Người đó nghiêng đầu, chiếm lấy môi cô.
Hạ Tử Du hoàn toàn không phản ứng kịp, phút giây bị anh hôn đó, cảm người cô mềm oặt....
"Ưm...."
Lúc kịp phản ứng lại Hạ Tử Du trợn to mắt, sau đó bắt đầu kháng cự kịch liệt.
Đàm Dịch Khiêm kềm chặt hai tay không chịu yên của Hạ Tử Du, để nó quay ngược lại mà chống lên ngực anh.
Thấy hai tay không thể chống cự, Hạ Tử Du đổi dùng hai chân đá anh, không
biết tại sao lúc nào Đàm Dịch Khiêm cũng hiểu rõ trước mỗi hành động của cô, khoảnh khắc đó khi cô nhấc chân định đá vào nơi hiểm yếu của anh,
cả người cao lớn đã đè cô lên cửa xe.
"Đàm Dịch...."
"Ưm...."
Mỗi lần cô lợi dụng khoảng cách khi môi lưỡi triền miên mà bật ra tiếng
chửi thô tục đều bị anh nuốt hết vào, khiến cô không nói được hoàn chỉnh trọn câu nào, ngược lại còn bị động tác thành thạo mà ngang ngược của
anh xâm chiếm, chiếm lấy toàn bộ hơi thở của cô.
Dần dần, cả
người cô mềm đi, tựa như trước kia mỗi khi bị anh hôn lấy, anh đều có
thể nhẹ nhàng dễ dàng khiến cô buông giáp bại trận.
Qua một lúc lâu....
Sắc mặt Hạ Tử Du ửng hồng lên, hơi thở gấp gáp nhìn người đàn ông vừa buông cô ra, hai mắt rực lửa, giơ tay chuẩn bị tát anh.
Đàm Dịch Khiêm chuẩn xác bắt được tay Hạ Tử Du, giống như không có chuyện
gì lạ xảy ra mà nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn không vì hành động này của
cô mà có nét không vui nào.
Hạ Tử Du dùng hết sức giật tay ra khỏi sự kiềm chế của Đàm Dịch Khiêm, "Anh buông tôi ra!!"
Đàm Dịch Khiêm nhẹ nhàng chậm chạp hỏi, "Buông em ra, em có thể ngoan ngoãn một chút không?"
Nhớ lại cảm giác quen thuộc từ nụ hôn lúc nãy của anh nó thật giống như
trước kia, giật mình vì đáy lòng vẫn còn mấy phần quyến luyến quá khứ
không thôi, Hạ tử Du đưa tay lau thật mạnh cánh môi mọng đỏ bừng lên vì
nụ hôn vừa rồi, không chịu được tức giận giọng khàn khàn, "Đàm Dịch
Khiêm, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối!!"
Đàm Dịch Khiêm sâu sắc liếc nhìn Hạ Tử Du, nhìn thấy Hạ Tử Du vì bảo vệ mình mà tuôn ra từng chữ sắc bén, Đàm Dịch Khiêm nhếch môi,
"Tôi nhớ rằng lần đầu tiên em gặp tôi, em cũng nói với tôi như thế này." Dáng vẻ này của cô thật tốt, ít nhất khi gặp phải chuyện không vui cũng còn biết ăn miếng trả miếng, sẽ không để người khác bắt nạt mình.
Hạ Tử Du lạnh lùng liếc anh, căm ghét nói, "Đừng tưởng rằng lời tôi vừa
nói là chỉ đùa với anh!!" Dứt lời, Hạ Tử Du liền lấy di động trong túi
xách ra.
Đối mặt sự biểu hiện tiến bộ của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm mỉm cười, sau đó thong thả nói, "Em nhìn ra ngoài xem."
Đang bấm điện thoại, Hạ Tử Du theo bản năng ngước mắt lên, nhìn theo ánh mắt anh ra phía ngoài, đột nhiên, tách tách, tách tách ——
Hai tiếng lách tách của máy ảnh truyền đến, Hạ Tử Du lúc này mới chú ý tới chiếc xe bên trái bọn họ có hai tên phóng viên.
Đám Phóng viên nhìn thấy Hạ Tử Du nhìn đến bọn họ thì lập tức lái xe tẩu thoát.
Hạ Tử Du quay mặt sang nhìn Đàm Dịch Khiêm, nhíu mi, "Mấy kẻ đó là phóng viên?"
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Cũng còn có một số người không sợ chết."
Đôi mắt đen trong trẻo của Hạ Tử Du trợn tròn, "Vậy vừa nãy...."
"Nếu như mà tôi nghe theo để em xuống xe, mấy tên phóng viên đó nếu không
chiếm được tin tức đắt khách tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định, nhưng nếu
có vài tấm ảnh chụp nụ hôn nóng bỏng trong xe vừa rồi, chứng minh chúng
ta vẫn ngọt ngào như cũ, bọn họ đại khái sẽ im lặng được một thời gian." Đàm Dịch Khiêm nhịp nhàng nói từng chữ.
Thì ra là anh hôn cô bởi vì đám phóng viên kia....
Hạ Tử Du từ từ đặt điện thoại di động xuống, sự tức giận trên mặt biến
mất, nhưng cơn tức thì vẫn chưa hết, vẫn cáu kỉnh mà nhìn chằm chằm Đàm
Dịch Khiêm, "So với hành động bỉ ổi vừa rồi của anh, dù cho bị quấy
nhiễu, tôi vẫn muốn bọn họ chụp được cảnh bất hòa của chúng ta hơn!"
Đàm Dịch Khiêm nhìn vào đáy mắt Hạ Tử Du, "Em sẽ không muốn thế đâu, ít
nhất trước lúc em và Robert tới Trung Đông, em vẫn mong cuộc sống của em có thể trôi qua thoải mái an nhàn."
Hạ Tử Du nhíu mi, "Anh biết tôi sẽ đi Trung Đông với Robert?"
Đàm Dịch Khiêm nói chuyện đương nhiên, "Sáng sớm Robert đã nói chuyện cậu
ta và em đã đăng ký kết hôn ở Las Vegas.... Đi Male lắm thầy nhiều ma,
hai người đương nhiên sẽ lựa chọn sống ở Trung Đông."
Không biết
vì sao, nghe thấy Đàm Dịch Khiêm giờ phút này bình tĩnh nói cái “sự
thật” cô đã kết hôn với Robert, lòng Hạ Tử Du không thể tự khống chế mà
cảm thấy như thể vừa bị quất mạnh một cái.
Không nhìn Đàm Dịch Khiêm nữa, Hạ Tử Du trực tiếp mở cửa xe, xuống xe.
Đàm Dịch Khiêm không ngăn cản Hạ Tử Du nữa, anh chuyển tầm mắt về phía trước, môi mỏng khẽ nhếch, "Lái xe."
Tài xế nổ xe, lúc xe sắp rời đi, bên ngoài cửa xe bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.
Liếc thấy đứng ở bên ngoài cửa xe là Robert, tài xế liền lập tức hạ kính xe xuống.
Robert nói với Đàm Dịch Khiêm đang ngồi ở ghế sau, nghiêm nghị mở miệng, "Tôi
muốn nói riêng với cậu vài lời, có thể cho tôi mười phút được không?"
Từ bệnh viện ra Robert vẫn lái xe đi theo sau xe Đàm Dịch Khiêm, nhưng chỉ mới đuổi đến.
Đàm Dịch Khiêm liếc Robert một cái, gật đầu, "Dĩ nhiên."
Được sự đồng ý của Đàm Dịch Khiêm, Robert xoay người đi tới bên cạnh Hạ Tử
Du, nhẹ giọng nói, "Em vào xe anh ngồi trước đi, anh nói chuyện Dịch
Khiêm vài câu rồi lập tức sẽ quay lại."
