Định Mệnh Anh Yêu Em, Nhóc À !

2 tiếng sau , Lam Phương bừng tỉnh nhìn xung quanh . Linh Trân lo lắng đi tới , hỏi :
- Cậu sao rồi ?
- Minh Huy sao rồi ? - Lam Phương nói nhẹ
- Anh ấy chưa tỉnh , cậu ăn gì không tớ đi mua cho ! - Trâm Thảo hỏi quan tâm
- Tớ đi qua bên phòng Minh Huy ! - Lam Phương ngồi dậy tháo hết dây nhợ ra
- Cậu sao thế vậy hả ? Sao không chịu lo ình chứ ? - Thảo Linh tức giận
- Vậy cậu có thể bình tĩnh khi người thân mình có nguy cơ bị liệt không vậy hả ? - Lam Phương la

Thảo Linh nhìn vào Lam Phương , nước mắt rơi ra . Lam Phương bước đi vào phòng Minnh Huy .
- Anh tỉnh lại đi mà , anh đừng như vậy mà ! - Lam Phương nắm chặt tay Minh Huy nói
- Chân anh bị liệt rồi ! - Minh Huy nói bất lực
- Anh à , em xin lỗi tại vì em mà anh như thế ! - Lam Phương nói
- Anh không muốn sồng nữa ! - Minh Huy la lên mất bình tĩnh
- Minh Huy , anh đừng như vậy mà , em xin anh mà , em sẽ bên anh không xa anh mà ! - Lam Phương ôm lấy Minh Huy

Minh Huy ôm lấy Lam Phương nước mắt rơi xuống , cậu hy sinh như thế quả không uổng mà , cậu sẽ mãi có Lam Phương. Lam Phương cố gắng làm cho Minh Huy bình tĩnh trở lại . Kêu y tá mang đồ ăn lên .
- Anh ăn đi kẻo mất sức đấy ! - Lam Phương ngọt ngào nói
- Ừ , em cũng ăn đi ! - Minh Huy nói
Cả 2 mỉm cười nhìn nhau ngọt ngào , và cứ thế 1 tuần sau . Minh Huy được xuất viện , Lam Phương đi về khách sạn dọn hành lý thì :
- Lam Phương !! - một người đàn ông trung niên gọi cô
- Ông nội !! - Lam Phương giật mình
- Sao.. Ông nội em sao ? - Minh Huy giật mình


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận