Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

"Tử Du, người đàn ông vừa mới ôm con hồ ly tinh lên xe đi mất kia đó là Đàm Dịch Khiêm có phải không"

Hạ Tử Du vừa mới quay người, đã nhìn thấy bà Hạ đang vội vã đi về phía cô.

Bước chân Hạ Tử Du khựng lại, nắm lấy tay bà Hạ mỉm cười nói, "Đúng thế ạ."

Bà Hạ nhíu mày, "Cái tên đàn ông khốn khiếp đó tới để làm gì?"

Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Anh ta tới đón Nhất Thuần."

"Đến đón Nhất Thuần?" Bà Hạ không vui nói, "Thật đúng là tình tứ quá đó, lại còn dám vác mặt đến nhà chúng ta à! Đúng là cái con hồ ly tinh đó đang
thị uy với con đó!"

Hạ Tử Du kéo Bà Hạ đi về phía biệt thự, "Mẹ, mẹ đừng nghĩ về Nhất Thuần như vậy, chuyện này không có liên quan đến cô ấy."

Bà Hạ dừng bước đứng lại, nặng nề nói, "Tử Du, mẹ chỉ lo cho con thôi....
Con xem cái con nhỏ Đan Nhất Thuần đó vừa mới ở bên cạnh Đàm Dịch Khiêm
chưa được bao lâu, mà đã tới đây lên mặt với con rồi!"

Hạ Tử Du cũng đứng lại theo, cười nói, "Được rồi, mẹ mà giận nữa, mấy cái nếp nhăn sẽ nhiều thêm đó!"

Bà Hạ đau lòng nói, "Nhìn nó ức hiếp con mẹ không chịu được!"

Hạ Tử Du nghiêm túc khác thường nói, "Mẹ, thật ra thì, anh ấy không có ức
hiếp con đâu, chuyện tình cảm thì rất khó nói, hôn nhân nếu đã không thể nào duy trì được nữa, nguyên nhân tất nhiên là từ hai phía, con không
thể chỉ đơn phương oán trách anh ấy, huống chi lúc con và anh ấy vẫn còn bên nhau con cũng không làm tròn trách nhiệm của một người vợ...."

Bà Hạ hết sức tức giận nói, " Đến lúc này rồi mà nó còn đáng để con biện minh hộ hay sao?"

Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Con không có biện minh cho anh ấy, chỉ là con cảm thấy, những người bên cạnh con không nên vì con mà trách móc anh ấy.... Phải, con và anh ấy ly hôn rồi, anh ấy cũng nhanh chóng có người phụ nữ khác, nhưng việc này cũng không có nghĩa là anh ấy làm tổn thương con
hay ức hiếp con, ly hôn là chuyện mà con và anh ấy đã bàn bạc kỹ, thậm
chí còn có thể nói rằng chính là con đã đề cập đến trước, trước đó anh
ấy vẫn là một người chồng tốt, người cha tốt, chúng con không thể tiếp
tục bên nhau nữa là do giữa hai chúng con có quá nhiều vấn đề, ly hôn là điều cả hai chúng con đều chấp nhận, con không hề oán giận gì anh ấy
cả...."

Bà Hạ tức giận nói, "Nói thì nói như thế, nhưng bây giờ
nó có niềm vui mới liền quên luôn người cũ, nhìn như thế thật khiến
người ta tức đến lộn ruột!"

Hạ Tử Du vô vị mà nhún vai cười, "Vậy sau này chúng ta không nhắc đến anh ấy nữa là được rồi!"

Bà Hạ gật đầu, "Đúng, đừng nên nhắc đến cái thằng thối tha đó nữa!"

"Mẹ...."

Bà Hạ bất đắc dĩ nói, "Được rồi, mẹ không mắng nó nữa, dù thế nào đi nữa
nó cũng là cha của Ngôn Ngôn, nói những lời này nhiều để Ngôn Ngôn nghe
thấy được đúng là không tốt."

Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ, không nói chuyện này nữa, con đói bụng rồi, chúng ta đi ăn sáng đi!"

"Ừ."

Lúc hai mẹ con đi về phía biệt thự, Hạ Tử Du thuận miệng hỏi, "Đúng rồi,
mẹ, con nhớ trước kia mẹ thường hay nói con lớn rồi không còn nhỏ nữa,
muốn giới thiệu bạn trai cho con.... Hiện tại con đang độc thân, không
biết bây giờ mấy người bạn của mẹ có thiếu con dâu hay không.... Đương
nhiên là phải chấp nhận được hoàn cảnh của con."

Bà Hạ ngẩn người, "Con muốn đi xem mắt?"

Hạ Tử Du hỏi ngược lại, "Không thể được sao?"

"Dĩ nhiên là có thể, nhưng mà...."

"Không nhưng nhị gì cả, mẹ có thời gian thì sắp xếp giúp con một người đi!"

Bà Hạ gần như không thể tin nổi, "Tử Du, con đang đùa với mẹ à?"

Hạ Tử Du nói rất nghiêm túc, “Mẹ thấy con giống như đang đùa hay sao?”

"Nhưng mà con với Đàm Dịch Khiêm...."

"Mẹ, vừa rồi không phải chúng ta nói là không nhắc đến người này nữa sao?"


"Được, không nói."

Hạ Tử Du dịu giọng nói, "Mẹ, mẹ đừng nghĩ là do con xúc động nên mới quyết định vậy.... Con còn trẻ như thế này, không thể cứ mãi sống cô độc
suốt quãng đời còn lại, con bây giờ muốn tìm một người thích hợp với
con, cùng nhau yêu đương bình thường, tất nhiên, nếu như không tìm được
một nữa kia nữa, vậy thì con thà ở một mình, tránh trường hợp lại nhìn
lầm người.....”

Cũng cùng lúc đó.

Bầu không khí yên tĩnh bên trong xe khiến ngươi ta thật sợ hãi, từ giây phút vừa bắt đầu lên
xe Đan Nhất Thuần đã bất an mà xoắn xuýt những ngón tay vào nhau, từ đầu đến cuối không hề dám nhìn Dịch Khiêm lấy một cái.

Người cận vệ
chịu trách nhiệm lái xe nhìn qua kính chiếu hậu cung kính hỏi Đàm Dịch
Khiêm, "Tổng giám đốc Đàm, quay lại sân bay phải không ạ?"

Ánh mắt u ám của Đàm Dịch Khiêm vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước, môi mỏng mấp máy, "Ừ."

Vào lúc này Đan Nhất Thuần rốt cuộc cũng lấy được dũng khí mà nói, "Dịch Khiêm, em xin lỗi...."

Đàm Dịch Khiêm không trả lời.

Đan Nhất Thuần mong đợi nhìn gương mặt tuấn tú của Đàm Dich Khiêm, nghẹn
ngào nói, "Em không đành lòng nhìn anh và Tử Du như thế này.... Em biết
anh vẫn còn để ý tới cô ấy, cho nên em mới lén anh đến thành phố Y."

“Đừng tự cho mình thông minh, chuyện ngày hôm nay tôi không hy vọng lại xảy
ra lần thứ hai." Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc lên tiếng trả lời Đan Nhất
Thuần, nhưng giọng nói lại giống như trong hầm băng mùa Đông, giá lạnh
đến mức khiến cho người ta cảm thấy gan run tim lạnh.

Đan Nhất Thuần khó chịu nói, "Nhưng mà Tử Du cô ấy hiểu lầm anh, cô ấy...."

Đàm Dịch Khiêm mất kiên nhẫn quát, "Câm miệng!"

Sợ hãi sự lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần chỉ đành im lặng, không còn dám nói thêm bất kỳ câu nào nữa.

Xe êm êm chạy thẳng đến sân bay tư nhân.

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng ra lệnh cho Đan Nhất Thuần, "Xuống xe."

Cận vệ mở cửa xe ra, Đan Nhất Thuần ngập ngừng bước xuống xe.

Cận vệ quay về ghế lái, nổ máy cho xe chạy.

Đan Nhất Thuần đứng bên ngoài cửa xe, kinh ngạc nói, "Dịch Khiêm, anh không quay về sao?"

Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, "Sẽ có người đưa cô về Los Angeles."

Ngay sau đó chiếc xe nhanh chóng rời đi trước mặt Đan Nhất Thuần.

-----

Buổi tối, tại khách sạn "Tứ Quý".

Đàm Dịch Khiêm ngồi yên lặng trên ghế sofa, trong tay đang cầm một hộp nhung màu đỏ.

Bỗng nhiên anh mở cái hộp nhung ra, sau đó trầm lặng nhìn vật trong hộp.

Chiếc nhẫn kim cương vẫn sáng lóng lánh rực rỡ.

Trong đầu loáng thoáng thoáng hiện lên hình ảnh anh đeo nhẫn cho cô trong hôn lễ hôm ấy....

Trong hôn lễ khuôn mặt cô ngập tràn nụ cười hạnh phúc, mái tóc vấn cao thật xinh đẹp, xinh đẹp không gì sánh được....

Hôm nay gặp lại cô, cô đã cắt đi mái tóc dài xinh đẹp thanh tú kia, cũng
không có sự đoan trang ưu nhã của ngày xưa, còn lại chỉ là sự bình tĩnh lạnh nhạt.

"Nhưng mắt nhìn người của tôi xưa nay không được tốt...."

Câu nói của Hạ Tử Du đột nhiên vang lên trong trí óc Đàm Dịch KHiêm.


Nhớ lại lời nói nhanh mồm nhanh miệng của cô lúc đó, thế nhưng giờ phút này Đàm Dịch Khiêm không hề có chút tức giận nào, ngược lại còn nhếch môi
mỉm cười

Anh nhớ lúc anh mới quen cô, tính cách của cô chính là như thế này.... Dám giận dám nói, không kiêu ngạo không tự ti.

Mấy năm trôi qua, anh đã không thể gặp lại một Tử Du như thế nữa, phần lớn
thời gian cô đều chọn lựa yên lặng, gặp phải chuyện không hài lòng, cô
sẽ chôn chặt nó ở đáy lòng, dứt khoát không nói, đến cuối cùng từ từ
biến thành sự cẩn thận dè dặt đối với anh....

Đúng vậy, nhược điểm lớn nhất trong tính cô cách là cố chấp....

Bởi vì chấp nhất, cuộc đời này của cô mới có thể mãi vướng vào anh.

Nhưng mà, cô sai rồi....

Anh cũng sai rồi....

Hai người không hợp nhau mà miễn cưỡng ở bên cạnh nhau thì không có kết
quả, cô cần cuộc sống đơn giản, hoàn cảnh an nhàn, mà anh vĩnh viễn đều
không thể mang đến cho cô.

Nếu như bọn họ có thể quay lại lúc chưa quen nhau, thật là tốt biết mấy....

....

Khu nhà cao cấp của Hạ gia nằm ở vùng ngoại ô, cho nên những đêm trời sáng
trên bầu trời nhà họ Hạ sẽ hiện lên vô vàn những vì sao.

Lúc này, Hạ Tử Du đứng ở trên ban công lầu hai, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.

Ở một thành phố đông đúc chật chội như thành phố Y này, có thể nhìn thấy
được một bầu trời đầy sao, thật là một chuyện không dễ dàng gì.

Trong trí nhớ, ngày trước cô cũng thường đứng ở một nơi giống nơi này nhìn bầu trờ đầy sao sáng....

Khi đó, tuy cô cất giấu nhiều bí mật nhưng vẫn thấy rất vui vẻ....

Cô thường nhìn lên bầu trời đầy ánh sao sáng cầu nguyện để cho cô sớm tìm
được Đường Hân, thỉnh thoảng gặp phải lúc ba mẹ ép hỏi chuyện bạn trai
thì cô cũng sẽ nhìn lên các vì sao cầu nguyện để cho cô sớm gặp được Mr. Right thuộc về cô....

Kế tiếp….. Kế tiếp....

Nguyện vọng mà cô cầu nguyện với các vì sao hầu như đều trở thành hiện thực.....

Nhưng, cô không bao giờ nghĩ, thì ra ông trời cũng biết gạt người, người cô gặp được căn bản không phải là Mr Right của cô.

Căn bản không phải Mr. Right của cô, mà ông tời lại sắp xếp để anh xông vào thế giới của cô, còn sắp xếp khiến cho cô đã từng có ý nghĩ mãi mãi ở
bên anh.

Chấp nhất nhiều năm như vậy, kết quả lại chờ được một
người đàn ông không thuộc về mình, bây giờ chỉ có thể trách móc ông trời đùa giỡn với mình một vố lớn mà thôi, ngoài trừ chỉ có thể mắng bản
thân mình vô dụng, cô còn có thể oán giận ai được nữa?

Oán Đàm Dịch Khiêm?

A....

Sự thật, cô không hề oán giận anh, đúng như cô đã từng nói với mẹ, anh
không có lỗi, anh lựa chọn kết thục cuộc hôn nhân của bọn họ là anh
đúng, đó cũng là sự đồng thuận của cô, tại sao cô phải oán anh?

Nhưng, mọi người thường nói phải có lý trí, nhưng phần lớn thời gian lại làm ra những chuyện không có lý trí....

Tựa như hôm nay gặp anh, nhìn thấy anh ôm người phụ nữ mình yêu thích vào
lòng, cô vẫn không thể nhịn được mà lên tiếng châm chọc.

Hiện tại anh nhất định nghĩ cô là một người phụ nữ hẹp hòi nhỉ?

Tuy nhiên, có thể nói, dù có thế nào đi chăng nữa giờ đây trong sinh mệnh

cô anh chỉ là một người khách qua đường, châm chọc thì châm chọc, ít
nhất giây phút đó cô cảm thấy thật thoải mái....

"Mẹ...."

Giọng nói non nớt của Liễu Nhiên cắt đứt sự trầm tư của Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du quay lại, cúi đầu nhìn Liễu Nhiên đang ôm một cái gối nhỏ đi về phía mình.

Hạ Tử Du ngay lập tức ôm lấy Liễu Nhiên, yêu thương nói, "Bé con của mẹ,
sao giờ này mà con còn chưa ngủ?" Cô dỗ con gái ngủ xong vì không ngủ
được mới lên sân thượng ngắm sao.

"Ngôn Ngôn không ngủ được."

Hạ Tử Du lập tức trở nên căng thẳng, "Sao thế?"

"Ngôn Ngôn vừa mới nằm mơ, mơ thấy ba mẹ cả hai người đều không cần Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn rất sợ...."

"Đứa ngốc, chỉ là nằm mơ, ba mẹ làm sao có thể không cần Ngôn Ngôn đây?"

"Mẹ, chừng nào chúng ta về nhà ạ?"

"À, chờ ba hết bận, được không?"

"Vậy ngày mai con gọi điện thoại hỏi ba bao giờ ba tới đón chúng ta."

Hạ Tử Du gật đầu, "Được, hai ngày nữa mẹ giúp con gọi điện cho ba, hai
ngày nay ba con đi công tác ở nước ngoài rồi, mẹ cũng không liên lạc
được!" Hạ Tử Du đương nhiên là lừa Liễu Nhiên, bởi vì biết Đàm Dịch
Khiêm vẫn còn ở thành phố Y, trong lòng Hạ Tử Du không muốn Đàm Dịch
Khiêm xuất hiện lần nữa trước mặt họ nữa.

Liễu Nhiên bây giờ mới thấy yên tâm, lủi vào trong ngực mẹ, "Dạ."

"Mẹ bế con quay về phòng ngủ nhé.”

Liễu Nhiên chớp chớp mắt hỏi, "Mẹ, tối hôm nay con có thể ngủ với mẹ được không?"

"Đương nhiên là được rồi, nhưng mà con không thể nói tướng ngủ của mẹ xấu
nha!" Trước mặt con gái mà thừa nhận chuyện như thế, Hạ Tử Du cảm giác
thật xấu hổ.

Liễu Nhiên vui vẻ gật đầu, "Dạ."

"Đi thôi!"

-----

Hôm sau, Liễu Nhiên vừa tỉnh liền quấn lấy đòi Hạ Tử Du gọi điện cho Đàm Dịch Khiêm....

Hạ Tử Du vốn định tám giờ mới gọi điện, dù sao quấy rầy giấc ngủ ngon của
người khác là chuyện không hay ho gì, nhưng khi nghĩ đến bây giờ Đàm
Dịch Khiêm đang ôm Đan Nhất Thuần ngủ ngon lành, thì không kiềm chế được mà nhấc điện thoại bàn lên gọi.

Cô không có ý định dùng di động
gọi cho anh, từ khi cô đổi điện thoại, đổi luôn cả số, cô không có ý
định lưu lại ghi chép về những cuộc điện thoại của anh.

Bấm vào
những con số di động mà cô cứ vờ như không quen thuộc kia thế nhưng lại
vẫn nhớ được rất rõ ràng, đưa điện thoại cho Liễu Nhiên, "Này, con nói
chuyện với ba đi."

Liễu Nhiên ôm điện thoại, nghi ngờ hỏi Hạ Tử Du, "Mẹ, mẹ không nói chuyện với ba sao?"

"À, chờ con nói xong rồi mẹ nói, mẹ đi rửa mặt cái đã."

Không muốn nghe giọng nói của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du vén chăn lên bước xuống giường.

Liễu Nhiên đột nhiên kêu lên, "Mẹ, không gọi được cho ba."

Hạ Tử Du nhận lấy điện thoại, nghe được tín hiệu không gọi được, Hạ Tử Du
bỏ điện thoại ra "Ba con bây giờ chắc đang ngủ, tối nay gọi lại cho ba
sau nhé!"

Liễu Nhiên buồn hiu gật đầu, "Vậy cũng được ạ!"

"Đứng dậy nào, hôm nay mẹ phải để Liễu Nhiên mặc đồ thật xinh, sau đó theo mẹ đi đến một nơi."

"Dạ."

....

Đi tới phòng ăn, bà Hạ đã đang ngồi chờ hai mẹ con xuống ăn sáng.


"Mẹ, chào buổi sáng."

Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên ngồi vào bàn ăn.

Bà Hạ hài lòng nhìn trang phục hôm nay của Hạ Tử Du, mở miệng khen, "Tử Du, hôm nay trông con xinh lắm!"

Hạ Tử Du không hề khiêm tốn đồng ý, "Cám ơn mẹ!" Hôm nay cô trang điểm
nhẹ, mặc một bộ đồ kiểu tây, tóc ngắn đeo ngược khuyên tai, đơn giản mà
rất mode.

Ánh mắt bà Hạ chuyển sang Liễu Nhiên mặc váy như một cô công chúa nhỏ ở bên cạnh, lên tiếng hỏi, "Sao, con định dẫn theo Ngôn
Ngôn đi à?"

Hạ Tử Du gật đầu.

Bà Hạ vội vàng kéo tay Tử Du, nhỏ giọng nói, "Con đi xem mắt, dẫn theo cả con gái đi hình như không tiện lắm thì phải?"

Hạ Tử Du nghiêm nghị đáp lại mẹ, "Mẹ, họ đồng ý gặp mặt con, dĩ nhiên là
biết con đã có con, nếu như họ thật sự không để ý, con dẫn theo Ngôn
Ngôn thì cũng có sao đâu?"

Bà Hạ gật đầu, "Nói cũng phải, ngay bây giờ có thể chấp nhận được Ngôn Ngôn là tốt nhất."

"Đúng rồi, mẹ, người đến lúc chín giờ là Trần Trí Bằng, mười giờ là Lâm Thủy Diêu, mười một giờ là La Phi, đúng không?"

Bà Hạ cảm thấy có chút bất ngờ, "Cái này mà con cũng nhớ?"

Hạ Tử Du nghiêm túc nói, "Đó là đương nhiên, họ liên quan đến nửa đời sau
của con, con không muốn chỉ vì gọi sai tên mà bỏ lỡ duyên phận.

Bà Hạ nhắc nhở, "Sắp đến giờ rồi, để mẹ bảo tài xế đưa con đi.... Có điều, ba người này con phải nhìn cho kỹ, me cho rằng họ là ba người ưu tú
nhất...."

Hạ Tử Du nói, "Biết rồi, con đảm bảo sẽ thận trọng chọn lựa."

Bà Hạ lại hỏi, "Con khẳng định hôm nay gặp cả ba người này, không cần từ từ sắp xếp?"

Hạ Tử Du lắc đầu, "Không, con chỉ cần gặp bọn họ, không hài lòng thì cho qua, hài lòng thì hẹn ra ngoài gặp Liễu Nhiên...."

"Vậy thì được."

....

Ăn sáng xong, tài xế chở Hạ Tử Du đi tới khách sạn "Tứ Quý".

Sau khi xuống xe, Hạ Tử Du dắt tay Liễu Nhiên đứng trước cửa chính của khách sạn Tứ Quý.

Khách sạn "Tứ Quý " là khách sạn cao cấp nhất thành phố Y, chỉ là đã nhiều
năm như vậy mặt tiền và bảng hiệu của khách sạn này cũng chẳng có gì
thay đổi....

Lúc mẹ giúp cô hẹn ở nơi này, theo bản năng cô muốn
cự tuyệt, nhưng ngay sau đó cô nghĩ lại là không cần thiết, dù sao khách sạn này đối với cô chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả, cô không có gì phải
kiêng dè hết.

Liễu Nhiên nắm tay Hạ Tử Du, hỏi, "Mẹ, chúng ta không vào sao?"

"Đi thôi!" Thu hồi ánh nhìn chăm chăm vào khách sạn, Hạ Tử Du dắt theo Liễu Nhiên bước vào bên trong.

Không muốn lần đầu xem mắt đã đến muộn, Hạ Tử Du tìm đúng vị trí mà mẹ thay
cô sắp xếp cho buổi xem mắt, gọi hai ly nước, sau đó cùng Liễu Nhiên
lẳng lặng chờ đợi.

Lúc đồng hồ điểm tiếng thứ ba báo đúng chín giờ, người đàn ông đầu tiên tên là Trần Trí Bằng liền xuất hiện trong tầm mắt cô.

"Xin chào, tôi là Trần Trí Bằng, là cô Hạ Tử Du sao?"

"Xin chào, là tôi."

"Đây là con gái cô sao? Thật đáng yêu!"

Trần Trí Bằng giơ tay vuốt má Liễu Nhiên.

Liễu Nhiên không thích tiếp xúc với người lạ, cho nên dính sát vào Hạ Tử Du, chỉ có thể mở to mắt nhìn người mới xuất hiện.

"Cô Hạ, cô còn xinh đẹp hơn cả sự tưởng tượng của tôi!"

Hạ Tử Du mỉm cười, "Anh Trần cũng nho nhã hơn tôi nghĩ rất nhiều....."

"Tôi rất thích trẻ con, nhưng tôi không thể có con được,.... Đây cũng là nguyên nhân của việc tôi chỉ có tiền mà không có vợ."

"Mẹ tôi đã nói hoàn cảnh của anh với tôi rồi, tôi cũng không để ý, chỉ cần tính tính hợp nhau là được...."

Lần đầu tiên xem mắt, Hạ Tử Du thể hiện rất tốt, cũng đang rất nghiêm túc xem xét đối phương.

Chia ra gặp mặt hai người đàn ông xong, Hạ Tử Du đối với hai người đàn ông của buổi xem mắt hôm nay cũng rất hài lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui