Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Los Angeles, tại "Đàm thị".

Sắc trời dần tối.

Đàm Dịch Khiêm đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, đi tới đứng trước tấm
rèm che trong suốt trước cửa sổ sát đất trước, nhìn cảnh đêm thành phố
vừa lên đèn, trong không gian rộng lớn như thế chỉ có một bóng dáng cao
to đứng tĩnh lặng như pho tượng, màu sắc u ám xuyên qua bóng mờ của kính thủy tinh, trong phòng ngoài phòng cùng chung một thế giới, thế nhưng
trong không gian vắng vẻ này cả thế giới như chỉ còn lại có một mình
anh.

Cốc cốc ——

"Vào đi."

"Dịch Khiêm."

Ngay sau đó là giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của Đan Nhất Thuần vang lên.

Đàm Dịch Khiêm xoay người lại, giọng nhạt nhẽo nói, "Ngồi đi."

Đan Nhất Thuần nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm không
chớp mắt, trong lời nói còn như ẩn chứa sự đau lòng, lại như có phần
tiếc nuối, "Anh.... Anh thật sự cứ bỏ mặc để Tử Du bỏ đi như vậy sao?"

Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, "Không cần thiết nữa, đương nhiên không nên miễn cưỡng."

Đan Nhất Thuần lắc mạnh đầu nói, "Dịch Khiêm, anh sẽ không làm vậy đâu....
Em hiểu rõ anh, anh sẽ không dễ gì buông tha Tử Du...."

Đàm Dịch Khiêm đi tới sau bàn làm việc, lời nói lạnh lùng không hề có chút cảm
xúc, "Tôi gọi cô đến không phải muốn thảo luận với cô về chuyện riêng tư của tôi."

"Dịch Khiêm...."

Đàm Dịch Khiêm lấy ra cuốn chi phiếu, xé một tấm rồi điền nội dung lên đó, Đàm Dịch Khiêm đưa tấm chi
phiếu đó cho Đan Nhất Thuần, hờ hững nói, "Từ xưa tới nay tôi đều không
thích mắc nợ ai, đây là phần thù lao của cô.... Đợi sau khi sự việc kết
thúc, tôi nghĩ với số tiền này cũng có thể đủ cho cô đến một nước nào đó sống an nhàn cả đời."


Đan Nhất Thuần yếu ớt nói, "Em không có nói là sẽ phối hợp với anh...."

Đàm Dịch Khiêm dựa người vào thành ghế, sau đó điều chỉnh cho mình một tư
thế thoải mái ung dung nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ của Đan Nhất Thuần, thản nhiên nói, "Tôi chắc rằng cô sẽ đáp ứng."

Đan Nhất Thuần nghẹn
giọng nói, "Dịch Khiêm, em biết rõ anh sẽ không vứt bỏ được tình yêu
dành cho Tử Du, anh làm như vậy nhất định là có nguyên nhân của mình, em rất lo lắng cho anh.... Em cảm thấy giống như anh đang có chuyện gì đó
muốn giấu mọi người, em sợ anh vẫn cứ như trước kia chỉ muốn một mình
gánh vác, nếu như thật sự có chuyện anh có thể nói cho em biết hay
không, em là tâm lý bác sĩ, dù ít hay nhiều cũng có thể giúp được
anh...."

Đôi mắt sâu lắng u ám của Đàm Dịch Khiêm nhìn lướt qua
gương mặt đau thương của Đan Nhất Thuần, bình thản nói, "Việc cô cần làm chính là nhận lấy tấm chi phiếu này, hoặc là bây giờ hãy đi khỏi đây,
tôi sẽ không miễn cưỡng cô." Đối với Đan Nhất Thuần, sắc mặt Đàm Dịch
Khiêm mãi luôn chỉ có như thế.

Đan Nhất Thuần khó chịu nói, "Dịch Khiêm, em biết em không cự tuyệt được anh, nhưng mà...."

"Quyền lựa chọn là do cô, năm giây sau phải cho tôi câu trả lời." Dứt lời Đàm
Dịch Khiêm liền đứng dậy, đi tới trước tủ rượu trong phòng làm việc, tự
rót cho mình một ly rượu đỏ.

Đan Nhất Thuần nhìn tấm chi phiếu trên mặt bàn, cuối cùng từ từ vươn tay cầm lên.

Đàm Dịch Khiêm nhấp một hớp rượu đỏ, giọng lanh lãnh nói, "Cô có thể đi rồi!"

Đan Nhất Thuần ngước mắt nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm hiện giờ đang đứng trước cửa sổ sát đất.

Nhìn bóng lưng của anh, không rõ vì sao, cô cảm giác sau bóng lưng kiêu ngạo đó của anh là che giấu cả sự cô đơn và hiu quạnh, lòng cô không hiểu
sao lại thấy khó chịu, nhận thấy mình cần phải đi làm một số chuyện.

Tại thành phố Y, Trung Quốc.

"Mẹ, mẹ đang làm gì đó?"

Trong phòng khách nhà họ Hạ, Hạ Tử Du ngồi trên ghế sofa, trên tay đang cầm
một tờ báo, thỉnh thoảng còn dùng bút vạch những vòng tròn ở trên mặt
báo.


Hạ Tử Du nghiêm túc nhìn hàng chữ thông báo tuyển dụng ở
phía dưới tờ báo, "Mẹ đang nhìn xem coi có công việc nào thích hợp hay
không...."

Liễu Nhiên leo lên ghế sofa ngồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tràn đầy hân hoan nói, "Mẹ muốn đi làm sao?"

Hạ Tử Du gật đầu, "Ừ...."

Liễu Nhiên khó hiểu nói, "Sao mẹ lại muốn đi làm vậy?"

Hạ Tử Du để tờ báo xuống, nghiêm trang trả lời Liễu Nhiên, "Mẹ muốn đi làm để lo cho con, nếu không làm sao có thể mua nhiều quần áo đẹp và búp bê cho Ngôn Ngôn đây?"

Liễu Nhiên trả lời, "Nhưng mà ba không có thích mẹ đi làm đâu!"

Hai ngày nay khi nói chuyện với Liễu Nhiên, Liễu Nhiên nói mười câu thì đã
có tám câu nhắc tới Đàm Dịch Khiêm rồi, khiến cho hiện thời Hạ Tử Du cảm thấy thật vô cùng khó chịu.

Hạ Tử Du vốn định đợi thêm mấy ngày
nữa rồi nói chuyện giữa cô và Đàm Dịch Khiêm cho Liễu Nhiên biết, nhưng
số lần Liễu Nhiên nhắc tới Đàm Dịch Khiêm đã vượt quá xa ngoài dự đoán
của cô.

Vì thế, giờ phút này, Hạ Tử Du để cây viết trong tay
xuống, hai tay vịn bả vai nhỏ bé của Liễu Nhiên, nghiêm mặt nói, "Ngôn
Ngôn, có chuyện này mẹ cần phải nói cho con biết...."

Liễu Nhiên ngây thơ chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi, "Chuyện gì ạ?"

Hạ Tử Du hít vào một hơi thật sâu, mới lên tiếng nói, "Thật ra thì...."

"Thật ra là ba con sợ mẹ con bị mệt, vì thế mới không cho phép mẹ con đi làm, nhưng mẹ con thì rất thích đi làm, cho nên muốn giấu ba con vụng trộm
đi tìm việc làm."

Tiếng bà Hạ đột nhiên chen vào cắt ngang cuộc nói chuyên giữa hai mẹ con.

Vẻ mặt Liễu Nhiên lúc này như mới bừng tỉnh hiểu ra, "A.... Vậy là mẹ muốn trốn ba đi làm sao?"


Bà Hạ ngồi xuống ghế sofa, yêu thương bế Liễu Nhiên ngồi lên đùi mình,
hiền từ hỏi, "Vậy Ngôn Ngôn có muốn giúp mẹ con giữ bí mật hay không
đây?"

"Dạ muốn."

Bà Hạ không kiềm được sự yêu thương mà
hôn lên hai má béo mập của Liễu Nhiên thêm một cái nữa, "Con thật biết
nghe lời, không uổng phí mẹ con thường ngày yêu thương con đến vậy...."

Liễu Nhiên vui vẻ nhìn Hạ Tử Du cười ngọt ngào.

Hạ Tử Du ngước mắt nhìn bà Hạ, kèm theo nụ cười nhạt cất tiếng gọi, "Mẹ."

Bà Hạ gật đầu nhẹ với Hạ Tử Du, sau đó nhìn Liễu Nhiên đang ngồi trong
lòng nói, "Ngôn Ngôn, bà ngoại vừa mới làm món điềm tâm bánh trứng cho
con, trưa nay con cũng chưa có ăn cơm, để bây giờ bà ngoại bảo dì lấy
bánh trứng mới ra lò cho con ăn, có được không?"

Liễu Nhiên vui vẻ không thôi, "Dạ."

Bà Hạ lập tức dùng ánh mắt ra dấu cho người giúp việc đứng bên cạnh bế Liễu Nhiên đến phòng ăn.

Đợi người giúp việc bế Liễu Nhiên đi đến phòng ăn rồi, bà Hạ mới xúc động
nói, "Trong nhà có một đứa con nít thật tốt, không khí náo nhiệt hẳn
lên."

Hạ Tử Du cười cười với bà Hạ, sau đó chuyển sang đề tài mà
cô đang thắc mắc ở trong lòng, "Mẹ, vừa rồi tại sao mẹ không cho con nói chuyện đó với Liễu Nhiên?"

Bà Hạ quay mặt sang nhìn Hạ Tử Du, "Con định nói chuyện của con và Dịch Khiêm cho Ngôn Ngôn biết?"

Hạ Tử Du gật đầu, "Sớm muộn gì con bé cũng phải đối mặt với sự thật."

Bà Hạ nghiêm nghị nói, "Con có nghĩ tới hay không, Ngôn Ngôn còn rất nhỏ,
sức chịu đựng của nó không giống như người lớn chúng ta.... Con bé há
miệng ngậm miệng cũng đều nhắc tới cha nó, nếu như lúc này con nói
chuyện của con và Đàm Dịch Khiêm cho nó biết, nó còn nhỏ tuổi như vậy
con bảo nó làm sao để chấp nhận đây? Hay là con cũng muốn để cho con bé
giống như con khi còn nhỏ, để lại cho tuổi thơ của nó nỗi ám ảnh?"

Hạ Tử Du im lặng không lên tiếng.

Bà Hạ bèn nói thêm một câu đầy thấm thía, "Đúng là sớm muộn gì cũng phải
nói cho nó biết, nhưng không phải là lúc này, ít nhất phải đợi đến khi
số lần con bé nhắc tới cha nó từ từ giảm bớt hẳn đi."


Hạ Tử Du gật nhẹ đầu, khàn giọng nói, "Mẹ, con xin lỗi, là con không suy nghĩ chu đáo."

Bà Hạ vỗ nhẹ lên tay Hạ Tử Du, hoà nhã nói, "Đừng nên nôn nóng mà phủi
sạch hết sự quan hệ giữa con và Đàm Dịch Khiêm, con và nó chia tay đã là sự thật, bản thân con còn chưa thích ứng được, thì làm sao con có thể
yêu cầu một đứa nhỏ làm điều đó?"

Nhưng lúc này, phản ứng của Hạ Tử Du lại nằm ngoài dự đoán của bà Hạ.

Chỉ thấy Hạ Tử Du giương mắt lên, nhã nhặn thản nhiên mà nhìn bà Hạ, ôn hòa nói, "Mẹ, con không cần phải thích ứng."

Bà Hạ không hiểu, "Sao?"

Hạ Tử Du nặng nề thở dài, dịu giọng nói, "Con mặc kệ mẹ có tin hay không,
từ nay về sau, con và Đàm Dịch Khiêm sẽ là người của hai thế giới, con
tuyệt không cho phép mình còn có bất kỳ dây dưa nào với anh ta nữa....
Những dòng nước mắt của con rơi vào cái đêm hôm đó, là con khóc một lần
cuối cùng cho những gì đã qua, từ nay về sau, con sẽ không bao giờ chảy
nước mắt nữa...."

Bà Hạ thương tiếc nói, "Tử Du, con không cần phải che giấu tâm tình của mình, càng đừng nên ép buộc bản thân mình...."

Hạ Tử Du thoải mái nói, "Mẹ, giờ phút này có lẽ mẹ cho rằng con đang cố
gắng che giấu tâm tư của con, nhưng con thật lòng nói với mẹ rằng, con
không hề ép buộc bản thân mình, con có thể bình tĩnh như lúc này là bởi
vì con và anh ấy dây dưa như thế đã đủ rồi, thật sự con cũng đã quá mệt
mỏi.... Nếu đã không còn thích hợp, thì còn và anh ấy còn tiếp tục kéo
dài thêm để làm gì? Anh ấy hẳn nên đi tìm người phụ nữ thích hợp với
mình, và con cũng có cuộc sống riêng của con, con và anh ấy vốn không
cần thiết phải trói buộc nhau.... Hôm nay con và anh ấy đã chia tay, vốn nên thương cảm khó chịu nhưng con lại cảm thấy cuộc đời của mình đột
nhiên rộng mở tươi sáng, con đang suy nghĩ, con mới có hai mươi bảy
tuổi, con còn có rất nhiều thời gian đang chờ đón, tại sao con phải vì
một người vốn không thích hợp với mình mà đau lòng khổ sở?"

Bà Hạ thật sự không thể tin, "Con thật đã nghĩ thông suốt rồi sao?"

Hạ Tử Du cười gật đầu, "Mẹ không cần cứ phải lo lắng cho con, bây giờ con
cảm thấy rất tốt, thời gian tới con sẽ cố hết sức làm cho cuộc đời mình
phải sống vô cùng sung túc và vui vẻ...."

Bà Hạ vuốt vuốt mái tóc ngắn trẻ trung của Hạ Tử Du, vui sướng nói, "Nếu con thật sự đã suy
nghĩ thông suốt, mẹ thật thấy vui mừng cho con."

Hạ Tử Du dựa vào đầu vai bà Hạ, thỏ thẻ cười, "Sẽ để cho những con người không liên quan đến mình hoàn toàn cách xa cuộc sống của mình thôi!"

Thì ra cũng có một ngày cô đã nói lên được câu ‘người không liên quan’ để hình dung về anh, cảm giác này thật tuyệt....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui