"Mẹ, sau này Liễu Nhiên sẽ không cần đến bệnh viện nữa đúng không?"
Hạ Tử Du ôm lấy Liễu Nhiên, khuôn mặt tràn đầy vui sướng, "Đúng vậy, chú
bác sĩ nói Liễu Nhiên đã hoàn toàn khỏi rồi.... Sau này Liễu Nhiên sẽ
khỏi phải đến bệnh viện nữa." Sau hai tháng kiểm tra, thể trạng Liễu
Nhiên không có xuất hiện hiện tượng hoại tử nào, bác sĩ đã kết luận Liễu Nhiên hoàn toàn hồi phục.
Liễu Nhiên ngước đầu hỏi, "Vậy là Liễu Nhiên có thể đến nhà trẻ chơi cùng các bạn khác được rồi sao?”
Hạ Tử Du gật đầu, "Đúng vậy, sắp tới mỗi ngày mẹ đều sẽ đưa Liễu Nhiên đến nhà trẻ."
Liễu Nhiên vui vẻ ôm lấy Hạ Tử Du, "Cám ơn mẹ."
Hạ Tử Du hôn một cái thật kêu vào mặt Liễu Nhiên.
Vừa ra khỏi bệnh viện, Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên đang muốn chui vào xe đã
ngừng chờ sẵn ở trước cửa bệnh viện, Liễu Nhiên lại đột nhiên hớn hở
gọi, "Mẹ, ba ở bên kia...."
Theo tay chỉ của Liễu Nhiên, Hạ Tử Du thuận mắt nhìn về phía trước.
Trước của khách sạn "LLD", một tốp người quần áo chỉnh tề đang từ trong đi
ra, Hạ Tử Du vừa liếc mắt đã nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đi lẫn trong nhóm
người thương nhân, ánh mặt trời chiếu xuống dáng người cao ngất cùng
gương mặt tuấn tú của Đàm Dịch Khiêm có vẻ cực kì bắt mắt.
Hôm
nay anh mặc một bộ âu phục màu xám, là bộ mà buổi sáng cô tự mình chọn
cho anh, trời sinh anh có được dáng người rất chuẩn, quần áo không có
anh làm nền hẳn là sẽ không được nổi bật như thế, trên mặt anh lúc nào
cũng hiện lên ý cười, đang chuyện trò vui vẻ với bạn bè, ngày đầu tiên
quen biết anh cô đã biết anh rất tuấn tú phong độ, nay anh lại có thêm
sự trầm tĩnh lõi đời.
Liễu Nhiên giãy dụa trong ngực Hạ Tử Du, "Mẹ, con muốn đi qua chỗ ba!"
Hạ Tử Du thu hồi ánh mắt đang nhìn chăm chú trên người Đàm Dịch Khiêm,
"Liễu Nhiên, ba đang bàn công việc, hiện giờ chúng ta không tiện đi qua
đó nói chuyện với ba...."
Liễu Nhiên nhăn nhó nũng nịu, "Nhưng mà con muốn nói chuyện với ba.... Mẹ...." Liễu Nhiên ngước mắt làm nũng với Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du bất đắc dĩ ngước mắt nhìn tới Đàm Dịch Khiêm, trùng hợp ngay lúc
đó ánh mắt Đàm Dịch Khiêm cũng vô tình trông thấy Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm cười cười.
....
Trao đổi với bạn bè đôi ba câu, Đàm Dịch Khiêm thong thả đi tới trước mặt Hạ Tử Du.
Liễu Nhiên dang rộng hai tay gọi, "Ba...."
Đàm Dịch Khiêm ôm qua Liễu Nhiên từ trước ngực Hạ Tử Du, hôn Liễu Nhiên một cái rồi nhìn Hạ Tử Du nói, "Không phải anh đã nói buổi chiều đưa hai mẹ con tới bệnh viện sao?"
"Bệnh viện cách nhà không xa, để em đưa
Liễu Nhiên đi cũng được mà.” Sau khi Liễu Nhiên xuất viện làm kiểm tra
không còn hiện tượng hoại tử thì không cần phải đến bệnh viện phía Đông
nữa, cho nên nhiều lần Đàm Dịch Khiêm bận công việc, Hạ Tử Du đều tự
mình đưa Liễu Nhiên tới bệnh viện.
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày nói, "Anh không yên tâm."
Liễu Nhiên rất nghiêm túc nói, "Ba, mẹ nói Liễu Nhiên từ nay về sau khỏi
phải tới bệnh viện nữa, chú bác sĩ cũng nói Liễu Nhiên đã hết bệnh
rồi……….”
Mấy lần trước Đàm Dịch Khiêm đưa hai mẹ con tới bệnh
viện, bác sĩ cũng đã nói đại khái tin này cho Đàm Dịch Khiêm biết, lần
này Hạ Tử Du đến là để xác nhận kết quả này.
Hạ Tử Du khó kiềm chế được vui sướng gật đầu lia lịa.
Đàm Dịch Khiêm đưa ra một tay ôm Hạ Tử Du về phía mình, sau đó hôn lên trán Hạ Tử Du một nụ hôn.
