Khuôn mặt Đường Hân đầy nước mắt, uất ức nói “Làm sao anh nói đi là đi ngay chứ…”
Đàm Dịch Khiêm nói lạnh nhạt “Anh tưởng em không muốn gặp anh”
Đường Hân vội vàng kéo tay Dịch Khiêm đi vào phòng, ngữ điệu khó nén chua xót “Anh biết là em đang dỗi mà…”
Đàm Dịch Khiêm ngồi trên chiếc ghế salon duy nhất trong phòng Đường Hân, bình tĩnh hỏi “Chuyện gì làm em tức giận như vậy?”
Đường Hân xổm tựa vào giữa hai chân Đàm Dịch Khiêm, mắt lại bắt đầu rơi lệ
“Dịch Khiêm, anh bảo em thử chấp nhận chuyện anh và Tiểu Du có con với
nhau, nhưng em không sao chấp nhận nổi… Chỉ vừa nghĩ đến đứa bé kia, em
đã nghĩ ngay đến cảnh anh và tiểu Du thân mật… Em đang nghĩ, nếu sau này mang đứa bé kia về, sau này chúng ta sinh con thì sẽ phải chung đụng
với nó thế nào?”
Đàm Dịch Khiêm nói chậm rãi “Cho nên, ý của em là…”
Đường Hân quyến luyến đưa tay ôm đùi Đàm Dịch Khiêm, giọng nói nức nở “Đứa bé ra đời là ngoài ý muốn, mà Tiểu Du lại ngang nhiên lợi dụng đứa bé này
đòi anh năm mươi triệu, nếu cô ấy không thèm để ý đến nó, tại sao anh
phải để ý như vậy? Chẳng lẽ vì nó là con anh và cô ấy?”
Đàm Dịch Khiêm khẽ chau mày “Em muốn anh bỏ rơi đứa bé này?”
Đường Hân chậm rãi cúp mắt, chua xót nói “Em biết mình yêu cầu như thế là ích kỷ, nhưng em chỉ muốn suy nghĩ cho tương lai của chúng ta…”
Đàm
Dịch Khiêm nhẹ nhàng nâng cằm Đường Hân lên, dường như có vài giây nhìn
cô thương tiếc, sau đó nói trầm nhẹ “Nhưng Hạ Tử Du nói với anh, cô ấy
không muốn lấy năm mươi triệu của anh…”
Đôi mắt ngấn lệ của Đường Hân trợn lên.
Đàm Dịch Khiêm nhìn rõ mọi phản ứng của Đường Hân rồi chậm rãi nói tiếp “Cô ấy nói…”
Đường Hân sợ hãi nhìn Đàm Dịch Khiêm, cố gắng hết sức duy trì tỉnh táo. Trong lòng không ngừng tự nhủ, sẽ không đâu, cô hiểu Hạ Tử Du, một người
thiện lương đến ngu xuẩn như vậy tuyệt đối sẽ không vạch trần lời nói
dối của cô trước mặt Đàm Dịch Khiêm, huống hồ trong thâm tâm Hạ Tử Du
vẫn còn áy náy với cô…
Đường Hân bình ổn hô hấp chờ đợi Đàm Dịch Khiêm nói tiếp.
“Cô ấy nói tìm em giúp đỡ rời khỏi thành phố Y, em ra điều kiện là cô ấy
phải tỏ vẻ hèn hạ trước mặt anh, khi cô ấy hoàn thành điều kiện thì em
lại ra lệnh cho thuộc hạ dẫn cô ấy đến biệt thự…”
Mọi việc bị
vạch trần ngoài dự liệu của cô, Đường Hân ra sức xua tay “Không phải như thế, Dịch Khiêm, không như vậy… Tại sao Tiểu Du có thể nói thế. Cô ấy
nhất định đang trả thù anh đã từng giúp em đối phó với cô ấy, cho nên
mới nói xấu em trước mặt anh…, mục đích của cô ta là phá hoại tình cảm
của hai chúng ta…”
Lúc Đường Hân nói xong, cô mới ý thức được trong lời nói của Đàm Dịch Khiêm có ý đồ…
Lúc Đàm Dịch Khiêm nhắc tới người tài xế kia cũng không gọi là tài xế, mà
gọi là “thuộc hạ”… Phải biết rằng, chuyện cô có “thuộc hạ”, trên thế
giới này không mấy người biết, Hạ Tử Du càng không biết, cho nên Hạ Tử
Du không thể nào nói hai chữ này trước mặt Đàm Dịch Khiêm, khả năng duy
nhất là…
Đường Hân đột nhiên kinh hoàng ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm “Dịch Khiêm, anh…”
Đàm Dịch Khiêm nâng chiếc cằm nhỏ của Đường Hân lên, khẽ nói “Tiểu Hân, hai năm trước lúc cứu em ở Illinois (một bang của Mỹ) tối tăm kia… Anh nhớ
là em đang làm công việc rửa chén trong nhà hàng. Anh vẫn nhớ em nhìn
vào mắt anh, có chút nghi ngờ, lại có phần uất ức, thậm chí nước mắt
chực rơi xuống…”
Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh kể chuyện quá khứ khiến sống lưng Đường Hân càng thêm lạnh, cô cảm giác những lời tiếp theo của Đàm Dịch Khiêm sẽ đẩy cô vào ngõ cụt.
