Hạ Tử Du vừa về nhà, bà Hạ đã dò hỏi gấp gáp, "Tử Du, chọn được váy cưới chưa?"
Hạ Tử Du cười gật đầu, "Dạ, đã chọn xong rồi!"
Bà Hạ kéo Hạ Tử Du tới phòng khách, cảm khái nói, "Tốt quá rồi, con gái của mẹ mặc váy cưới nhất định rất xinh đẹp!"
Ông Hạ ngồi trên ghế sofa cũng đắc ý phụ họa, "Con gái cưng vốn rất đẹp,
xét về diện mạo, tôi thấy trừ tổng giám đốc Đàm ra, trên đời này không
có mấy người có thể xứng với Tử Du nhà chúng ta."
Hạ Tử Du xấu hổ cười một tiếng, "Ba mẹ, con đã sắp bị ba mẹ khen đến mức xấu hổ rồi...."
Bà Hạ kéo Hạ Tử Du đi tới trước sofa, dò hỏi, "Đúng rồi, tối nay sao con không đi với Dịch Khiêm vậy?"
Gương mặt Hạ Tử Du nhanh chóng đỏ hồng, ngượng ngùng cúi đầu, "Mẹ, bây giờ con vẫn chưa kết hôn với anh ấy mà!!"
Bà Hạ vui vẻ, "Vậy có sao đâu, con và Dịch khiêm sớm muộn gì cũng phải chung sống với nhau thôi."
"Được rồi, con không nói chuyện với ba mẹ nữa, con về phòng trước đây...."
....
Đối mặt với sự ân cần quá mức của ba mẹ, Hạ Tử Du về phòng như thể chạy trốn.
Bởi vì hôm qua cô qua đêm với Đàm Dịch Khiêm ở khách sạn, Hạ Tử Du đi tới trước tủ đầu giường tìm lọ thuốc theo thói quen.
Khi cô cầm lọ thuốc lên mới nghĩ đến bây giờ cô không cần thiết làm chuyện
này nữa, vì vậy cô để lại lọ thuốc vào ngăn kéo tủ đầu giường. Bỗng
chốc, một viên thuốc bị rơi trong ngăn kéo làm cô chú ý.
Kỳ lạ, thuốc cô để trong ngăn kéo trước giờ đều không có người động tới, sao lại có thể có một viên thuốc rơi ra ngoài?
Hạ Tử Du nhặt viên thuốc lên, phát hiện ra trên viên thuốc có hai chữ cái VC.
Đây không phải là Vitamin C sao?
Hạ Tử Du hoang mang đổ ra toàn bộ số thuốc trong lọ, phát hiện ra tất cả
những viên thuốc đều là VC, mà trước giờ cô cũng không để ý.
Hạ Tử Du không khỏi giật mình, cô vội vã gọi dì Lưu thường chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của cô lên.
Dì Lưu vội vã hỏi Hạ Tử Du đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Tử Du nghiêm mặt nói, "Dì Lưu, dì có động vào thuốc trong ngăn kéo của con không?"
Dì Lưu lập tức lắc đầu, "cô chủ, tôi không bao giờ động vào đồ riêng tư của cô, tôi cũng chưa từng mở ngăn kéo ra."
Hạ Tử Du rất tin tưởng dì Lưu, cho nên không nghi ngờ nữa, "Được rồi, dì xuống đi!"
Dì Lưu chần chừ đứng im tại chỗ, đang lưỡng lự giữa nói hay không nói,
cuối cùng vẫn do dự mở miệng, "Cô chủ, thật ra thì tôi có nhìn thấy bà
chủ mở ngăn kéo đầu giường cô ra...."
Lúc này, đúng lúc bà Hạ
định lên lầu nghỉ ngơi thì nghe thấy được đối thoại của Hạ Tử Du và
người giúp việc, bà Hạ lập tức đi vào phòng Hạ Tử Du, nói thật, "Dì Lưu
nói không sai, ngăn kéo là mẹ mở ra, thuốc cũng do mẹ đổi."
Dì Lưu lập tức sợ hãi mà khom người rời khỏi.
Hạ Tử Du đứng lên, nhìn bà Hạ, "Mẹ...."
Bà Hạ đi đến trước mặt Hạ Tử Du, đỡ Hạ Tử Du ngồi xuống chiếc ghế sofa ở
cuối giường, nói với giọng bề trên, "Xin lỗi, Tử Du, con và Dịch khiêm
có quyết định thế nào mẹ không quan tâm, nhưng mẹ lo lắng cho cơ thể của con.... Mẹ biết chưa có hỏi con đã tự ý đổi thuốc là xâm phạm riêng tư
của con, nhưng dùng thuốc tránh thai này lâu dài rất có hại cho cơ
thể...."
"Mẹ, con không trách mẹ, nhưng mà...." Gần đây cô và Đàm Dịch Khiêm mới xem như là qua lại chính thức với nhau, mặc dù chuyện
tránh thai tối hôm qua cô đã bàn bạc với Đàm Dịch Khiêm, nhưng chuyện
đổi thuốc này dù sao cũng xảy ra vào trước đó, cô cảm thấy có phần không ổn.
Bà Hạ áy náy, "Vậy phải làm sao đây? Thuốc mẹ đã đổi rồi...."
"Thôi.... Không sao đâu ạ!" Tránh cho bà Hạ suy nghĩ nhiều, vẻ mặt rầu rĩ của Hạ
Tử Du lập tức chuyển thành thoái mái, "Dù sao con và Dịch Khiêm cũng sắp kết hôn rồi, sau khi kết hôn chúng con cũng muốn có con, nếu như có con sớm hơn, con tin rằng Dịch Khiêm cũng sẽ rất vui."
Lúc này Bà Hạ mới nhẹ nhõm yên lòng, "Ừ."
--- -------
"Ba mẹ đừng bỏ rơi con, con không cố ý lừa gạt ba mẹ...."
"Dịch Khiêm, xin anh nghe em giải thích...."
"Đừng ——"
Tỉnh lại từ cơn ác mộng, Hạ Tử Du ngồi bật dậy, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Ngực cô nhấp nhô dữ dội, trong đầu vẫn còn hình ảnh đáng sợ trong giấc mộng kia.
Ba mẹ cô và Đàm Dịch Khiêm vứt bỏ cô ở một nơi hoang tàn vắng vẻ. Cô rất
sợ, cô cố gắng đuổi theo bóng dáng của họ, nhưng họ càng đi nhanh hơn,
như thể chỉ muốn vứt bỏ cô ở đó....
Hạ Tử Du ôm trán tựa vào đầu giường, trong lòng kinh hoàng hỗn loạn.
Không....
Ba mẹ, con không cố ý cướp đi tất cả của Đường Hân. Nếu như có thể, con bằng lòng trở lại năm mười tuổi ấy một lần nữa....
Dịch Khiêm, em biết rõ nếu không phải bởi vì Đường Hân, kẻ thấp kém như em
cả đời này có lẽ cũng không có cơ hội quen biết anh, nhưng mà.... Anh
không bao giờ biết được hồi còn nhỏ khi anh và Đường Hân đệm nhạc, cũng
từng có sự tồn tại của em. Nhưng khi đó anh hoàn toàn không biết em đã
đi vào thế giới của anh trước Đường Hân....
Xin mọi người đừng
trách tôi hèn nhát, chẳng qua tôi không có dũng khí thừa nhận những
chuyện này với mọi người, bởi vì tôi thật sự rất quan tâm tới mọi
người....
Nước mắt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt, Hạ Tử Du che miệng đè nén tiếng nức nở, nhưng bả vai không thể nào không run rẩy.
Điện thoại di động của cô chợt đổ chuông.
Đây là tiếng chuông điện thoại di động cô đặt riêng cho anh. Cô vội vàng ấn nút nghe, "...."
Trong điện thoại là giọng quyến rũ của anh, "Bé cưng, đã ngủ chưa?"
"Chưa." Cô không dám trả lời nhiều, muốn nghe được giọng nói của anh, nhưng lại chờ mong anh mau chóng kết thúc cuộc gọi, bởi vì cô sợ bị anh biết được tâm trạng lúc này của cô.
"Ngày kia là hôn lễ của chúng ta, theo phong tục, mấy ngày này chúng ta không được gặp nhau.... Ngoan ngoãn
chờ anh, ngày hôn lễ anh sẽ đích thân đến đón em!" Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng rất lạnh nhạt, nhưng khó nén tình ý anh dành cho cô.
Cô nhìn loa nói, cố gắng cất tiếng trong nghẹn ngào, "Dạ."
"Vậy.... Ngủ ngon."
Cô nhân lúc trước khi anh chưa cúp điện thoại nói, "Đợi chút ——"
"Hử?"
Cô không biết mình muốn nói gì với anh, nhưng cô rất muốn nghe giọng nói của anh, bất kể anh nói gì cũng được....
Cô khó khăn nuốt nghẹn ngào xuống cổ họng, hỏi anh như một đứa trẻ ngây
thơ, “Dịch Khiêm, chúng ta nhất định sẽ bên nhau đến bạc đầu, phải
không?”
“Dĩ nhiên.”
“Dịch Khiêm, chúng ta sẽ sinh rất nhiều con, phải không?”
“Phải.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...