Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

“Dịch Khiêm, đừng giận em, em không cố ý giả mạo Đường Hân, anh nghe em giải thích…”

***

Đêm khuya, Hạ Tử Du ngồi bật dậy, cô lại bừng tỉnh từ cơn ác mộng.

Toàn thân cô đổ mồ hôi ướt đẫm, trong đầu vẫn nghĩ tới những cảnh tượng xảy ra trong mơ.

“Thần kinh à, đêm nào cũng gặp ác mộng, có để cho người khác ngủ không?” Phạm nhân giường trên cầm gối đầu đập mạnh vào cô.

Cô chậm chạp ngồi dậy, vô lực dựa lưng vào bức tường lạnh như băng. Cho dù trong giấc mộng, anh cũng không cho cô một cơ hội giải thích…

Đã bốn ngày rồi, bất luận “mẹ” có chuyển lời giúp cô hay không, anh vẫn
không hề đến gặp cô lấy một lần, như vậy chẳng phải là anh không muốn
gặp cô hay sao?

Cô không ngu ngốc, khi cô bị vu cáo tội chiếm
đoạt tài sản, cô biết Đàm Dịch Khiêm có thể dễ dàng giải thích giúp cô,
nhưng cô vẫn bị xử tội theo “chứng cứ xác thật”

Điều này nói rõ Đàm Dịch Khiêm hoàn toàn không giúp cô, thậm chí không thèm quan tâm đến chuyện này…

Anh thật sự không còn quan tâm đến cô nữa sao?

Không…

Cô không tin được.

Anh ấy chỉ nhất thời không chấp nhận được cô của hiện tại, vả lại Đường Hân thật sự lại xuất hiện trước mặt anh vào lúc này, anh cần có thời gian
lựa chọn… Nhưng cô tin, anh cuối cùng sẽ đến gặp cô, bất luận anh đã
từng xem cô là “Hạ Tử Du” hay là “Đường Hân”, cô cũng có vị trí trong
lòng anh, nếu anh bỏ mặc cô, thì sẽ không dễ nổi giận với cô như vậy…”

Cô biết có lẽ đây chỉ là tự an ủi mình, nhưng cô phải ôm hi vọng như vậy,
nếu không, cô sợ không còn sức chống đỡ với nơi này nữa…


Nghĩ đến đây, cô chầm chậm nằm xuống, mở to đôi mắt nhìn trần nhà, trong đầu vẫn hồi tưởng lại những điều cô trải qua những năm vừa rồi.

Không ai biết, năm bảy tuổi cô bị mẹ ruột vứt bỏ ở cửa trại trẻ mồ côi…

Khi đó trí nhớ mơ hồ, cô chỉ biết mẹ mình không thương mình, lúc không vui
sẽ lấy cô ra để xả giận, màn đêm vừa buông xuống liền ném cô vào một căn phòng tối…

Cũng nhiều năm sau cô mới biết, thì ra mẹ cô là một
kỹ nữ ở quán bar, mỗi đêm cô bị mẹ nhốt trong phòng tối là vì bà đang
tiếp khách.

Năm đó sinh cô ra, mục đích của bà là muốn vào nhà
giàu có, nhưng, cuối cùng bà lại bị người đó vứt bỏ, cho nên mọi thù hận của bà đều đổ lên đầu cô, cho nên đến bảy tuổi mới vứt bỏ cô như thế.

Cô gầy tong teo vì thiếu dinh dưỡng. Sau khi vào trại trẻ mồ côi, không có đứa trẻ nào muốn chơi với cô, cho đến khi cô gặp Đường Hân…

Đường Hân bằng tuổi cô, lúc những đứa trẻ khác bắt nạt cô, Đường Hân luôn
đứng ra bảo vệ, vì vậy trong lòng cô Đường Hân trở thành người bạn tốt
nhất trong cuộc đời.

Vào trại trẻ mồ côi đến năm thứ hai, xảy ra một chuyện khiến cô có ấn tượng sâu sắc.

Một ngày nọ, vô tình thấy một cậu bé mặc áo kẻ caro màu lam ngã trong vũng máu.

Trên người cậu bé đầy máu, cánh tay găm một mảnh thủy tinh rất sâu, máu chảy không ngừng.

Có lẽ do cảnh ngộ mà cô trưởng thành sớm, khi đó cô hiểu được là phải
nhanh chóng giúp cậu bé rút mảnh thủy tinh ra, sau đó cầm rượu sát trùng cánh tay, dùng cà vat trên cổ quấn chặt vết thương.

Sau khi băng bó vết thương cho cậu bé, Đường Hân tìm cô để chơi thì nhìn thấy cảnh này…

Đường Hân ngồi xổm dưới đấy nhìn cậu bé bị thương thì sợ tới mức hồn siêu phách lạc.

Lúc này, một đám trẻ vây quanh Đường Hân và cậu bé bị thương, còn cô bị đẩy ra ngoài cửa…


Lúc cô chuẩn bị chạy đi gọi người lớn thì viện trưởng Lương đã chạy tới…
Sau này cô mới biết thì ra cậu bé không cẩn thận bị thương này là con
trai viện trưởng Lương.

Sau đó dù cô có giải thích thế nào cũng
không ai tin cậu bé do cô cứu, mọi người đương nhiên coi công lao này
thuộc về Đường Hân.

Có lẽ vì duyên cớ này, Đường Hân và cậu bé đó dần dần trở thành bạn bè, số lần Đường Hân nhắc đến cậu bé đó trước mặt cô cũng ngày càng nhiều, cuối cùng cô còn thề lớn rằng sau này muốn
cưới cậu bé.

Mới đầu cô cũng không hiểu sao Đường Hân còn nhỏ như vậy đã biết thế nào là thích một người, cho đến một ngày cô vô tình
nhìn thấy cậu bé này…

Đó là ngày cậu bé tạm biệt Đường Hân vì phải đi Mỹ theo gia đình.

Lúc ấy, cô núp sau cái cây, nhìn cậu bé kia thật kỹ. Bởi vì ngày cô cứu cậu bé không nhìn kỹ, thì ra cậu bé lại đẹp trai như vậy.

Trong giây phút cô suy nghĩ, nếu cậu bé đó biết người cứu cậu là cô thì mình có cơ hội trở thành bạn tốt của cậu không?

Đêm đó cô mất ngủ, trong đầu không ngừng nhớ đến gương mặt đẹp trai của cậu bé cho đến tận sáng mới thiếp đi.

Sáng hôm sau, cô đang ngủ say thì một đôi vợ chồng ước chừng bốn mươi tuổi ôm lấy cô từ trên giường, vừa ôm vừa hôn…

Đôi vợ chồng đó dẫn cô từ trại trẻ mồ côi đến một căn nhà lớn, lúc đó cô mới biết mình đã được người ta nhận nuôi.

Mới đầu cô cũng không biết đôi vợ chồng này nhận nuôi cô vì nhầm cô là con
gái của họ, được ‘ba mẹ’ yêu thương, cô cảm thấy mình thật may mắn, cho
đến một ngày cô bị sốt nặng, trong lúc mơ màng mới nghe thấy giọng nói
áy náy của ba mẹ nuôi, họ giải thích nguyên nhân năm đó vứt bỏ ‘cô’…

Từ giây phút đó, cô mới biết thì ra ba mẹ nuôi ngộ nhận cô là con gái
ruột, cô vốn muốn giải thích, nhưng vì lần đó sốt cao, không nói nên

lời…

Không biết có phải do ý trời hay không, sau khi hết sốt, một năm trời cô quên sạch mọi thứ, thậm chí một lòng nghĩ rằng mình là
thiên kim duy nhất của nhà họ Hạ.

Một năm sau, cô khôi phục trí nhớ, mới ý thức được thân phận giả của mình…

Mấy năm sau đó, cô luôn muốn tìm cơ hội giải thích sự thật với ba mẹ nuôi
của mình, nhưng mỗi lầnnhìn thấy ánh mắt thương yêu của ba mẹ, cô lại
không nỡ khiến ba mẹ nuôi phải trải qua mất mát.

Vì vậy cô đã đưa ra một quyết định to gan… cô muốn tìm Đường Hân.

Cô nghĩ rằng, lúc tìm ra Đường Hân cũng là cơ hội tốt nhất để cô thẳng
thắn với ba mẹ nuôi, dù sao có con gái ruột bên cạnh, tổn thương cô đem
lại cho ba mẹ nuôi sẽ là thấp nhất.

Những năm qua cô không quan
tâm tới việc ba mẹ nuôi phản đối cô ra ngoài làm việc, nhưng thật ra cô
muốn gom góp tiền thuê thám tử tư, hi vọng mình không động đến tiền nhà
họ Hạ, cô không muốn xuất hiện ở nơi công cộng với ông bà Hạ vì không
muốn mọi người biết thân phận thiên kim nhà họ Hạ của cô, để sau này
Đường Hân trở về nhà họ Hạ sẽ không lúng túng…

Nhưng, cô không ngờ muốn tìm kiếm Đường Hân lại khó khăn đến vậy, phải mất hai năm điều tra cô mới biết tin Đường Hân ở Mỹ…

Cũng chính là năm nay, cô chuẩn bị tìm được Đường Hân sẽ thẳng thắn với ba mẹ thì lại gặp Đàm Dịch Khiêm.

Cô cũng từng cảm thấy anh đẹp trai ngang với ấn tượng về cậu bé kia, nhưng vật đổi sao rời, dù thế nào cô cũng không nghĩ được Đàm Dịch Khiêm lại
chính là cậu bé đó.

Khi biết Đường Hân không còn ở trên thế giới
này, cô rất tự trách, rất đau lòng… Bất luận là thế nào, trời xui đất
khiến để cô trở thành thiên kim của nhà họ Hạ, cô vẫn làm Đường Hân chịu thiệt thòi…

Lúc phải đưa ra lựa chọn, cô cũng biết bất luận xảy
ra chuyện gì, cô không nên chần chừ nói ra thân phận với Đàm Dịch Khiêm, nhưng mà…

Cô yêu anh.


Nếu không phải anh biết cô với thân phận “Đường Hân”, thì giữa cô và anh có phải là kẻ xa lạ, điều này nói lên rằng ba tháng chung đụng này, cô hoàn toàn không là gì với anh,
cũng bởi vì “Đường Hân”, người trước sau vẫn luôn tỉnh táo như anh lại
dễ dàng đính hôn với cô như vậy…

Anh quan tâm tới “Đường Hân” như thế…

Phải yêu sâu đậm một người mới hiểu, thì ra, không muốn thấy người mình
thương yêu nhất thất vọng hoặc khó chịu, người ta sẽ làm mọi thứ…

Vì vậy, cô đã lựa chọn giấu giếm tất cả.

Anh không bao giờ biết được mỗi đêm triền miên bên nhau, nghe thấy hai chữ Đường Hân thốt lên từ miệng anh, lòng cô đau thế nào…

Trong tình cảm, cô vẫn là người lý trí, cô rõ ràng chuyện tình cảm phải đôi
bên cùng vui vẻ, cô không thể dùng ở bên anh mãi mãi với thân phận Đường Hân…

Nhưng, chính bởi sự quan tâm, cô không thể khống chế được niềm tin đối với tình yêu của mình…

Cô lựa chọn im lặng chỉ vì nghĩ, cho dù cả đời này anh chỉ yêu Đường Hân
chứ không phải Hạ Tử Du, kể cả mỗi lần anh nhắc đến Đường Hân đều làm
tim cô đau nhói thì ít nhất, cô cũng làm anh vui vẻ cả đời…

…………………..

Hai mươi ngày sau khi Hạ Tử Du bị tuyên án, trại giam nữ xảy ra sự cố.

Cai ngục vội vàng chạy vào phòng làm việc của Ngục trưởng, sợ hãi nói “Ngục trưởng, anh mau đi xem, 3078 Hạ Tử Du đột nhiên ngất xỉu ở bãi tập…”

Vì vậy, Ngục trưởng dẫn mấy nhân viên cứu hộ chạy vội về bãi tập.

…………..

Hai giờ sau, Hạ Tử Du nằm trong phòng y tế trong trại giam.

Cô mơ màng tỉnh lại thì nghe được cuộc đối thoại giữa Ngục trưởng và bác sĩ…

Ngục trưởng rất có trách nhiệm hỏi “Bác sĩ, số 3078 có chuyện gì không?”

Bác sĩ nói chi tiết “Tôi nghĩ… cô ấy đã có thai, chính cô ấy cũng không
biết. Vì không ăn cơm đúng giờ hoặc do yếu tố tâm lý, cơ thể cô ấy không chịu nổi nên đã ngất xỉu”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui