Truyền thuyết kể lại rằng, nơi chúng ta đang sống chính là một hòn đảo với những điều kì diệu, con người cùng động vật chung sống hoà bình với nhau, hình thành nên mối quan hệ liên kết chặt chẽ
Cho đến một ngày nọ, giống như cách mà vũ trụ đã đem những sinh vật to lớn kỉ Jura đi vào lòng đất, những khối thiên thạch to lớn, mang theo bí ẩn ngoài không gian, gieo rắc cái chết cùng sự đổ vỡ tan thương cho mọi sinh vật tồn tại trên hòn đảo
Nhưng vòng xoay của tuần hoàn tiến hoá không thay đổi, có người sống sót và tiếp tục gầy dựng lại nền văn minh của mình, điều kì lạ là một phần nhỏ người chết lại tái sinh! Họ mang trong mình một sức mạnh ứng với mỗi nguyên tố thuần tuý nhất trong trời đất, khiến cho sức mạnh của bản thân vượt xa ngoài khả năng nhận thức của mình, mọi người đều vui mừng và chào đón với sự hứng thú về cỗ sức mạnh kì lạ này, những lịch sử được họ tái tạo lại rất nhanh và phát triển xa hơn cả trước lúc xảy ra tai hoạ
Tuy nhiên, sợi dây liên kết bị đứt lìa
Bắt đầu từ khi những người mang trong mình sức mạnh thần kì kia tăng dần lên, theo đó xuất hiện thêm những dạng năng lượng mới mẻ từ nguyên tố thuần tuý mà sinh ra, những người bình thường bắt đầu có sự kiêng kị ngày một lớn dần hơn.
Cho đến khi đứa trẻ giữa người và thú ra đời mang trong mình hạt giống sức mạnh mới cho thú tộc, vẻ ngoài hoà bình này chính thức sụp đổ!
Những người bình thường bắt đầu đưa ra lí lẽ và so sánh sự khác biệt, giá trị nhân quyền của những người có sức mạnh bị hạ xuống vì "Không cùng loài ta, ắt có suy nghĩ xấu xa", nhiều cuộc biểu tình phản đối nổi lên cùng những bè đảng chống phá thành lập, những thú tộc cũng vẫy cờ giành lại tiếng nói cho mình.
Chiến tranh xảy ra liên miên lại sinh ra nhiều thành phần phức tạp, tổn thất nặng nề, đau thương mất mác cơ hồ rãi rác khắp mọi nơi, những cuộc chạy đua khoa học công nghệ để tìm ra căn nguyên tạo nên "sức mạnh" khiến cho dân chúng đói khổ lầm than, nhiều tài nguyên thiên nhiên bị cạn kiệt, môi trường theo đó thoái hoá trầm trọng
Họ đi đến quyết định cuối cùng là phân chia ranh giới của nhau, hòn đảo xinh đẹp vạn vật hoà bình giờ đây chia thành ba ranh giới gồm ba "loại" người: Thú, Gnome và Người.
Những người có sức mạnh vẫn sẽ sống chung với người bình thường, tuy nhiên bởi vì họ nhận được món quà đặc biệt từ thần thánh sau "thời kì huỷ diệt", họ có sứ mệnh phải dùng sức mạnh của mình bảo vệ cho những người bình thường khác, và, không được phép tham gia vào bộ máy nhà nước do "e ngại sử dụng sức mạnh cưỡng chế lũng đoạn, phản động tổ quốc"
Cán cân phân biệt "giai cấp" này tồn tại không được bao lâu lại dẫn đến sự bùng nổ mới, một nhóm người có sức mạnh đứng lên phản đối sự bất công với chính trị lâm thời, từ đó dấy lên những cuộc biểu tình gay gắt cùng tổn thương nhau, mâu thuẫn đến mức từ Người lại tách thêm một nhánh tộc, gọi là Ma
Ma gồm những người có sức mạnh nhưng không đồng tình với sự đối đãi phân biệt của Người, họ bắt đầu chiếm cứ một phần lãnh thổ rộng lớn, thành lập một vương quốc cùng đế chế riêng của mình.
Nhưng bản thân mang trong mình sự ích kỉ của Người, Ma vẫn có suy nghĩ "Không cùng tộc ta, ắt gây hoạ", họ liên tục lớn mạnh chèn ép đến cả Thú tộc và Gnome
Ma đánh Người, Người khinh thường Thú, Thú bắt nạt Gnome.
Trong cái tình trạng "tháp sinh thái kì lạ" này thì bên Người lại rục rịch có hành động, họ bắt đầu làm mới lại bộ máy nhà nước đã luỵ bại theo thời đại của mình, việc đầu tiên chính là thay đổi người lãnh đạo, mà bất ngờ thay, người được trúng tuyển cử lại là một người có sức mạnh!
Thế trận giằng co giữa bốn tộc kết thúc khi tộc Người thành lập phái liên minh với Gnome để truy diệt tộc Ma, đồng thời chèn ép tộc Thú căn cứ theo điều kiện trong hiệp ước do Gnome đề ra.
Người đứng đầu bộ máy nhà nước của Người lúc này áp dụng cả chính sách mềm dẻo lẫn cứng rắn, những người bên Ma nếu đồng ý quy thuận và hứa sẽ không có những hành động chống phá nhà nước có thể trở về, những người không khuất phục có thể theo quân đội đàn áp đến nơi tận cùng cằn cỏi trên hòn đảo - cũng là, một bút tích lớn của thế chiến thứ nhất.
Thiểu số Ma trở về chung sống với người, số còn lại bị bắt và tù đày, một phần nhỏ lại bị truy nã cùng với tâm tư rục rịch muốn nâng đỡ quý tộc của Ma, chờ thời cơ lại khởi binh đánh phá Người.
Lúc này chính trị ở Người theo sự cải cách đúng đắn của lãnh đạo mà thành lập hoàn chỉnh, sự phân biệt giữa sức mạnh và không có sức mạnh bị xoá bỏ, đồng thời đem tư tưởng phóng khoáng cùng hiện đạo thay thế cho lối nghĩ cổ hũ độc đoán của thế hệ trước, qua đó Người ngày một phát triển vững mạnh và thịnh vượng hơn.
Mà ở phía sau hào quang không ngừng toả sáng của Người là sự biến mất của Gnome và sự thoái hoá của Thú Tộc, cùng với Ma tộc đang thu mình rục rịch ở nơi nào đó chật vật và khó khăn
Người từ đó đặt tên cho vương quốc của mình là Nhật Nguyệt, mang ý nghĩa ánh sáng sinh ra sau khi bị bóng đêm nuốt chửng
"Bắt lấy mụ ta!"
Dưới bóng tối âm u, một bà mụ điên cuồng trốn chạy khỏi sự truy đuổi của đám chiến sĩ.
Nếu như chỉ là một bà mụ bình thuờng, chắc chắn từ lâu đã khoanh tay chịu trói bởi những chiến sĩ cường tráng mặc giáp bạc trên bạch mã kia, nhưng trên thân mụ ta lại bao trùm khí đen, thỉnh thoảng phát ra âm thanh như có ai đó đang the thé xì xào, hình thù quái dị chạy thẳng về phía trước.
Trên tay bà là chiếc giỏ, phía bên trong không ngừng vang lên tiếng trẻ em nỉ non khóc lóc, nghe trông rất đáng thương.
Tay phải mụ tụ lại một đạo khí đen bắn về phía đám chiến sĩ, họ nhanh chóng né đi.
Nhưng không ngờ kế bên là vực thẳm, vài người may mắn trụ lại được, những người xui xẻo đã cùng ngựa rớt xuống vực sâu.
Tiếng sóng biển va chạm vào những tảng đá nhọn như đang gào thét, xác những người chiến sĩ cứ thế rơi xuống, không đâm vào những cọc đá nhọn đến ngũ tạng trồi ra, thì cũng bị sóng biển đón lấy mà cắn nuốt, dìm xuống tận đáy đại dương.
Bà ta lại tiếp tục bắn ra một đạo cuồng phong hắc khí, tạo thành một bức màn chắn tạm thời ngăn đám chiến sĩ kia lại.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời, mụ nghĩ, dù sao chỉ cần qua hết rừng Vô Vọng này, với đứa bé trong tay, rất nhanh có thể dùng sức mạnh ẩn chứa trong huyết tộc của nó tế sống, thức tỉnh chủ nhân.
Nhưng, khu rừng Vô Vọng này, đến cả người đứng đầu vương quốc cũng kiên kị, há lại để một hắc yêu đang chịu lời nguyền rủa như bà dễ dàng thoát ra?
Đi qua một cái hồ rộng lớn, nguyên khí không còn nhiều, bà ta đành giơ cao chiếc giỏ lên, lội qua, lại không ngờ chân trước vừa chuẩn bị đặt đến bờ bên kia, chân sau đã bị thứ gì đó cản lại mà kéo xuống.
Một bàn tay bám chặt vào chân bà, móng tay nhanh chóng dài ra, như những mũi dao sắc nhọn đâm sâu vào da thịt, máu từ đó cuồn cuộn chảy ra.
Trong lòng bàn tay là một khe miệng đầy răng nhọn, chúng đang chậm rãi ngấu nghiến lấy máu thịt trên chân, thèm thuồng liếʍ ɭáρ, đến một mảnh vụn thịt cũng không bỏ sót.
Một bàn tay rồi lại một bàn tay nữa, tựa như có hàng ngàn hàng vạn xương cốt dưới đáy hồ phẫn nộ vì bị xâm phạm chốn an giấc của bản thân, vươn đến, nghiến chặt, cắm sâu.
Dù cho bà ta cố hết sức dùng ma chướng đánh vào, đám này ngã xuống, lại sẽ có một đám khác nối lên, rất nhanh chóng liền thấy xương chân lộ ra qua kẽ hở.
Đám chiến sĩ khi nãy đã nhanh chóng thoát khỏi cuồng phong hắc khí của bà mà chạy tới, họ sử dụng đồ vật đặc thù mà những nguời canh gác rừng Vô Vọng được phát cho, đeo vào người
Đám Thi Cốt này không chỉ có tay, mà còn cả chân, mắt, miệng, mọi thứ trên thân thể của nạn nhân khi đi qua hồ này đều sẽ bị chúng ngấu nghiến đến tận xương cốt.
Thứ có thể khắc chế nó duy nhất chỉ có vảy của Kim Long cùng máu của Huyết Xà.
Vảy của Kim Long cứng như Kim Cang, bất khả xâm phạm, vô lực phá huỷ.
Dù cho Kim Long 100 năm thay da một lần, vảy trên đó vẫn giữ nguyên công dụng hình dáng, chưa từng biến đổi kể cả khi Kim Long chết đi.
Một mảnh vảy nhỏ cũng có thể cắt người ta ra thành 2 mảnh, nhẹ như không.
Máu của Huyết Xà, vua của các loại độc, chỉ cần 1 giọt thôi cũng đủ khiến cơ thể của 100 người chết ngay tức khắc, cả xương cốt cũng không còn, tan biến vào hư vô.
Mắt thấy đám chiến sĩ sắp đi qua, hoảng sợ, mụ cố gắng dùng hết sức đánh ra, lao về phía trước mặc cho một nửa người giờ chỉ còn là xương cốt.
Phải mau đưa cho chủ nhân
Phải nhanh hơn nữa
Nhanh...hơn
Hai ánh trăng sát nhập thành một
Nhật Nguyệt giao thoa, vạn năm hiếm thấy
Trời đất tối sầm lại tựa như bị một tấm màn bao phủ, mọi thứ chấn động, tiếng gào thét của yêu thú vang lên thảm thiết.
Thi Cốt dường như cũng bị chấn động làm cho dừng lại, chúng lũ lượt rút về nơi trú ẩn, nhanh chóng đến mức làm cho người khác nghĩ chỉ cần chậm một khắc thôi cũng khiến chúng gặp phải thứ gì đó đáng sợ.
Mà vốn ngay lúc này làm gì còn có người quan tâm đến chúng, vài chiến sĩ trên bờ tựa như chịu phải đau đớn gì đó, lưng khom xuống ôm chặt lấy hai tai, đầu óc bà mụ choáng váng há hốc miệng như muốn nói gì đó, vô vọng nhìn trời cao.
Hết rồi
Muộn mất rồi
Chủ nhân, tôi xin lỗi, ngài...chịu khó thêm chút nữa...tôi....
Tiếng thét thảm thiết không cam tâm của bà ta vang vọng khắp nơi, cùng lúc đó xuất hiện những văn tự đỏ thẳm chui rúc bao lấy toàn bộ cơ thể, mỗi một kí tự cơ hồ là những ngón tay lọc da róc thịt, huyết nhục theo đó mà trào ra, thối rửa.
Đội hình chiến sĩ rối loạn, cố gắng bịt kín tai mình lại, cảm giác nếu không làm thế , bản thân sẽ bị âm thanh này xé toạc ra thành hai mảnh mà chết đi.
Cả vương quốc như nồi canh bị khuấy đảo, tiếng vỡ của thuỷ tinh lần lượt vang lên, ngay từ khi tiếng thét kia xuất hiện, vài người dân vì đau mà ngã xuống, không hiểu như thế nào lại điên cuồng dùng tay đâm vào sâu trong màng nhĩ, tựa như muốn nghiền nát tai mình từ bên trong cho đến chết, vẻ mặt thống khổ khiến ai cũng không dám nhìn.
Qua được một lúc, tiếng thét kia ngưng bật, mọi thứ lại chìm vào bóng tối tĩnh mịch vốn có, là ác mộng sao? Mọi thứ diễn ra quá đột ngột khiến họ ngỡ ngàng, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên những mảnh vỡ thuỷ tinh ở mọi nơi, cùng những thi thể khốn khổ chật vật bao phủ bởi máu thịt là minh chứng khiến họ phải tin rằng những thứ điên cuồng vừa diễn ra là thật.
Bà mụ kia, rất nhanh theo ánh sáng đen toát ra từ cơ thể mình, từng đốm sáng như chiếc hố vô hình ăn mòn đi da thịt cốt tủy, khiến mụ hoá thành tro mà tiêu tán.
Chiếc giỏ trên tay mụ nặng nề rơi xuống mặt hồ , tiếng khóc cất lên nhanh chóng đưa đám chiến sĩ về thực tại, họ nhanh chóng đi qua, đón lấy, đội hình nhanh chóng rút về hoàng cung
Lại không biết, trong chiếc giỏ kia giờ chỉ còn lại một đứa bé
Cánh cửa thần bí , dưới ánh sáng Nhật Nguyệt lúc giao thoa mà hiện ra trên mặt nước vẩn đục, Thi Cốt hoảng sợ đưa đứa trẻ mình vừa cướp được từ trên tay bà mụ vào bên trong, ánh sáng bên trong như phát ra tiếng rầm rì thoả mãn
Cánh cửa đóng chặt lại, biến mất không một dấu vết.
Nhật Nguyệt tách nhau, khung cảnh lại trở về với cuộc sống thường nhật vốn có của nó, như chưa từng diễn ra cuộc truy đuổi của hai bên.
Nhật Nguyệt chưa từng giao thoa, chấn động khi nó bắt đầu chưa từng xảy ra, cũng như cánh cửa xuất hiện đón lấy đứa bé kia , cả bản thân nó, cũng chưa từng hiện hữu trên thế gian này
Hết thảy đều biến mất không một vết tích.
Cứ như thế, vĩnh viễn cũng không ai biết
Có một đứa trẻ, đã từng tồn tại
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...