"Dạ."
Nhìn Hạ Tử
Du ngồi vào xe an toàn, Robert lúc này mới yên tâm đi về phía xe Đàm
Dịch Khiêm, sau đó chui vào xe ngồi bên cạnh Đàm Dịch Khiêm.
Tròng mắt đen sẫm của Đàm Dịch Khiêm nhìn thẳng về phía trước, nhàn nhạt mở miệng, "Sáng nay còn có hai cuộc họp, tôi không có nhiều thời gian
lắm đâu."
Robert cũng không có quanh co lòng vòng, mà là đi thẳng vào chủ đề, "Ngày hôm qua tôi tới Las Vegas giải quyết chuyện đăng ký
kết hôn của tôi và Tử Du thì phát hiện ra một chuyện...."
Robert cố ý vào đúng lúc này dừng lại một chút, hình như đang cố ý nhìn thay đổi trên mặt Đàm Dịch Khiêm.
Vậy mà, thần sắc trên mặt Đàm Dịch Khiêm cũng không khác thường nào, ngay
cả giọng nói cũng là giống thường ngày, "Nói thẳng vào trọng điểm."
Quan sát thật kỹ từng vẻ thay đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt lạnh lùng của Đàm
Dịch Khiêm, Robert bật thốt lên, "Tôi phát hiện sáng hôm qua cậu mới ly
hôn với Tử Du đấy!!"
Khoảnh khắc này, đáy mắt Đàm Dịch Khiêm lóe lện sự dao động rất nhỏ, nhưng bởi vì thoáng qua nên Robert cũng không nhìn thấy.
Đàm Dịch Khiêm nhướng chân mày, "Câu nhớ sai rồi, hơn một tháng trước tôi đã ly hôn với cô ấy."
Robert lắc đầu cười, "Có thể cậu không biết, ba tôi có một người bạn là quan
chức cấp cao của Los Angeles, ông ấy có thể tra được tình trạng hôn nhân của bất cứ ai trên thế giới.... Mặc dù có người đã tốn một khoản tiền
lớn để sửa lại thời gian ly hôn của cậu và Tử Du lại thành tháng trước,
nhưng người bạn của ba tôi đã giúp tôi tra ra thời gian ly hôn thật của
cậu."
Con ngươi của Đàm Dịch Khiêm tối đi, "Cậu điều tra tôi.”
Robert đầu, "Đúng, là tôi cố ý đi tìm hiểu, bởi vì tôi vẫn mãi không tin rằng cậu sẽ vứt bỏ Tử Du."
Đàm Dịch Khiêm âm u nhìn chằm chằm Robert, "Cho nên, kết luận của cậu là?"
Robert nói thẳng, "Cậu vẫn còn để ý đến Tử Du!"
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười lạnh, lại đưa mắt chuyển về đằng trước, cũng không trả lời Robert.
Robert nghiêm nghị nói, "Dịch Khiêm, ngay từ một tháng trước cậu và Tử Du đi
đến bước ly hôn kia, nhưng cậu vẫn chưa ly hôn với Tử Du, điều này chứng tỏ rõ ràng trong lòng cậu vẫn có Tử Du...."
Đàm Dịch Khiêm
nhếch miệng lên, "Robert, đến bây giờ, suy nghĩ của cậu vẫn ngây thơ thế à.... Vấn đề ly hôn giữa tôi và Hạ Tử Du cậu tốt nhất nên đi hỏi Aston
luật sư của tôi, là anh ta xử lý chuyện này, tôi bây giờ mới biết sáng
hôm qua tôi vừa ly hôn với Hạ Tử Du xong đấy, xem ra bình thường tôi đã
quá tin tưởng Aston, ngay cả chuyện anh ta làm không xong việc cũng
không biết."
Robert trầm mặt hỏi, "Có chuyện trùng hợp như thế à? Tôi không nhớ nhầm đâu, sáng sớm hôm qua tôi mới cùng Hạ Tử Du đến nhà
họ Đàm tìm cậu!"
Tròng mắt Đàm Dịch Khiêm càng đen thẫm lại, "Cậu muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói, thời gian cậu ly hôn với Hạ Tử Du là sáng hôm qua lúc tôi và
Tử Du đến tìm cậu.... Cậu chọn thời gian ly hôn là hôm qua lúc chúng tôi đến tìm cậu, điều này nói rõ đó đến giờ phút này cậu không thể không ly hôn với Tử Du nữa, cho nên, lúc chúng tôi đi tìm cậu, cậu cố ý nói
những lời chọc giận Tử Du, nhưng thật ra là vì ép Tử Du nói cô ấy sẽ kết hôn với tôi.... Tôi nghĩ, nếu như không đến một khắc cuối cùng đấy, cậu tuyệt đối sẽ không ly hôn với Tử Du!"
Đàm Dịch Khiêm buồn cười nhếch khóe môi, "Trí tưởng tượng của cậu không hiểu sao thật quá mức phong phú."
Robert nghiêm túc nói, "Nếu như cậu thấy tôi bây giờ đang hiểu lầm cậu, tại
sao cậu không để tôi gọi cho luật sư của cậu ngay bây giờ để chứng thật? Nếu như Aston không nói thật, xác nhận cậu đã ly hôn với Tử Du một
tháng trước, như vậy, chuyện có người đã tốn tiền sửa thời gian ly hôn
của cậu, cậu sẽ phải giải thích rõ ràng cho tôi đấy!"
Đàm Dịch Khiêm thản nhiên nói, "Nếu làm như vậy có thể khiến cho cậu tin, vậy thì tùy cậu."
Robert nhìn Đàm Dịch Khiêm một cái, liền lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Aston lưu trong máy.
Đầu bên kia rất nhanh chóng nhấc máy, giọng của Aston vang lên, "Ông
Robert, ông khỏe chứ." Aston đi theo Đàm Dịch Khiêm nhiều năm, cũng coi
như có mấy phần quan hệ với Robert.
Robert vào thẳng chủ đề, "Tôi muốn hỏi anh, Dịch Khiêm ly hôn vào lúc nào?"
Aston do dự một chút, "Ồ, đây là chuyện riêng của tổng giám đốc, tôi không tiện nói."
Robert nghiêm mặt nói, "Anh cứ nói đi, nếu Dịch Khiêm hỏi đến, tất cả hậu quả do tôi gánh."
Chần chờ mấy giây, từ sự tin tưởng với Robert, Aston cuối cùng cũng từ từ
nói ra, "Tổng giám đốc ly hôn với cô Hạ là hơn một tháng trước."
Robert hưng phấn, "Anh chắc chắn?" Nếu Aston trả lời khẳng định, vậy thì có
thể chứng minh trăm phần trăm Aston đang nói dối, bởi vì chỗ đang ký ly
hôn có ghi chép thời gian chính xác bọn họ ly hôn.
"Dạ.... Chắc chắn."
Robert nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, tựa hồ đang chờ Đàm Dịch Khiêm giải thích cho anh.
Vậy mà, lúc này Aston lại ấp úng mà lên tiếng hỏi, "Robert, tại sao ông lại hỏi tôi cái vấn đề này?"
Robert nhìn Đàm Dịch Khiêm trả lời, "Bởi vì tôi vô tình phát hiện ra thời gian ly hôn của hai người bọn họ có chỗ không đúng, cho nên muốn hỏi rõ
ràng."
Giọng nói Aston đột nhiên chuyển thành gáp gáp, "Robert, ông phát hiện ra chỗ nào không đúng cơ?"
Robert khẽ cười một tiếng, "Có cái gì không đúng anh không cần biết, tôi nghĩ Dịch Khiêm có thể nói cho tôi biết."
Aston hoảng sợ, "Cậu nói gì, cậu muốn đi hỏi tổng giám đốc?"
Robert rốt cuộc chú ý tới phản ứng khác thường của Aston, "Tại sao anh lại vội vàng như thế?"
"Tôi.... Tôi...." Aston muốn nói mà lại thôi cả buổi, bỗng dưng dùng giọng cầu
xin nói, "Robert, có phải ông phát hiện ra hôm qua tổng giám đốc mới ly
hôn với cô Hạ không? Trời ơi, tôi biết ngay nhất định tôi không dấu
được mà.... Ông Robert, tôi xin ông đừng nói chuyện này cho ông chủ
biết, đây đều là lỗi của tôi, tổng giám đốc nếu biết, nhất định sẽ mắng
tôi...."
Robert bị lời của Aston làm cho choáng váng, "Lời này của anh là có ý gì?"
Aston tự trách nói, "Trên thực tế, hơn một tháng trước tổng giám đốc đã ra
lệnh cho tôi xử lý chuyện ly hôn giữa ông ấy và cô Hạ.... Ai ngờ, tôi
lại để phần thỏa thuận ly hôn ấy lạc đi đâu không biết, bởi vì chuyện ly hôn của tổng giám đốc và cô Hạ là một chuyện chẳng vui vẻ gì, cho nên
tôi cũng không dám đưa thêm một phần thỏa thuận ly hôn nữa cho tổng giám đốc và cô Hạ ký.... Trong một tháng này tôi gần như đã lật tung cả
phòng làm việc tôi lên, trong lòng không ngừng cầu nguyện tìm được cái
phần thỏa thuận ly hôn đó, may mắn là tối hôm trước trong một tập văn
kiện, cuối cùng tôi cũng tìm được nó...."
Robert nhíu mày thật chặt, "Vậy nên anh thay đổi thời gian?"
Aston dùng giọng cầu khẩn nói, "Tìm được giấy thỏa thuận ly hôn xong sáng sớm hôm sau tôi liền làm thủ tục ly hôn cho tổng giám đốc và cô Hạ, sợ
tổng giám đốc sau khi biết mắng tôi, tôi bỏ tiền ra nhờ bạn bè quen biết giúp tôi thay đổi thời gian ly hôn.... Ông Robert, cầu xin đừng cho
tổng giám đốc biết việc này, tôi rất ít khi làm việc không cẩn thận như
thế, tôi không muốn tổng giám đốc đuổi việc tôi, tôi thật sự rất cần
công việc này...."
Bên tai là tiếng cầu xin thương xót của Aston, Robert từ từ để điện thoại di động xuống, ngây người nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Luật sư của tôi giải thích như thế nào?"
Giờ phút này trong lòng Robert đang phân tích.
Mặc dù tình bạn giữa anh và Dịch Khiêm thân thiết, nhưng Dịch Khiêm không
thể nào biết cha anh có một người bạn như thế ở Mỹ, lần này nếu không
phải vì muốn “kết hôn” với Tử Du mà nhờ ông bác này, anh gần như cũng
quên mất mình có một ông bác này, lại càng không nói đến Dịch Khiêm căn
bản là không biết anh có một ông bác như thế....
Robert trầm tư một lát sau đó hỏi, "Cậu thực sự đã ly hôn với Tử Du hơn một tháng trước?"
Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nói, "Cậu nói thế, nghĩa là đã tìm được đáp án từ chỗ luật sư của tôi."
Robert không muốn chấp nhận lắc đầu, "Nhưng mà, không thể nào.... Cậu đã từng
nói với tôi cả một đời này cậu chỉ cần một mình Tử Du, cậu không thể
buông tay Tử Du ra được...."
Thái độ Đàm Dịch Khiêm vẫn bình
tĩnh không sóng, lạnh nhạt nói, "Đến bây giờ rồi mà cậu còn chất vấn tôi cái vấn đề này hình như có chút không thỏa đáng.... Đừng quên ngày hôm
qua cậu đã kết hôn với Tử Du!"
