Thế nhưng cô ta cũng bị bắt tới chỗ này ? Nhìn trang phục xem ra tình hình cũng không khác gì bản thân anh cho lắm, chỉ có điều tốt hơn nhiều.
Vậy cũng không có gì làm anh phải bực mình, dù sao ban đầu người bỏ cô lại là anh, còn đang lo cho đồng tiền lương chén cơm manh áo của mình đây, cô ta không sao thì anh cũng không tổn hại gì, cũng tốt
Nhưng cái giọng điệu nói chuyện này, Nhật Phong không thể tin xoa mắt bóp mi tâm vài cái, lại mở ra nhìn chăm chăm vào Nhân Nhi.
Rõ ràng khi ấy còn cãi nhau, còn thiếu điều muốn đại chiến ba trăm hiệp.
Thế nhưng hiện tại cô ta lại có thái độ bình tĩnh trước mặt mình như thế, Nhật Phong không khỏi lấy làm lạ, Nhân Nhi nhìn qua cũng không phải thuộc dạng vô tâm vô phổi với người mình ghét, nói thẳng ra chính là thù dai
Anh dáng vẻ phòng bị yên lặng lùi ra xa, chẳng lẽ cô ta đang định âm mưu trả thù lại nên mới giả ngây ngô thế này?
Nhưng anh cũng không có nói sai, cô ta rõ ràng vừa phiền phức vừa ngu, nếu không phải vì đám rắn bị cô dẫn đến, anh bây giờ có lẽ vẫn còn đang nằm dưới thảm cỏ, sưởi nắng cạnh hồ Phá Thiên sau khi đi làm xong nhiệm vụ ở Đồi Gió Hét đây! Sau đó liền đem hình trở về tặng cho thầy Kiệt, ăn vài quả hồng trong vườn Lục Nhất, lại đến chỗ Nguyệt Nghi coi tử vi may mắn, cuối cùng vào phòng kính luyện tập.
Rõ ràng lịch trình đều đâu vào đó, trôi qua cực kì thích hợp bình thường, thế mà vì sự xuất hiện của cô lại phải bỏ bớt đi vài tiếng chăm sóc bản thân, hiện tại lại nhờ ơn cô mà bị bắt đến chỗ khỉ ho còn gáy này!
Bị biến thành sủng bảo cũng thôi đi, lại bắt anh mặc váy, còn đứng giữa bàn dân thiên hạ làm gì gì đó biểu diễn múa máy như một con khỉ, tự tôn của anh còn đâu? Đều là do cô làm hại!
Thù này anh còn chưa tính đến trên đầu cô để mà đòi nợ, giờ cô lại có ý định muốn cắn lại? Sống cũng không có dễ như thế đâu
Nhật Phong siết chặt nắm tay, dằn xuống cơn bực tức trong lòng mình, hiện tại đang giữa thanh thiên bạch nhật, vạn lần không thể cứ như thế trực tiếp vứt đi hoàn toàn bộ mặt của mình được, người ta còn đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh kia kìa, tốt nhất không nên làm ấn tượng của bản thân đối với họ chuyển biến xấu hơn nữa
Vì thế, Nhật Phong liếc cũng chẳng thèm liếc mắt, im lặng cách xa Nhân Nhi một thước
Lê Thanh sửng sờ, không hiểu vì sao mình đột nhiên bị xa lánh, nhất thời có chút khó chịu, hừ nhẹ một tiếng xoay người nhìn xuống đài
Tổng quản từ lúc nào không biết đã trở lại đứng chính giữa hai người, ho khan một tiếng
Quả thật là một người có phân lượng không nhẹ, một tiếng này khiến cho tất cả mọi ánh mắt dù đang lơ đãng nhìn trời nhìn đất nhìn mây, hay đang tám chuyện với người kế bên nhà hàng xóm, cũng đều không hẹn mà cùng dồn hết sự chú ý lên người ông
"Mời các vị ngồi xuống những cái ghế đã được hộ vệ dọn ra sẵn, phía dưới ghế là hai khẩu súng hiệu được dán nhãn màu xanh và đỏ đã được chuẩn bị.
Cứ mỗi cửa ải kết thúc, các vị sẽ có ba mươi giây để suy nghĩ, nếu thấy ai xứng đáng nhất hãy giơ khẩu súng lên bắn chỉ thiên, nếu màu xanh tức là chọn sủng bảo của đại công chúa, màu đỏ chính là sủng bảo của quân vương.
Còn nếu ai không bình chọn có thể dời sang hàng ghế phía sau đài, các vị có thể xem tất cả quá trình biểu diễn trên cả đài lẫn màn hình không gian đã được lắp đặt sẵn.
Nếu không còn ai thắc mắc hay khó hiểu, buổi lễ xin được phép chính thức bắt đầu"
Hoá ra là vậy, sắp xếp hàng ghế tả hữu trước sau, không chỉ giúp người dân thoả mãn nhu cầu đến xem trò vui hay bình chọn người chiến thắng, đồng thời còn có thể đóng vai trò thành camera giám sát nhất cử nhất động của bọn họ, đề phòng gian lận hay lén lút giở trò với nhau
Lê Thanh nhếch môi cười, có chút thú vị a
Mà bên kia Nhật Phong nhắm mắt tịnh thần, nhìn qua như chẳng bận tâm mấy đến những thứ xung quanh mình
"Đầu tiên, mời hai vị sủng bảo bốc thăm thứ tự bản thân ở mỗi kì"
Từ phía dưới hai bên cầu thang đột nhiên vang lên tiếng nổ súng cùng khói bụi, một hộp gỗ đen quay tròn bay ra, chuẩn xác nằm yên vị trong tay hai người
Lê Thanh cẩn thận ngắm nhìn chiếc hộp gỗ đen kịt từ đầu tới đuôi trên tay mình, có một lỗ nhỏ vừa đủ để một ngón tay thoải mái nhấn vào, bên trong vang lên tiếng lạch cạch như những bánh răng nhỏ chen chúc vào nhau.
Cách một tiếng, hình vuông trên thân hộp gỗ đột nhiên trồi lên, chúng tách ra thành hai mảnh, phía bên trong là sáu ô vuông như bàn phím nhỏ cạnh một mảnh kính xanh hình chữ nhật, bên trên lấp lánh ẩn hiện ba đường gạch , rõ ràng là muốn người dùng nhấn số bất kì
Lê Thanh không chút do dự, nhất vào hai ba sáu
Lập tức, hai miếng gỗ vuông được tách ra khi nãy chanh chóng đóng lại, hộp gỗ trên tay rung động kịch liệt, không mất đến vài giây, ba thẻ gỗ được bắn ra từ ba góc viền hộp, còn chưa kịp để cô cầm lấy đã bị tổng quản cướp mất, đem đến giữa đài cùng ba thẻ gỗ khác
Đỏ đỏ xanh
Thế nhưng lại là kết quả giống nhau?!
Đừng nói đến Lê Thanh, kể cả Nhật Phong sau khi nhìn thấy cũng không khỏi co giật khoé miệng
Đây rõ ràng là làm màu a! Bọn họ ngay từ lúc bắt đầu đã an bài hết tất cả rồi, còn giả vờ khoa trương làm nên một tràng dài thừa thải như thế, hại cậu còn tưởng là thật mà nghiêm túc mong Nhân Nhi thi trước để mình hưởng lợi đây
Lão già, chơi nhau à?
"Vậy là kết quả đã định, cửa ải thứ nhất: Kì tài.
Mời sủng bảo của quân vương lên thể hiện tài năng"
Lê Thanh bóp bóp mi tâm, run rẩy giữ nụ cười nhếch môi cao ngạo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...