Liễu Nhiên vui vẻ cười khanh khách không ngừng, nhìn thấy ba mẹ thân mật,
con bé thông minh đáng yêu che hai mắt mình lại, những vẫn giữ một kẽ hở để len lén nhìn.
Hạ Tử Du nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Liễu Nhiên bị chọc cho phì cười.
Đàm Dịch Khiêm nói, "Anh đưa hai mẹ con về."
Hạ Tử Du hỏi, "Ủa, anh không quay lại công ty sao?"
Đàm Dịch Khiêm bế lên Liễu Nhiên, một tay ôm eo Hạ Tử Du, “Công việc làm
mãi cũng không hết, nhưng ở bên cạnh hai mẹ con em bao nhiêu cũng không
đủ.”
Hạ Tử Du tựa vào vai Đàm Dịch Khiêm hưởng thụ giây phút yên bình hạnh phúc.
--- ------
Trong quán cà phê, Kim Trạch Húc thu hồi tầm mắt, rồi sau đó đưa mắt nhìn sang Đàm Tâm ở đối diện.
Tầm mắt Đàm Tâm xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong quán cà phê dừng lại ở
cảnh tượng vừa rồi. Đàm Dịch Khiêm bế Liễu Nhiên, hôn lên trán Hạ Tử
Du, sau đó dìu Hạ Tử Du bước vào xe, mọi cử chỉ hành động đều cho thấy
em trai mình cưng chiều Hạ Tử Du như thế nào.
Đàm Tâm bực tức thu hồi ánh mắt, nhìn qua Kim Trạch Húc, "Anh hẹn tôi ra đây để cho tôi
thấy cảnh người yêu cũ của anh ân ái lưu luyến với em trai tôi?”
Kim Trạch Húc nâng lên tách cà phê nhấp một miếng, chỉ cười không nói.
Đàm Tâm giận đến mặt đỏ bừng, lạnh lùng nói, "Tôi không có nhiều thời gian ở đây nói nhảm với anh, nếu anh không nói cho tôi biết mục đích anh hẹn
tôi ra đây thì xin lỗi, tôi còn có việc!” Đàm Tâm nói xong liền đứng
dậy.
Kim Trạch Húc giương mắt nhìn gương mặt đang không còn nhẫn
nại của Đàm Tâm, thong thả nói, "Sự nóng giận của cô chủ Đàm đúng thật
cũng không tầm thường nha.... Không phải cô cũng đã biết mục đích tôi
hẹn cô ra đây rồi sao?"
Đàm Tâm nhìn chằm chằm Kim Trạch Húc,
"Trong điện thoại anh nói anh có cách tạo điều kiện cho tôi và Robert
đến với nhau, vậy xin hỏi như lời anh nói cách của anh là gì?”
Trên gương mặt ôn nhã của Kim Trạch mang theo ý cười: “Cô cứ ngồi xuống trước đã, rồi chúng ta trao đổi với nhau rõ ràng hơn.”
Đàm Tâm bất đắc dĩ ngồi xuống, khoanh tay ngồi nhìn Kim Trạch Húc trước
mặt, cảnh cáo nói, "Kim Trạch Húc, hôm nay tôi đồng ý ra đây gặp anh
không có nghĩa là tôi ưa gì anh, trước kia anh và Hạ Tử Du bắt tay đối
phó Dịch Khiêm như thế nào tôi đều biết rõ, các người cũng coi như đều
là người họ Kim, họ Kim quả nhiên không có người nào tốt.”
Kim
Trạch Húc nhìn con ngươi Đàm Tâm hơi rút lại, "Xem ra cô chủ Đàm nên học lại cách quản lý tốt cái miệng của mình, nếu không đàn bà mà thích lải
nhải giống như cô vậy, thì sẽ không có một người đàn ông nào thích cô
nổi đâu.”
Đàm Tâm hừ lạnh, "Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi,
Kim Trạch Húc, tôi không sợ anh đâu! Bây giờ ânh đã trắng tay rồi, ngay
cả Trung Viễn cũng thua cho Dịch Khiêm!”
Kim Trạch Húc không
phản bác, chỉ cười nhẹ nói, "Cô chủ Đàm nếu như cứ muốn tiếp tục thảo
luận với tôi về vấn đề hôm nay tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, vậy thì
thời gian để chúng ta nói về chuyện của cô và Robert sẽ rất ít.”
Đàm Tâm cố gắng kiềm chế tức giận, cố gắng bình tĩnh lại.
Kim Trạch Húc từ tốn nói, "Cô muốn đến với Robert, nhưng người phụ nữ
Robert thích lại là Đan Nhất Thuần, mà Đan Nhất Thuần vì tổng giám đốc
Đàm có thể sẽ độc thân cả đời, điều này cũng có nghĩa là Robert sẽ chờ
đợi Đan Nhất Thuần cả đời.... Cô đừng hoài nghi về chuyện Robert sẽ
dùng cả đời này để chờ đợi Đan Nhất Thuần, bởi vì khi lãng tử quay đầu
là chỉ có thể đã gặp được tình yêu đích thật, mà ở phương diện khi người đàn ông gặp được tình yêu thật sự của mình tuyệt đối không hề thua kém
người phụ nữ, cho nên cô muốn đến với Robert, chuyện cô có thể làm chính là làm sao để Robert hoàn toàn mất hết hy vọng với Đan Nhất Thuần!"
Đàm Tâm tức giận nói, "Đạo lý dễ hiểu như vậy chẳng lẽ còn phải đợi anh dạy cho tôi sao?”
Kim Trạch Húc cũng không vội tức giận, còn cười nói, "Cô chủ Đàm biết đạo
lý này, nhưng áp dụng không đúng cách.... Tôi có nghe nói về chuyện
trước kia cô chủ Đàm xúi giục Đan Nhất Thuần mang thai, chiêu này thật
ra rất cao minh, không chỉ thiếu chút nữa phá hư chuyện của Tử Du cùng
tổng giám đốc Đàm, còn thành công đẩy Đan Nhất Thuần về phía tổng giám
đốc Đàm, cuối cùng đạt được mục đích một đá ném hai chim, có điều, kết
quả lại không được như mong muốn......... Tôi đang suy nghĩ, cô chủ Đàm nếu như đã biết đẩy Đan Nhất Thuần về phía tổng giám đốc Đàm có thể
làm cho Robert mất hết hy vọng, vậy tại sao Đàm Cô chủ không tiếp tục kế sách đó một lần nữa?”
Đàm Tâm nghiêng đầu nhìn Kim Trạch Húc,
cười lành ra tiếng, "Kim Trạch Húc, anh cho rằng tôi là đứa trẻ mới lên
ba tuổi sao? Anh vòng vèo nãy giờ cũng chỉ là muốn tôi xen vào phá hoại
tình cảm của Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, mục đích cuối cùng cũng là vì bản
thân anh mà thôi, anh cho rằng tôi sẽ ngu đến mức đi làm quân cờ cho anh hay sao?”
Kim Trạch Húc nhìn Đàm Tâm, vẫn cười cười như trước.
Đàm Tâm hừ mũi cười khẩy, "Anh đừng có mơ tưởng viễn vông nữa, người phụ nữ mà Dịch Khiêm thích, anh vĩnh viễn cũng không thể giành nổi đâu!”
Kim Trạch Húc nghiêng đầu quan sát Đàm Tâm, "Xem ra đã qua vài lần thất
bại, cộng thêm bị Đàm Dịch Khiêm cảnh cáo, bây giờ cô đã tự thuyết phục
được mình chấp nhận sự thật Tử Du là em dâu rồi sao.”
Đàm Tâm nhíu mày, "Đúng, vậy thì thế nào?"
Lúc này Kim Trạch Húc rút trong người ra một xấp hình đưa qua cho Đàm tâm:
“Tôi nghĩ cô sau khi xem xong những bức hình này sẽ có một cái nhìn
khác.”
Đàm Tâm nhận lấy xấp hình, sau khi nhìn thoáng qua những tấm hình đó, hai tròng mắt cô không kiềm được nhất thời trợn trắng,
“Anh và Hạ Tử Du........ Hai người..”
Kim Trạch Húc gật đầu, "Cô không có nhìn lầm, đây đúng thật là hình của tôi cùng Hạ Tử Du chụp khi ở khách sạn."
Đàm Tâm chất vấn, "Người phụ nữ này quay lưng lại, làm sao tôi có thể xác định cô ta là Hạ Tử Du?”
"Không cần xác định, cô có thể hoài nghi chuyện này.... Nhưng nếu như cô có để ý đến cuộc sống riêng của em trai cô một chút, thì cô cũng biết khoảng
thời gian trước tình cảm của tổng giám đốc Đàm và Tử Du hình như có xảy ra một số vấn đề, mà chỗ mấu chốt của vấn đề chính là tổng giám đốc
Đàm đã biết chuyện này........... Tôi không phủ nhận trong lòng Tử Du
vẫn luôn có tổng giám đốc Đàm, cũng như tôi và Tử Du đã từng trải qua
một một quãng thời gian tốt đẹp đó thôi, không phải sao?”
Đàm Tâm nghiến răng chửi, "Hạ tiện!!"
Kim Trạch Húc nói, "Theo như tôi được biết tổng giám đốc Đàm và Hạ Tử Du
đã hòa thuận trở lại rồi........ Nghĩ đến tổng giám đốc Đàm đã nhẫn
nhịn xuống chuyện này, đây quả thật cũng không dễ dàng!”
Đàm Tâm tức giận trừng mắt nhìn Kim Trạch Húc, "Anh đang châm ngòi gây xích mích sao?"
Kim Trạch Húc không phủ nhận, "Tôi làm vậy chỉ là vì tôi quá quan tâm tới Tử Du, tôi mong đợi cô ấy về lại bên cạnh tôi, cũng giống như cô chủ
Đàm chờ đợi Robert trở về bên cạnh cô........ Tôi nghĩ, nếu như Đan
Nhất Thuần có thể trở thành em dâu cô, Robert sẽ mất hết hy vọng, cô chủ Đàm nếu muốn ở lại bên cạnh Robert thì đó không còn là chuyện khó
nữa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...