Định Mệnh Cục Súc Muốn Giết Người!


"Cái kia...cái gì...làm sao mà?"
Làm sao mà cậu giống như chỉ vừa chớp mắt một cái thôi, vậy mà người trước mặt không biết từ bao giờ đã mặc quần áo xong, một chút cẩu thả hay nếp nhăn trên vải cũng không có lấy, cả phụ kiện quấn tay cũng đã được thắt lại đâu vào đấy, quá phi diệu rồi
"Khụ, cậu nhìn chằm chằm tôi như thế làm chi? - Nhân Nhi đưa tay che miệng, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Trịnh Thái, sau đó rất chân thật ôm lấy mình, ánh mắt như dè chừng sợ hãi - Muốn ăn tôi hay gì?"
Trịnh Thái "..."
Ta phi!
"Cơm để trên bàn, tự lấy mà ăn"
"Này nhóc, dù sao ta cũng là chị dâu của cậu đấy, không thể cho chút cơm canh thịt sườn phép tắc gì sao? Này"
Tiếng Nhân Nhi khoái chí hả hê goi cậu vọng lại
Rốt cuộc Trịnh Thái cũng không thèm đếm xỉa đến cô nữa, chán ghét dậm chân từng bước một đi ra khỏi phòng, nhưng cũng không quên dặn dò hộ vệ canh chừng chặt chẽ cô gái kia.

Cho dù cả quá trình thay đồ cậu không thể nhìn thấy, mà cậu cũng chả dư hơi đi nhìn làm gì, cũng không thể loại trừ khả năng cô ta không mang theo vật gì nguy hiểm.
Đợi cho tiếg bước chân của Trịnh Thái đã có vẻ như mất hẳn rồi, người ngồi trên giường, cũng là Nhân Nhi,ngoác mồm cười to chế giễu
"Dăm ba cái nhỏ nhặt này cô cũng phải nhờ đến tôi sao, Nhân Nhi?"
"Im đi"
Co ro một góc trong tâm thức, Nhân Nhi uể oải, một bộ dáng vẻ không còn sức để đối phó ngươi mà nhìn về phía ánh sáng ảo diệu xa xăm.

Quả là giống hình tượng của một cao nhân ngoại đạo đang suy nghĩ về chuyện dân, chuyện nước
Đâu ai biết rằng.

Cái ánh mắt chứa đầy cảm thương vào khoảng trống vô định đó đang suy nghĩ cho đời gái tân của bản thân, trong vòng một ngày biến hoá chưa được nửa tiếng, thình lình tỉnh dậy đã bị ép gả đi.

Lại còn gả cho một thằng nhóc cao bằng mình nhưng chưa đến 13 tuổi, nguy cơ bản thân đối diện với hào quang của Đảng trong tù giam rình rập khắp nơi, thật là có mỹ nhân nhưng tâm không thể tịnh, chưa chắc vì du͙ƈ vọиɠ mà ra
Phía bên ngoài này "Nhân Nhi" ôm bụng cười ngặt nghẽo
Trịnh Thái dặn dò vài ba câu, hai tay xoa xoa bên đầu thái dương, trông khuôn mặt nhỏ bé xấp xỉ mười hai mười ba tuổi không ngừng chau mặt thở dài thật khiến người ta có chút tức cười khi nhìn đến, bởi thế khi làm nhiệm vụ bên ngoài tộc không ít lần cậu gϊếŧ người vì hành vi nhịn cười phi lễ kia
Rốt cuộc khu bên đấy có chuyện gì mà anh lại lo đến như thế, Trịnh Vương?
Trịnh Thái ngẩn người nhìn lên trần nhà thật lâu, suy nghĩ một chút.


Dạo gần đây phía bên kia đều không có động tĩnh gì, không có chỗ nào bất lợi, cũng chẳng có nơi đâu bất hoà, khiến cho con người ta có cảm giác cuộc sống hoà bình thật đơn giản, yên bình trong nhàm chán.

Càng yên bình lại càng cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ có một cơn bão lớn ập đến, Trịnh Thái cẩn thận mở màn hình giám sát, chỉ duy nhất dãy A6 bị ngắt kết nối, những khu vực còn lại vẫn kà dáng vẻ người dân tụ họp mua bán ngày ngày
Trông chẳng khác nào nhân loại thành đô
Trịnh Thái nhìn nhìn từng con người một lướt đến rồi rời đi, lại chăm chú thật lâu vào đôi bàn tay trắng bệch trơ xương, một màu trắng trong suốt đến nổi có thể thấy được từng nhịp đập lên xuống của gân bàn tay.

Lại nhìn tên yêu tinh tổng quản bên cạnh vẫn luôn cố đứng thẳng lưng với đốt sống cong vòng cùng thân hình thấp bé, thay thế cho mười phần trung tâm bằng tám phần hèn nhát chờ nhiệm vụ, trầm ngâm không rõ suy nghĩ gì
Sớm thôi, chỉ cần cô ta và tên kia còn tại, thứ kia liền có thể hoàn thành cứu lấy các ngươi
"Bắt đầu đi, nhớ thông báo cho sủng bảo của đại công chúa nốt, địa điểm tại đài Nguyện Nhân"
"Vâng"
Tên yêu tinh kia tuy không cao cho lắm, cước bộ lại thoăn thoắt giống như bay đi đến phòng Nhân Nhi, có một sự tôn trọng nhất định đứng xa cửa nửa bước chân, dáng vẻ thẳng lưng chờ đợi, một khi đối phương không mở, hắn cũng sẽ không vào
Rất may, không lâu sao người bên trong đã mở cửa, "Nhân Nhi" nhìn hắn với vẻ mặt tà âm như hồ ly chuyển thể, trên môi vẫn còn rõ tý cười, nhẹ giọng hỏi
"Có chuyện gì sao?"
"Mời quân hậu theo tôi"
Quả nhiên là tổng quản lâu năm , làm việc cũng lưu loát sành sỏi, trên đường đi không cần đợi "Nhân Nhi" lên tiếng hỏi một chữ nào đã nói lí do, còn nói rất cặn kẽ và tường tận
Thế nhưng lại kéo dài từ cổ chí kim sáng thế cho đến thời điểm hiện tại
"Sau cuộc chiến thế giới ác liệt kia, người của tộc chúng ta phải chạy đến cùng cốc để trốn tránh, vì thế nhân loại hầu như không còn ai biết đến sự tồn tại của yêu tinh, dần dần tên gọi của chúng ta cũng chỉ có thể xuất hiện trên những trang giấy vô nghĩa, gen cũng dần mai một, ngoài ngôn ngữ và một số ít thuần chủng ra, hiện tại...chẳng còn bao nhiêu phần người"
"À~"
Ra là thế, giờ thì cô đã biết lí do
"Ê, cô biết tại sao tôi ở đây rồi à?"
Không, chỉ là có chút chuyện liên quan đến vì sao họ bắt cô, nghe chứ?
"Nghe! Nghe nghe nghe nghe nghe!"
Cô chui ra đây rồi tôi sẽ nói
"..."
Sao? Khi nãy kêu tôi lên thay cũng chỉ có một lúc thôi mà, lão già này thật sự rất bát quái, tôi chỉ hỏi là đi đâu, lão liền đem truyền thuyết lịch sử mười tám đời tổ tông ra nói nhất mực lưu loát, cô nếu muốn biết sao không ra đây nghe đi?
"How to ra?"
Nhân Nhi ở sâu trong tâm thức, thật ra sau vài giây độc thoại với bản thân, xem xét lại sâu sắc thế giới quan của mình, cuối cùng tỉnh ngộ nhận thức được thật ra cũng không có tổn hại gì lớn đến cuộc đời cô cho lắm.
Thứ nhất, cậu nhóc ấy phải nói là cực đại dễ thương, tính tình có lẽ hơi tà dâm một chút nhưng cũng chỉ dừng ở phần ngực là một, còn nhỏ lại rất có trách nhiệm và quan tâm cực đại đến mọi người xung quanh là hai, tỉ như lúc cô vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu sau khi giằng co thoát khỏi đám người tinh đột nhiên từ dưới đất chui lên bắt cô mặc váy kia, cậu ta tuy rất không hài lòng nhưng vẫn giữ chút mặt mũi cho cô lẫn cho bản thân mà không trực tiếp đá cô xuống đài.


Thứ ba, người ta còn là vương của một tộc người, mặc dù trang trí nội thất rất mộc mạc giản dị, nhưng như thế đương nhiên khẳng định cậu ta là một kẻ có tiền lại có quyền! Không giàu về tài chính thì cũng về tình người.

Mà cái tình người này thể hiện rõ nhất khi cậu ta dù có chăm chọc đôi chút nhưng vẫn đưa cháo gà cho cô ăn, điều này chứng tỏ câu ta không phải dạng hở chút là thù và thù rất là dai, vả lại theo kinh nghiệm đọc truyện cung đấu cổ đại quanh năm của Nhân Nhi, cho dù hiện tại là trung đại hiện đại cơ khí đại đi chăng nữa, những âm mưu kế hoạch vẫn sẽ có đến tám phần tương tự nhau
Không sự lại đến ban phát tình, không có chuyện gì tốt tự nhiên từ trên trời rơi xuống, việc bất thình lình bắt cô về xong cưới ngay lặp tức mặc dù cả hai chỉ vừa gặp nhau trọn 1 ngày, nói chuyện chưa quá mười dòng lại làm như thanh mai trúc mã tình thâm nồng thắm, hay giữa nền trời quang sét đánh kết tình,...!Nói chung, chắc chắn đằng sau có ẩn tình gì đó
Cho nên cô mới trốn vào đây tịnh tâm suy nghĩ, đúng, chính là suy nghĩ quân cờ như mình bị vị chủ nhân thình lình xuất hiện cướp đi này dụng ra sao, vào việc gì.

Không phải là do đột nhiên có chồng soái ca quyền thế ngại quá mà trốn đi xong quên mất cách ra ngoài đâu, đúng, chính là như thế
"Tôi nghe hết đấy"
'Nhân Nhi' nắm giữ cơ thể ở bên ngoài, da mặt cơ hồ co rúm
"Hiện tại tuy chưa chính thức, nhưng cô cũng đã tính một phần là quân hậu của chúng tôi, theo đúng nghi lễ thì sẽ phải trải qua ba cửa ải do con dân đặt ra, sẽ được tổ chức tại đài Nguyện Nhân.

À, tới rồi"
Đôi chân nhỏ của hắn vẫn đang bước đi nhanh thoăn thoắt đột ngột dừng lại, Nhân Nhi vốn đã giữ khoảng cách ba bước chân cách hắn, hướng theo tầm mắt mà ngước lên
Chính giữa những ngôi nhà xen kẽ nhau chồng chất, chính là một khoảng đất trống rộng rãi, mà toạ tại nơi đó, một cái đài được dựng lên.

Không quá cao, nhưng phía trên những thanh trụ không có mái, nhìn gần giống như đỉnh đã chọc đến tận chân trời, tạo cho người ta một sự khí thế vô hình.
Thanh trụ trắng ngà như sắc kem béo ngọt, giản dị, chỉ duy nhất tại đỉnh cột một vòng khắc họa, còn lại rất đơn sơ, không quá cầu kì, nhưng lại mang màu sắc trang nhã.

Khi đứng sừng sững tại giữa bầy người nhỏ gầy đang nô nức vây lấy xung quanh, lại không hề có vẻ cao cao tại tượng thường dân chớ đến gần.

Khoảng cách vẫn là có, nhưng cũng chỉ để tượng trưng, thậm chí những tên yêu tinh mặc chiến giáp trông như những tên hậu vệ lảng vảng phía sau cô từ lúc rời căn phòng kia đến giờ còn đang rảnh rỗi tám chuyện với quần chúng nhân dân, còn vừa ăn hạt dưa vừa chờ
"Hôm qua nhìn thấy chứ? Ối giời ơi, công chúa quả nhiên có mắt chọn người"
Tronh đám đông rầm rì bàn tán, có thể nhìn thấy ở hàng cuối cùng, một nhóm người bé con như đồng tử, mặt lại như trạc tuổi ba mươi, chụm đầu vào nhau mà tán gẫu trên trời dưới thế, quên mất cả sự hiện diện của một bóng người từ đâu mà tới phía ssu lưng mình
"Không biết nếu diện trên trang phục truyền thống sủng bảo của tộc ta thì sao nhỉ?"
Một yêu tinh híp cặp mắt to như quả trứng gà sóng sánh ánh nước, cười thích thú

"Đương nhiên là người đẹp vì lụa, lụa đẹp nhờ tiên.

Phò mã tương lai của chúng ta đã đẹp như thế, khoác lên mình bộ quần áo kia khẳng định sẽ tư sắc khuynh thành, ngã nghiêng trời đất"
Một yêu tinh vai u thịt bắp hơn so với những người khác, dậm chân khẳng định cười lớn
Không ngờ dân chúng nơi đây, dù không phải tực sụ là người, hoa phong văn ngẫu còn phong phú ngôn từ hơn cả cô đấy, Angel~
Nhân Nhi bên trong mặc dù không thấy rõ biểu cảm bản thân lúc này bây giờ, tế nhưng có thể mường tượng đến vẻ mặt của những mẹ kế khi thành công dụ cá bống chui lên, xấu xa, âm hiểm trong âm hiểm.
Bất giác không tự chủ được lạnh sống lưng
"Mà này....cái kia, này, cô đừng gọi tôi thế nữa, thật sự làm cho tất thảy da gà lôg vịt trên người tôi muốn rụng hết rồi.

Cứ gọi tôi Nhân Nhi đi"
"Hừ, không biết thưởng thức"
Cái từ sến súa rợn người đó có cái gì để thưởng thức??
"Được rồi, tôi chỉ là một nhân loại bình thường, không thể lĩnh hội hết tinh hoa thâm ý trong từng câu chữ của cô.

Nhưng này, theo như cô nói lúc trước thì có lẽ chúng ta sẽ gắn với nhau suốt đời đấy, tôi lại không thể bất lịch sự kêu cô bằng này, ê, ui, ơi, ới được.

Cô tên gì?"
Khuôn mặt giả nghiêm túc, vô tri vô giác nhếch miệng cười
Một nụ cười này, ở trong tâm thức tĩnh lặng như sương, âm u bóng tối, lại như một vầng sáng chân thật chiếu rọi cả một vùng đất vốn khô cằn vắng vẻ, từng tia sáng hoá thành từng hạt từng hạt mầm nhỏ, không nhạc mà khiêu vũ, không gió mà bay đi.

Cuối cùng nhẹ nhàng ôm lấy mặt đất, cùng nhau trở thành một thân cây to lớn, sưởi ấm nơi hoang vu lạnh lẽo, như xuân tâm nhộn nhịp khắc hoạ vào tim
Chờ thật lâu, cũng chưa có tiếng nào đáp lại
Chẳng lẽ không nghe? Không có khả năng, dù sao đây vẫn luôn là phương thức truyền đạt ngôn ngữ giao tiếp của họ, Nhân Nhi chỉ cần nói, cô ấy liền nghe.

Chẳng lẽ không muốn trả lời? Hay là không có tên? Dù sao cũng là một linh hồn đột nhiên xuất hiện trong cùng một cơ thể với mình, hẳn là vô danh
"Tôi không phải vô danh"
Giọng nói mềm mại, trầm thấp lại dịu dàng, toát nên một vẻ đẹp của hoa thơm mọc nơi núi tuyết, thanh lịch nhưng cô độc, khác hẳn so với giọng nói ẻo lã mị hoặc châm biếm hàng ngày, khiến Nhân Nhi có chút binh đến tướng chưa tỉnh ngủ, nhất thời bị úp sọt, chưa biết ứng xử thế nào
"Tôi tên là Lê Thanh"
Lê Thanh
Chỉ hai chữ, vậy mà khiến cho Nhân Nhi, mặc dù đang ở dạng linh hồn trong tiềm thức, lại không ngăn được cơn đau nhức như muốn lấy mạng người ở đại não, sâu thẳm trong đó là một cỗ bi thương
Vì sao lại đau đầu?
Vì sao lại bi thương?

Mà ở bên ngoài,điều khiển cơ thể, với khuôn mặt của Nhân Nhi, Lê Thanh nở ra một nụ cười nhạt
Nhẹ tựa cánh hồng, phiêu tán trong gió, hầu như không tồn tại, lại thật sự đã xảy ra
Không biết là vì gì, dân chúng xung quanh lại độy nhiên như dấy lên vô số ngọn sóng trên mặt hồ yên tĩnh, tiếng hoan hô vỗ tay huýt sáo , từng tầng từng lớp, đua nhau mà vang lên rần rần, nhộn nhịp
Cặp mắt của họ sáng lắp lánh, hướng thẳng về phía đài cao
Mà trên đài cao ấy, không biết tự bao giờ đã xuất hiện một đoàn hậu vệ, chân đều bước, giáp oai nghiêm, trang phục như từ một khuôn đúc ra với những hậu vệ bên cạnh, thế nhưng phụ kiện xung quanh có hơi khác một chút
Hậu vệ xung quanh Nhân Nhi, kiếm sắt sáng loá đặt ở bên hông, bao tay sắt mỏng như lụa vừa khít vào da tay, nhưng chuôi kiếm là từ dây gai, giống như muốn cảnh cáo đối phương có thể tránh thì đừng lại đây.

Phía chính giữa thân nhịp nhịp có tiết tất nhô lên nhô xuống, chuyển động đều đều, như ẩn như hiện chứa cơ quan
Mà bên kia, đai lưng giắt dây thừng, nổi bật nhất chính là thanh roi được vắt trên thắt lưng, tay cầm được làm bằng gỗ đàn, bọc da lông nhân tạo, với hai quả cầu lông nhỏ giống như kiếm tuệ được gắn nối với tay cầm.

Đầu roi nhọn mảnh, thân roi thon dài, nếu quất ra không để lại vết thương lớn ngoài da, nhưng da thịt bên trong đúng là không thể đảm bảo.
Một bên thâm tàng bất lộ tướng, một bên biếи ŧɦái trực diện hiện công khai
Lê Thanh nhướn mày, nhìn vào trong vòng vây mà những tên hộ vệ kia đang bảo hộ như vệ sĩ
Cũng chẳng còn tốn công lắm, những người kia tuy khí thế khó gần, làm ra vẻ ngầu ngầm cao ngạo lại chỉ đứng chưa tới thắt lưng của người kia
Nam nhân kia, tơ lụa dính trên người như võng sa trên trời được hằng nga tiên tử dệt thành, từng sợi tơ tằm như bông kết nối lại sắc xanh soi toả, chiếc váy bồng bềnh lướt nhẹ trên đài, vuốt ve mắt cá chân hồng hào.

Trên đầu đội mũ áo choàng rộng, chỉ lộ ra đôi cằm nhọn như được một nhà hoạ sĩ điêu khắc gọt giũa cẩn thận, đôi môi mỏng như lưỡi kiếm thanh ngọc, hồng nhuận tự nhiên.

Eo thon lấp ló dưới chiếc áo choàng theo từng bước đi, nhẹ nhàng nhữ đi trên lông vũ
Đáng lẽ ra phải là dáng vẻ thuỳ mị nết na (????) lại thành tướng đi cộc cằn khom lưng cong người chạy
Dân chúng xung quanh: "..."
Cùng một lúc, tại thời điểm bóng người như tiên kia bắt đầu nâng váy tháo chạy, tám sợi dây thừng cùng một lúc phóng ra, bao vây chặt chẽ người kia vào giữa đài, từng sợi đứt ra lại như có linh tính hợp lại, càng hợp càng chặt, càng chặt càng cứng.

Giằng co một lúc lâu, cuối cùng vị kia cũng bỏ cuộc, thôi không quấy nữa
Tám hộ vệ như trút được gánh nặng, phía sau lưng đã rịn một tầng mồ hôi lạnh, đôi tay đỏ ửng như có thể nhỏ ra máu, đau xót nhăn mặt.

Vài dân chúng gần đài ân cần người xoa xoa tay, người bôi bôi thuốc
Như mẹ chăm con
Rốt cuộc hộ vệ là để bảo vệ người dân hay người dân chăm lo cho hộ vệ?
Chê trách như thế, nhưng lại khiến Lê Thanh không hay biết, nở lên một nụ cười ấm áp, bối cảnh trước mắt hoá thành sóng nhiệt cuồn cuộn sưởi lấy lòng, khiến người ta có cảm giác vừa bất lực bực mình vừa không sao chỉ trích được
Quân dân thần tử nếu có thể sống chung một mái nhà, chăm lo lẫn nhau, thì tốt biết mấy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui