Thời gian này Hoàng Phong gầy đi rất nhiều rất nhiều, Anh trắng bệch như một linh hồn dật dờ trôi dạt, như chỉ cần một cơn gió thôi là anh sẽ bị thổi đi mất tông mất tích
Lá cây bay lượn nhẹ nhàng ngoài cửa sổ.
Ánh nắng nhẹ lướt trên người Hoàng Phong đang thẫn thờ, kéo dài bóng anh trên con đường, thế giới yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi, chỉ có tiếng lá nhẹ rơi.
Ánh nắng trong vắt từ từ chuyển thành vàng kim.
Ánh đèn càng lúc càng mờ tối.
Âm thanh của đài phát thanh bắt đầu vọng lại vắng vẻ.
Lặng lẽ...
Ngoài hành lang cũng tràn ngập ráng chiều tuyệt đẹp, dịu dàng như say, cùng ánh tịch dương chiếu sáng khắp nơi, âm thanh của đài phát thanh nhẹ nhàng vang lên...
Hoàng Phong lặng lẽ đi.
Đột nhiên...
Một đôi chân dài xuất hiện trước mặt anh.
Anh ngước mặt lên.
Đôi chân dài, thân hình quyến rũ, áo sơ mi trắng, nụ cười mỉm dịu dàng. Trong ráng chiều rực rỡ, Phương My mỉm cười , nói với anh :
"Ôi..."
Học sinh qua qua lại lại trên lối đi râm mát của trường trung học, bên trái con đường là sân bóng rổ, mỗi một rổ bóng trên sân đều có các bạn học sinh nam đang chơi bóng, các bạn nữ tập trung một chỗ hò reo cổ động. Bên phải con đường là một khu rừng cây nho nhỏ, cây cối cao thẳng rất đẹp. Có loại cây quanh năm xanh tốt, lá xanh um tùm rậm rạp, có cây đều đã sớm vàng lá, gió thổi đến là từng trận từng trận xào xạc rơi xuống. Trong khu đó có những chiếc ghế dài, một vài học sinh đang ngồi dõi mắt xa xa nhìn những trận đấu bóng trong sân bóng rổ, một vài học sinh đang thì thầm cười đùa, vài đôi tình nhân đang nhỏ to thân mật.
Lá vàng rơi ngập đất.
Những chiếc ghế dài lặng lẽ.
Âm thanh trong đài phát thanh trường vọng ra bên sân bóng rổ rất không phù hợp với không khí huyên náo nóng bỏng trong sân, lại phát ra một bài hát đau buồn nhạt nhẽo. Một phiến lá vàng trong tay Hoàng Phong thẫn thờ xoay tròn, môi anh tái mét gần như trong suốt. Phương My lẳng lặng nhìn anh chăm chú, không muốn quấy rầy anh, dường như chỉ cần một câu nói rất nhỏ thôi thì sẽ vứt anh trở lại vào nỗi đau thương trong khoảng thời gian Thiên Anh nhập viện vừa rồi.
Ráng chiều lọt qua kẽ lá chiếu xuống bên dưới.
Lặng lẽ tỏa khắp người anh và cô đang ngồi trên chiếc ghế dài.
Rất lâu rất lâu sau.
Ngón tay anh thẫn thờ sờ sờ bên mép lá.
"Cô ấy... vẫn khỏe chứ?"
"Vẫn khỏe." Phương My nhẹ giọng nói. "Bất kỳ thuốc nào y tá mang đến, cô ấy cũng uống hết, không chống cự các bác sĩ trị bệnh cho cô ấy, cũng không nổi điên lên nữa."
"Vậy tốt quá." Anh cúi thấp đầu.
"Nhưng, cô ấy trở nên rất trầm mặc." Phương My ngập ngừng, trong giọng nói có tiếng thở dài, "Có lúc tôi lại muốn cô ấy cứ nổi điên lên như trước kia, cứng đầu không chịu phối hợp để điều trị, tuy là hơi mệt nhưng vẫn cảm thấy được là cô ấy. Nhưng... Thiên Anh bây giờ... trầm mặc đến mức xem mọi thứ chẳng là gì nữa, trầm mặc hệt như cậu ấy không còn tồn tại..."
Ngón tay anh cứng đờ.
Lặng lẽ.
Đài phát thanh trường vẳng đến bài hát đau buồn chậm rãi trong tiếng lá rơi xào xạc.
Đáy mắt Phương My mang nét đau khổ sâu sắc:
"Tại sao không đi thăm cô ấy?"
Người anh cũng cứng đờ.
Phương My nhẹ nhàng nói:
"Anh phải biết là cô ấy muốn gặp anh."
Hoàng Phong nhìn theo những chiếc lá vàng đang rơi rụng trong không trung, nét cười rất nhạt rất nhạt
Nỗi đau trong tim khiến anh như muốn tắc nghẹn, ngón tay cứng đờ, "soạt" một tiếng, lá cây trong tay bị xé toạc, run rẩy rơi xuống dưới chiếc ghế dài.
Tiếng nhạc của đài phát thanh từ sân bóng rổ lặng lẽ trôi đến.
Anh và cô lặng lẽ ngồi.
Ráng chiều đầy trời, trong không trung đỏ rực những chiếc lá vàng bay lượn, kêu lên lạo xạo, trên mặt đất và những chiếc ghế dài đều ngợp đầy lá vàng rơi.
Ráng chiều rọi vào đáy mắt anh, có một nỗi buồn thương lặng lẽ.
Ngón tay anh đờ đẫn nắm chặt lại.
Gió hoàng hôn nhẹ lướt qua, anh lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời ráng chiều đỏ rực, những đám mây tít trên cao nhuộm đỏ óng ánh, lộ ra ánh hào quang rực rỡ, đẹp như đôi cánh trong suốt của thiên sứ.
Lá cây rơi reo xào xạc.
Mặt trời lặn về phía Tây, ráng chiều cũng dần dần đi mất. Hôm đó bên chân trời, dải màu còn sót lại đẹp tuyệt đến khiến người ta không thể thở nổi. Anh trầm mặc ngồi trên chiếc ghế dài, lại một phiến lá vàng rơi la đà, đậu xuống đôi vai mỏng manh của anh.
Nhìn bóng hình anh tái nhợt
Cô mỉm cười nhẹ, gỡ chiếc lá vàng trên vai anh xuống
Lá rơi bay lượn.
Ánh hoàng hôn vàng đỏ chân trời.
Cô lặng lẽ bước đi không một tiếng động.
Trên chiếc ghế dài.
Chỉ có anh lặng lẽ ngồi.
Lặng lẽ ngồi.
Khi mặt trời mọc lên từ đằng đông, lại là một ngày mới. Xe tưới nước bắt đầu chầm chậm lăn bánh trên con đường râm mát dưới tán cây, những giọt nước trong veo được ánh mặt trời chiếu vào tỏa ánh sáng lấp lánh, mặt đất tươi nhuận thanh tân, trong không khí có mùi lá rơi và đất ẩm.
Dưới bóng cây to vàng rực.
Trong chiếc ghế dài.
Hoàng Phong ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn ánh ban mai phía chân trời,sắc mặt tái nhợt kinh người hệt như một linh hồn phiêu lãng, chậm rãi bước trên con đường mát mẻ, bước đi trong ngàn vạn ánh ban mai rực rỡ tỏa chiếu.
Con đường rộng rãi sinh viên qua qua lại lại.
Hoàng Phong chầm chậm bước đi, có phần hoảng hốt, trong đầu dường như trắng xóa một vùng, chẳng nghĩ được gì cho rõ ràng, tất cả đều bấn loạn, không biết sai chỗ nào, tim đau nhói.
Xe tưới cây lặng lẽ phát ra tiếng nước rào rào, vòi tưới phun ra những tia nước như hoa, trong ánh ban mai trong suốt tươi mát, buổi sáng mùa thu mang theo không khí lành lạnh, lá cây vẫn xoay tròn khiêu vũ trong không trung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...