Định Mệnh Của Đời Nhau
Về hắn,sau khi ra đc đến ngoài,hắn thở phào.Nhưng sao ko thấy nó ra nhỉ?Hay vẫn kẹt trong đó?
Hắn hoang mang,gọi đt cho nó:
-A…lô!-Đầu dây bên kia vang lên tiếng run run
-Bà chằn!Cô đang ở đâu đấy?
-Tôi…vẫn ở…trong này…đang bị kẹt…chỗ tầng 15.-Hơi thở nó đứt quãng
-Ở yên đấy!Tôi sẽ cứu cô!-Vừa dứt câu hắn đã chạy một mạch phi vào trong.
Vì thang máy đã hỏng nên hắn phải đi cầu thang bộ.
Đến tầng 15:
Hắn thở hồng hộc.Tim đột nhiên thắt lại khi thấy nó run rẩy,khóc giữa đám cháy.Bây giờ trông nó y hệt con mèo kiệt sức,bất lực.
Vẫn ko thấy hắn,nó đành la lên:”Ai cứu tôi,tôi sẽ cưới người ấy làm chồng!Làm ơn hãy cứu tôi!Làm…ơn!
-Thật ko?
Một giọng nói quen thuộc vang lên đằng xa.Thấy hắn,nó òa khóc to hơn:
-Th..ậ..t-Nó hạnh phúc lắm,vì nó biết người nó mong sẽ cứu nó mà.
Bỗng:
-Cẩn thận!-Hắn hét toáng lên
Một cột gỗ to đôr xuống phía nó.Nó tưởng mình sẽ đi đời nhưng…
Một bóng người ôm lấy,che chở cho nó.Tim nó đập nhanh hơn bao giờ hết.
“Rầm”
Hắn ngã vật ra bên cạnh nó.
-Này…Sao anh ngốc thế?...Sao lại đỡ giùm tôi chứ?...Anh ngốc lắm!-Mắt nó nhòa lệ
-Tôi ngốc…mới đi…cứu cô chứ!-Hắn cố cười,lại còn trêu nó nữa.
-Ngốc!Ngốc!Ngốc!Ê!Tỉnh dậy đi!
Hắn nhắm mắt lại.Làm nó hoảng.Máu ở trên đầu bắt đầu loang ra đất.
-Ê!Tỉnh lại đi!Anh còn chưa cưới tôi mà!Xin anh đấy,tỉnh lại nhanh đi.Còn thoát ra cái nơi quái quỷ này.-Lửa bắt đầu to,nó mồ hôi nhễ nhại.
-Từ từ.Tôi đã chết đâu mà lo.Đang đau đầu. -Hắn mở to mắt nói.
-Khiếp!Làm tôi cứ tưởng…-Chưa nói hết câu môi nó đã bị môi ai đó khóa chặt.
Ngọt ngào,ấm áp,quyến rũ ko thể tả nổi.
Nó biết bây giờ nó cần phải đẩy ai đó ra.Nhưng thật sự…ko muốn chút nào.Muốn thế này mãi,muốn thời gian ngừng trôi.Tim nó hiện nay đập nhanh lắm.Vậy cứ để yên như thế thôi.
Đúng lúc đó,đội cứu hộ đã phun nước chữa cháy.Hai đứa ướt nhẹp.Nhưng mặc kệ,bọn nó vẫn phải hoàn thành “nhiệm vụ lớn lao” này.
Khung cảnh hiện giờ thật lãng mạn quá đi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...