Robert lập tức giải thích, "Tôi
cũng không có kết hôn vơi Tử Du, tôi nói với cậu cái tin kia là muốn xem phản ứng của cậu như thế nào.... Lúc nãy gặp cậu ở bệnh viện, tôi còn
tưởng rằng cậu vì biết được chuyện tôi và Tử Du đã ‘kết hôn’ mà đến bệnh viện tìm Tử Du.... Mà tôi vừa mới nhìn thấy Tử Du tức giận xuống xe,
tôi chỉ có thể hỏi cậu mà thôi...."
Đàm Dịch Khiêm nói, "Bây giờ cậu rõ chưa?"
"Tôi hiểu, nhưng tôi cũng không tin hoàn toàn.... Aston đã đi theo cậu bao
lâu, anh ta dường như chưa bao giờ phạm phải sai lầm, tôi không tin
Aston sẽ sơ xuất để lạc mất thỏa thuận ly hôn của cậu và Tử Du!"
Nếp nhăn giữa trán Đàm Dịch Khiêm càng sâu, "Cậu vẫn cảm thấy tôi và Tử Du
có thể tái hợp, tại sao cậu còn kết hôn giả với Tử Du? Theo lý cậu nên
nói chuyện tôi ly hôn với cô ấy cho cô ấy biết chứ!"
Robert chậm
rãi trả lời, "Lúc tôi còn chưa xác định được cậu có còn yêu cô ấy không, tôi không thể để cô ấy hy vọng như vậy.... Bởi vì cô ấy đã không chụi
nổi bất kỳ đả kích nào nữa."
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm nhìn về phía
trước, "Cậu nghĩ nhiều rồi, cô ấy hiện tại rất tốt, cậu nói cho cô ấy
chuyện này, cô ấy cũng sẽ khinh thường có niềm hy vọng như thế."
Khoảnh khắc này, Robert bởi vì đau lòng mà giọng nói trở nên khàn khàn, "Cô ấy đương nhiên sẽ có hy vọng như thế, bởi vì cô ấy là Hạ Tử Du, là Hạ Tử
Du của Đàm Dịch Khiêm cậu!!"
Sẽ không có ai biết được toàn thân
Đàm Dịch Khiêm giây phút này đang cứng lại, anh hờ hững nói ra, "Nếu cậu muốn cứ muốn tiếp tục kéo dài ra vấn đề giữa tôi và cô ấy, tôi e rằng
tôi không có hứng thú để nói tiếp với cậu về chuyện này nữa.... Nhưng,
tôi phải nhắc cậu một chuyện, cậu vừa mới nói cho tôi biết chuyện kết
hôn giả của cậu và Hạ Tử Du, cậu vốn muốn dựa vào chuyện kết hôn giả này mang Tử Du rời khỏi Los Angeles ư!"
Robert hừ lạnh, "Tôi dĩ
nhiên có thể đưa Tử Du rời khỏi Los Angeles, bởi vì cậu căn bản không
thể tổn thương đến cô ấy, ngay cả khi tôi nhìn lầm cậu, tôi cũng sẽ
không để cho cậu tổn thương đến Hạ Tử Du dù chỉ một chút, nếu như cậu
muốn cường ngạnh mà làm vậy, vậy thì xin cậu hãy chuẩn bị mà vứt bỏ tình cảm bao năm giữa chúng ta đi, bởi vì tôi sẽ không tiếc bất kỳ giá nào
để khiến cho nửa đời sau của cậu và Đan Nhất Thuần có một ngày yên tĩnh
nào đâu, trừ phi cậu có thể làm tôi biến mất trên đời này...."
Đàm Dịch Khiêm nhàn hạ dựa vào thành ghế sau đó điều chỉnh cho mình một tư
thế thoải mái rồi nói, "Dùng cả tình bạn của chúng ta để uy hiếp, cậu
thật quan tâm đến cô ấy."
Robert thản nhiên nói, "Cậu yên tâm, tôi mãi mãi chỉ thầm mong mình sẽ là người có thể vun vén cho cô ấy hạnh phúc."
Đàm Dịch Khiêm không nói gì thêm.
Robert đưa tay mở cửa xe, trước khi xuống xe anh nói với Đàm Dich Khiêm một
câu cuối, "Tôi không biết cậu có còn yêu cô ấy hay không, nhưng, bằng
tình cảm mười năm giữa chúng ta và trực giác của tôi.... Nếu như cậu còn để ý cô ấy nhưng lại xa lánh cô ấy, trong chuyện này tất phải có nguyên nhân. Nhưng, tôi cũng không hề lo lắng cho cậu, bởi vì Đàm Dịch Khiêm
mà tôi quen chưa bao giờ biết thua là gì.... Cho nên, tôi sẽ đưa Tử Du
và Ngôn Ngôn đi Trung Đông, trước lúc Tử Du sinh con, tôi hy vọng cậu có thể đến Trung Đông đón Tử Du về, tôi bảo đảm trong khoảng thời gian này tôi sẽ chăm sóc tốt cho Hạ tử Du và cả hai đứa con của cậu."
Robert mở cửa xe, ngồi vào tay lái.
Hạ Tử Du ngồi ở ghế sau ngước lên đôi mắt tỉnh táo nhìn về phía Robert,
nhẹ giọng trách cứ, "Anh nói chỉ mấy phút sẽ quay lại, cuối cùng lại nói chuyện lâu như thế, một mình em ngồi trong xe thật nhàm chán...."
Robert nổ máy xe, "À, anh nói với Dịch Khiêm rất nhiều chuyện...."
Hình như đã không có hứng thú nói tiếp về chủ đề Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du
không hỏi nữa, mà là dựa vào cửa sổ xe, trầm trầm nói, "Em mệt quá, Em
muốn ngủ một chút.... Anh đến khách sạn thì gọi em."
Robert nhìn
Hạ Tử Du từ kính chiếu hậu gật nhẹ, "Đúng rồi, chúng ta sẽ ở Los Angeles nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai chúng ta xuất phát trở về thành phố Y."
Hạ Tử Du đang ngủ ậm ờ đáp lại, "Dạ...."
Thấy Hạ Tử Du đã ngủ, Robert mở cửa xuống xe, sau đó cởi áo trên người ra nhẹ nhàng khoác lên trên người của Hạ Tử Du.
"Ưm...."
Có lẽ là cảm thấy ấm áp, Hạ Tử Du đang ngủ cũng khẽ lên tiếng.
Robert nhìn chăm chú dáng vẻ an tĩnh khi ngủ của Hạ Tử Du, tận đáy lòng thầm nói tiếng xin lỗi với cô.
Thật xin lỗi, Tử Du....
Tha thứ cho anh đã không nói cho em biết chuyện Dịch Khiêm vừa mới ly hôn với em sáng hôm qua....
Anh thề anh không phải vì bản thân mình, mà bởi vì anh hiểu rõ, Dịch Khiêm
không muốn để cho em biết nguyên do cậu ấy chia tay em, cũng không muốn
em biết bất cứ chuyện gì....
Vấn đề có lẽ rất khó giải quyết,
cũng rất nghiêm trọng cho nên Dịch Khiêm mới muốn anh đưa em đi Trung
Đông, cũng cần anh chăm sóc em....
Anh biết nếu như anh nhúng tay vào giúp đỡ Dịch Khiêm sẽ không khách khí với anh, cho nên chuyện cậu
ta muốn giải quyết nhất định chỉ có chính mình cậu ta mới có thể giải
quyết.
Bởi vì không xác định được suy đoán của anh về Dịch Khiêm
có chính xác hay không, nên anh tạm thời không thể để em hy vọng
được....
Hy vọng càng lớn thất vọng sẽ càng nhiều, anh thà tình nguyện nhìn thấy em được vui vẻ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...