“Anh ôm em ngồi vào xe, em mệt mỏi dựa vào vai anh ngủ thiếp đi… Sau đó, anh dẫn em về thành phố
Y, qua Đàm Tâm biết được trên lưng em có rất nhiều vết thương. Anh đã vô cùng đau khỏ, tự trách mình sao không tìm ra em sớm hơn.”
Mặc dù không biết Đàm Dịch Khiêm sẽ định nói gì tiếp, nhưng Đường Hân lại có cảm giác nguy hiểm, sợ hãi trước nay chưa từng có.
“Hai năm qua, điều đầu tiên em nói dối anh là những vết thương sau lưng em
do bị bọn buôn người đánh đập. Nhưng sự thật là em đi theo một tên xã
hội đen tính tình tàn bạo. Điều thứ hai em dối anh là em muốn sang New
York để học thêm nhưng thực tế là lợi dụng thời gian này đến một bệnh
viện tốt nhất ở đó sửa sang lại thân thể không còn thuần khiết của mình. Điều thứ ba em nói dối anh là mong muốn có một tình yêu thuần khiết nên muốn lần đầu tiên của chúng ta chờ đến đêm tân hôn, thật ra là em không xác định được thân thể bao giờ mới hồi phục, em sợ để lộ sơ hở trước
mặt anh. Một lời nói dối nữa là…”
“Dịch Khiêm, đừng nói nữa.” Đường Hân đột nhiên cắt lời Đàm Dịch Khiêm.
Đôi mắt đen láy của Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nhìn Đường Hân, không còn sự bao dung, sủng ái như trước đây nữa.
Thân thể Đường Hân tê liệt “Thì ra, anh biết tất cả…”
Đàm Dịch Khiêm đứng lên, quay lưng về phía Đường Hân, nói chậm rãi “Anh hi
vọng đây là lần cuối cùng em nói dối anh” Dứt lời, Đàm Dịch Khiêm mở cửa đi ra.
“Dịch Khiêm…”
Đường Hân đứng dậy muốn chạy theo
Đàm Dịch Khiêm thì đúng lúc chị Dư xuất hiện chắn trước mặt cô “Cô Đường, đừng đuổi theo nữa…”
Đường Hân bất lực tựa vào bức tường lạnh giá, khổ sở thốt lên “Tại sao lại như vậy…”
Chị Dư thở dài “Cô Đường, thực ra những thủ đoạn cô trêu đùa cô Hạtổng
giám đốc đều biết rõ, nhưng tổng giám đốc vẫn lựa chọn tin tưởng cô,
cũng chưa bao giờ để tôi điều tra cô… Vừa rồi tôi chỉ bẩm báo tung tích
của cô Hạ, tổng giám đốc đã nhìn thấu sơ hở, vẫn không muốn tin tưởng
tất cả đều có liên quan đến cô, tổng giám đốc thậm chí còn buộc mình kết luận đó là bản tính của cô Hạ. Vậy mà, cô lại để Hạ Tử Du xuất hiện vào lúc mình và tổng giám đốc thân mật đã làm bại lộ tất cả…”
Những lời của chị Dư làm Đường Hân không còn sức lực trượt xuống theo bức tường.
Cuối cùng chị Dư còn nói thêm “Một điều khác tôi muốn nói cho cô biết, thật
ra thì, vừa rồi Hạ Tử Du không hề nói gì với tổng giám đốc!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...