Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Nghe xong câu nói đó của Đan Nhất Thuần Robert ngay lập tức giật mình.

Đan Nhất Thuần vuốt vết bầm tím trên cổ, nhìn chằm chằm Robert, nói rõ từng câu từng chữ, "Anh cho rằng điều này vĩnh viễn là bí mật sao?"

Robert tỉnh táo lại, lạnh nhạt nói, "Tôi không biết cô đang nói cái gì."

Đan Nhất Thuần nhìn thẳng vào Robert, "Anh không biết thật hay đang giả ngu?"

"Tôi không muốn gặp lại cô!"

Robert dứt khoát xoay người bỏ đi.

Đột nhiên Đan Nhất Thuần đưa tay cản Robert lại, "Trong mắt tất cả mọi
người, Robert anh đối với tôi là toàn tâm toàn ý, nhưng anh thử tự hỏi
lòng mình xem, anh có thật là thích tôi không? Không.... Anh chỉ muốn
lợi dụng tôi để che dấu sự thực là anh thích Hạ Tử Du, anh biết Tử Du là người phụ nữ của Dịch Khiêm, cũng hiểu rõ lòng của Tử Du chỉ thuộc về
Dịch Khiêm, cho nên anh không dám đứng trước mặt họ biểu lộ dù chỉ một
chút tình cảm thật của mình, bởi vì anh coi trọng bọn họ còn hơn chính
bản thân mình...."

Liếc xéo Đan Nhất Thuần, Robert lạnh lùng cười ra tiếng, "Cô quan sát cũng thật là tỉ mỉ đấy, nhưng cũng chỉ là bịa
chuyện mà thôi.... Cô nói những lời này với tôi, có phải là để tôi đỡ
trách móc cô một chút?"

Đan Nhất Thuần không hề sợ hãi nhìn
Robert, nhỏ giọng nói, "Robert, anh cứ tiếp tục mà ngụy trang đi....
Trong lòng tôi, anh cùng lắm chỉ là một tên hèn nhát rụt đầu rụt cổ, anh không dám bày tỏ tình cảm vơi người con gái mà mình yêu, anh xem anh có phải là đàn ông không? Anh có thể xem thường tôi, nhưng ít ra tôi còn
mạnh mẽ hơn anh, tôi chưa bao giờ che dấu tình cảm của bản thân, lại
càng không giống anh giúp đỡ người con gái mình yêu mà phải ngụy trang
dưới cái vỏ bạn bè!!"

Robert nhếch môi cười lạnh, "Cô muốn nghĩ
thế nào thì nghĩ, tóm lại, tôi không muốn gặp lại cô.... Nghĩ đến ngày
trước cô bày ra cái vẻ dối trá vô tội, tôi đối với cô đúng thật là có
chút hứng thú."

Dứt lời, Robert liền sải chân bước đi.

Đan Nhất Thuần nhìn vào bóng lưng của Robert mà gào to, "Chị Tâm xưa nay cứ luôn nhằm vào Tử Du, nhưng chưa bao giờ chán ghét người phụ nữ anh
“thích” là tôi đây, ngay cả chị Tâm cũng nhận ra được, anh còn tưởng anh giấu giếm kín kẽ được đến mức nào?"

----

Thành phố Y, nhà họ Hạ.

"Mẹ, con nhớ ba, con nhớ ba.... Ba đi đâu rồi? Mẹ...."


Liễu Nhiên từ lúc tỉnh lại không thấy Đàm Dịch Khiêm liền khóc suốt không ngừng.

Hạ Tử Du cứ nghĩ rằng chỉ cần dỗ dành vài cái giống như mọi khi là có thể
thuyết phục được Liễu Nhiên, nhưng hôm nay Liễu Nhiên lại không nghe bất cứ lý do gì mà cô đưa ra, con bé nhất định đòi cô đưa nó đi gặp Đàm
Dịch Khiêm, khóc nửa tiếng đồng hồ rồi vẫn không ngừng.

Bà Hạ vào phòng là lúc Liễu Nhiên đang ngồi trên giường, uất ức dùng tay dụi mắt, nức nở nói, "Ba không cần nữa Ngôn Ngôn.... Hu hu...."

Hạ Tử Du ngồi xuống mép giường, sững người nhìn điệu bộ khóc lóc thảm thương của Liễu Nhiên mà nhưng không nói được lời nào.

Bà Hạ từ trước đến giờ đều yêu thương Liễu Nhiên, ngay lập tức cũng ngồi
xuống mép giường, bế Liễu Nhiên ngồi trên đùi, nhẹ nhàng dỗ dành, "Cháu
ngoan của bà, tại sao lại khóc? Để bà ngoại ôm con nào."

Liễu Nhiên khóc đỏ mắt nhìn bà Hạ, đáng thương cầu khẩn, "Bà ngoại, bà dẫn con đi tìm ba đi, đi mà?"

Bà Hạ nói dối dỗ dành, "À, ba con đang rất bận công việc.... Đợi thêm mấy ngày nữa, được không?"

Liễu Nhiên giãy giụa trong ngực bà Hạ, "Mọi người đều lừa con.... Mẹ lừa
con, bà ngoại cũng lừa con.... Con không muốn nghe mọi người nói nữa,
con muốn gặp ba thôi...."

Bà Hạ đau lòng nhìn cháu gái nước mắt
nước mũi ròng ròng, gấp gáp nói, "Tử Du, tại sao con thấy Ngôn Ngôn
khóc, cũng không nói câu nào...."

Hạ Tử Du trầm mặc không nói gì, có ai biết rằng khi nhìn thấy dáng vẻ con gái khóc lóc đòi ba cô khó chịu đến mức nào.

Bà Hạ tiếp tục dỗ dành, "Ngôn Ngôn ngoan, bây giờ bà ngoại bảo mẹ con gọi
điện cho ba, để con nói chuyện với ba con, có được hay không?"

Liễu Nhiên chớp chớp đôi mắt long lanh nước buồn bã đáng thương nhìn bà Hạ,
"Bà ngoại dẫn con đi gặp ba đi, con biết ba đang ở đâu mà."

Bà Hạ kiên nhẫn nói, "Ba con bây giờ đang ở Los Angeles, ngồi máy bay cũng
rất lâu mới đến.... Con xem, bên ngoài trời đã tối rồi, con để ngày mai
mẹ con mua vé máy bay đưa con đi Los Angeles, được không?"

Liễu
Nhiên lắc đầu thật mạnh, nước mắt càng rơi càng nhiều, "Bà ngoại, ba ở
gần đây, ở khách sạn mà mẹ đi gặp mấy chú đó, con gặp ba rồi, không cần
đi máy bay...."

Nghe thấy Liễu Nhiên nói vậy, bà Hạ ngẩn người nhìn về phía Hạ Tử Du.


Hạ Tử Du rốt cuộc nhìn sang bà Hạ, bình tĩnh nói, "Con nhìn thấy anh ấy ở khách sạn Tứ Quý."

Bà Hạ kinh ngạc, "Con nói là Đàm Dịch Khiêm?"

Hạ Tử Du gật nhẹ đầu, "Anh ấy bởi vì công việc có vấn đề nên chưa trở về Los Angeles...."

Bà Hạ hỏi, "Đang ở khách sạn ‘Tứ Quý’ mà mẹ sắp xếp cho con?"

"Dạ."

Bà Hạ ảo não, "Trời ơi, tôi tạo cái nghiệt gì thế này...."

Liễu Nhiên khóc đến khàn giọng, cầu xin, "Bà ngoại, bà dẫn con đi gặp ba con...."

Lúc này ngay cả bà Hạ cũng không biết phải trả lời Liễu Nhiên thế nào.

Lúc này, Hạ Tử Du đứng dậy, bế liễu Nhiên ra khỏi lòng bà Hạ.

Bà Hạ khẩn trương hỏi, "Tử Du, con định làm gì vậy?"

Hạ Tử Du cũng không làm gì cả, ôm Liễu Nhiên ngồi lên giường, nhẹ giọng
nói với bà Hạ, "Mẹ, con có chuyện muốn nói riêng với con bé, mẹ cho con
mấy phút."

Bà Hạ đã đoán được Hạ Tử Du muốn nói riêng với Liễu Nhiên chuyện gì, bà Hạ lắc đầu, "Tử Du, không nên làm thế...."

Hạ Tử Du nghiêm nghị nói, "Mẹ, tiếp tục giấu con bé mới là tàn nhẫn với
nó.... Con không muốn mỗi khi Ngôn Ngôn nhắc đến Đàm Dịch Khiêm thì con
lại lấy đủ thứ lý do, rồi cũng có ngày hết lý do mà thôi."

Bà Hạ vẫn lắc đầu, "Tử Du...."

Hạ Tử Du cầu xin, "Mẹ, xin mẹ cho bọn con mấy phút."

Cô không muốn mẹ mình cùng ở đây bỏi biết bà quá mềm lòng, lúc Liễu Nhiên khóc, có lẽ mẹ cô sẽ bất chấp tất cả để ngăn cản cô.

Bà Hạ từ từ đứng dậy, bước được một bước, bà Hạ đau lòng nói, "Con gái là
con của con, mẹ không có quyền cấm con.... Mẹ mong rằng đây là sự lựa
chọn sau khi con đã suy nghĩ cẩn thận.”

Hạ Tử Du nhẹ nhàng gật đầu.

Bà Hạ liền đi ra khỏi phòng, cũng đóng luôn cửa phòng lại.


Trong phòng chỉ còn lại Hạ Tử Du và Liễu Nhiên, Hạ Tử Du hít một hơi thật
sâu, nhẹ nhàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt vòng quanh trên mặt
con gái, điềm tĩnh nói, "Ngôn Ngôn, đừng khóc, mẹ hứa với con, chờ khi
mẹ nói hết mọi chuyện với con, con muốn đi gặp ba, mẹ sẽ đưa con đi.”

Lời nói của Hạ Tử Du rốt cuộc cũng làm cho Liễu Nhiên từ từ nín khóc, Liễu
Nhiên mở to đôi mắt mọng nước nhìn chằm chằm Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du
ngồi xổm xuống, đỡ thân thể bé bỏng của Liễu Nhiên, dừng lời lẽ mà trẻ
con có thể hiểu được nói, "Ngôn Ngôn, mẹ biết con là một đứa trẻ thông
minh, con hiểu được ly hôn có ý nghĩa là gì, đúng không?"

Liễu Nhiên gật gật đầu.

Hạ Tử Du khẽ vuốt khuôn mặt khóc ướt nhòe nhoẹt của Liễu Nhiên, thong thả
nói, "Ngôn Ngôn, bắt đầu từ bây giờ, con phải chấp nhận được sự thật là
ba mẹ đã ly hôn.... Thật xin lỗi, mẹ vẫn chưa nói với con chuyện này.... Mẹ đã ly hôn với ba, sau này, Ngôn Ngôn không thể giống như trước kia
ngày nào cũng gặp ba, cũng sẽ không thể thấy được ba mẹ ở bên nhau nữa
....."

Liễu Nhiên vừa mới nín khóc giờ lại tiếp tục mếu máo, "Mẹ...."

Hạ Tử Du đặt hai tay lên vai Liễu Nhiên, chậm rãi nhắm mắt lại, ngập ngừng nói, "Mẹ biết con bây giờ rất khó chấp nhận được sự thật này, nhưng mà, con nhất định phải mạnh mẽ lên, biết không?"

Lúc này Liễu Nhiên kháng cự đẩy Hạ Tử Du ra, "Ngôn Ngôn không muốn ba mẹ ly hôn, Ngôn Ngôn không muốn...."

Thấy Liễu Nhiên nước mắt viền mi, mắt Hạ Tử Du cũng đỏ lên, cô cứng rắn nói, "Ngôn Ngôn, con đừng như thế, cho dù ba mẹ có ly hôn đi nữa thì vẫn sẽ
yêu thương con như trước...."

Liễu Nhiên gào khóc to lên, "Nhưng mà về sau ba mẹ cũng không ở cùng nhau nữa...."

Hạ Tử Du cố kiềm không khóc, nhỏ giọng nói, "Vậy nếu như ba mẹ tiếp tục ở
với nhau, hai người đều không vui vẻ, Ngôn Ngôn còn mong ba mẹ ở bên
nhau sao?"

Đôi mắt ướt sũng của Liễu Nhiên nhìn chằm chằm Hạ Tử Du, gương mặt ngây thơ của con bé tràn ngập sự khó chịu.

Hạ Tử Du thấy Liễu Nhiên đã hiểu ra vài phần, vội nói tiếp, "Ngôn Ngôn là một cô bé ngoan, Ngôn Ngôn sẽ hiểu, đúng không?"

Liễu Nhiên thút thít nói, "Vì thế nên ba không cần Ngôn Ngôn nữa đúng không?"

Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Con gái ngốc à, tại sao ba có thể không cần
ngôn ngôn được chứ? Ba đương nhiên là yêu Ngôn Ngôn nhất rồi.... Lúc con gặp ba, có cảm thấy là ba không thương con không?"

Liễu Nhiên lắc đầu.

Hạ Tử Du cười khẽ một tiếng, "Đó thấy chưa, sau này ba cũng sẽ thường
thường đến thăm Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn sẽ không phải có một mình...."

Cảm xúc Liễu Nhiên một lần nữa sa sút, "Mẹ, Ngôn Ngôn không muốn mọi người
xa nhau, Ngôn Ngôn muốn cả nhà mãi mãi ở bên nhau....."


Hạ Tử Du an ủi nói, "Ngoan.... Ba mẹ và Ngôn Ngôn mãi mãi cũng không bao giờ xa nhau...."

Liễu Nhiên khóc nức nở hỏi, "Vậy về sau Ngôn Ngôn chỉ sống cùng với mẹ thôi sao?"

Hạ Tử Du gật đầu, "Đúng, mẹ và bà ngoại đều rất yêu con."

"Vậy Ngôn Ngôn vẫn có thể gặp được bà nội và cô sao?"

"Dĩ nhiên!!"

Liễu Nhiên rũ mắt xuống, không nói thêm gì nữa.

....

----

Ba ngày sau.

Buổi trưa ngày hôm đó, Hạ Tử Du trang điểm tỉ mỉ ngồi dùng cơm trưa cùng với một người đàn ông nho nhã trong một nhà hàng Ý sang trọng.

Lâm Thủy Miểu cẩn thận dè dặt hỏi, "Cô Hạ, hôm nay là lần thứ hai chúng ta hẹn hò.... Tôi tặng hoa cho em, em có thích không?”

Hạ Tử Du mỉm cười, "Vâng, hoa gói rất đẹp."

Lâm Thủy Miểu hồi hộp xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, dịu dàng nhã nhặn nói, "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, đã nghĩ rằng khí chất của em rất giống
bách hợp, đơn thuần, xinh đẹp.... Người giới thiệu nói em đã hai mươi
bảy tuổi, mà tôi nhìn dáng vẻ của em, lại giống như là còn chưa tới hai
mươi."

Hai gò má Hạ Tử Du ửng đỏ, "Anh Lâm thật biết nói đùa...."

Lâm Thủy Miểu vội nói, "Lời tôi nói rất nghiêm túc..... Mong em đừng nghĩ là tôi lỗ mãng...."

Hạ Tử Du buông bộ đồ ăn trong tay xuống, khẽ cười nói, "Anh Lâm, nói
chuyện với tôi anh không cần phải hồi hộp.... Tôi là một người rất dễ
tính, nếu như mà tôi cảm thấy anh là kẻ lỗ mãng, thì bây giờ tôi đã
không ăn tối cùng với anh...."

Lâm Thủy Miểu cười xấu hổ.

Lâm Thủy Miểu đang chìm đắm với một Hạ Tử Du tuổi trẻ xinh đẹp khéo hiểu
lòng người thì một giọng đàn ông có vẻ như không vui vang lên, "Hạ Tử
Du!!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Tử Du ngước mắt lên nhìn.

Lâm Thủy Miểu cũng vì chú ý tới bóng người đàn ông đang đi về phía họ như gió lốc kia mà dừng lại động tác ăn cơm.

Hạ Tử Du chưa kịp phản ứng, người đó đã tới trực tiếp bắt lấy cổ tay Hạ Tử Du, lạnh lùng nói, "Đi theo anh!"

Lâm Thủy Miểu căn bản còn không kịp ngăn trở, Hạ Tử Du đã bị người vừa tới kéo đi về hướng cửa chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui