Ti vi đang đưa tin chủ tịch tập đoàn Đàm thị Đàm Dịch Khiêm tuyên bố tái
hôn với vợ trước Hạ Tử Du, những ngày gần đây tình cảm của họ tiến triển tốt đẹp, hôm qua tổng giám đốc Đàm đã chính miệng tuyên bố với giới
truyền thông vào ngày mùng sáu tháng này tức là ba ngày sau sẽ nắm tay
cô Hạ Tử Du tay bước vào lễ đường kết hôn......"
......
Khi nhìn thấy tin tức này, Hạ Tử Du đang ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa vui mừng phấn khởi, nụ cười trên mặt vô cùng ngọt ngào.
Đàm Dịch Khiêm hết giờ làm trở về nhà trọ, liếc thấy Hạ Tử Du ngồi trên sofa cười vô cùng xán lạn.
Đàm Dịch Khiêm để chìa khóa xe xuống rồi ngồi vào vị trí bên cạnh Hạ Tử Du, ôm nhẹ bờ vai Hạ Tử Du, "Ngay cả anh về cũng không biết, cười gì mà vui đến mức như thế?"
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm ở bên cạnh, Hạ Tử Du lập tức thu hồi nét mặt tươi cười, ra vẻ bình tĩnh chối
phắt đi, "Đâu...... Đâu có à!"
Ánh mắt sáng quắc của Đàm Dịch
Khiêm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt che giấu ý cười của Hạ Tử Du, cố tình trêu chọc cô nói, "Không đợi nổi muốn gả cho anh sao?"
Sự cố
gắng bình tĩnh trên mặt Hạ Tử Du trong nháy mắt biến mất, cô cười xấu
hổ, đôi bàn tay trắng như phấn đánh nhẹ anh một cái, "Đáng ghét, rõ ràng thấy em đang xem tin tức này rồi, còn cố ý muốn bắt bẻ em......"
Đàm Dịch Khiêm bắt được tay Hạ Tử Du, hôn nhẹ một cái, nghiêm túc hỏi, "Vậy bây giờ có thêm chút lòng tin nào với anh hay không?"
Hạ Tử Du không chiều theo dẩu môi nói, "Không có."
Đàm Dịch Khiêm cười khẽ, "Nếu không có lòng tin, sao cả ngày còn phải tìm
những tin tức liên quan đến việc chúng ta sắp kết hôn để xem?"
Hạ Tử Du thẹn quá hóa giận, "Em không nói với anh nữa...anh thật đáng ghét......"
Nhìn dáng vẻ xấu hổ lung túng của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm mỉm cười nói,
"Vậy em nói thử xem, làm thế nào mới có thể có lòng tin với anh?"
Hạ Tử Du mở to mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, dè dặt cẩn thận hỏi, "Em nói ra anh có thể làm được sao?"
Đàm Dịch Khiêm ngắm nhìn ánh mắt trong suốt như hồ nước của Hạ Tử Du, yêu thương nói, "Nói nghe thử xem."
Hạ Tử Du học theo ý cười ý vị sâu xa thường ngày của anh, gượng gạo cười
từ tốn nói, "Em nói rõ trước, anh muốn nghe, vậy em nói, nhưng những lời em nói thì sau này anh nhất định phải làm được, nếu không em sẽ không
nói!"
Đàm Dịch Khiêm nhíu đầu lông mày, "Học cách khôn khéo như vậy từ khi nào?"
Hạ Tử Du cười hì hì, "Học được từ anh thôi!" Dường như không có lần nào
được bắt nạt được anh, nên lần này, cô quyết tâm nhất định phải ăn anh
bằng sạch.
Biết rõ có người phụ nữ nào đó không ngoan dùng mánh khoé, nhưng Đàm Dịch Khiêm hứng thú nhếch môi, "Được, em cứ nói."
Hạ Tử Du đắc ý nói, "Yêu cầu của em đối với anh rất đơn giản, dùng một câu nói trong phim...... Bắt đầu từ bây giờ, anh chỉ được phép thương một
mình em, phải cưng chiều em, không thể gạt em, mỗi một chuyện đã đồng ý
với em thì đều phải làm được, mỗi một câu nói đều phải thật lòng với em, không được ức hiếp em, mắng em, phải tin tưởng em. Người khác ức hiếp
em, anh phải là người đầu tiên đứng ra giúp em, khi em vui anh phải cùng vui với em, lúc em không vui, anh phải dỗ cho em vui. Mãi mãi cũng chỉ
thấy em là xinh đẹp nhất, trong mộng cũng phải được thấy em, trong lòng
anh cũng phải chỉ có em mà thôi!"
Một hơi nói xong những lời đó, Hạ Tử Du đưa ánh mắt mong chờ liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm sau khi nghe xong khóe môi hơi co giật, không trả lời cô câu nào, đứng dậy.
Hạ Tử Du vội vàng đuổi theo Đàm Dịch Khiêm, "Này...... Lời em vừa nói anh có nghe thấy không?"
Đàm Dịch Khiêm nới lỏng cà vạt, mỉm cười nói, "Nào có ai đưa ra yêu cầu dài như vậy, anh nhớ không nổi."
Hạ Tử Du lập tức bĩu môi, "Em mặc kệ anh có nhớ nổi hay không, về sau em
sẽ dựa theo tiêu chuẩn này để đánh giá anh...... Anh phải ngoan ngoãn
tuân thủ, không được chơi xấu, nếu không......"
Đàm Dịch Khiêm có phần hứng thú hỏi, "Nếu không thì sao?"
Hạ Tử Du hừ hừ nói, "Nếu không......Sau này anh ngủ một mình đi."
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày. Cô nói gì? Cái này cũng được sao......
Nhưng lúc này Hạ Tử Du nhanh nhẹn xoay người.
Cùng một lúc, thân thể cao lớn mạnh khoẻ của Đàm Dịch Khiêm đã đến sát cạnh
Hạ Tử Du, hai tay vòng từ sau lên trước ôm chặt eo Hạ Tử Du, Đàm Dịch
Khiêm dụ ngọt nói, "Bà xã, anh nào dám chơi xấu...... Anh làm theo em
nói là được rồi......"
Hạ Tử Du nghe vậy mới hài lòng, quay đầu
chủ động hôn lên mặt anh, cô gái nhỏ dễ thương nào đó nịnh hót nói,
"Thấy anh ngoan như vậy, em đi chuẩn bị nước tắm cho anh!"
Nhưng Đàm Dịch Khiêm không dễ dàng để cho Hạ Tử Du đi, xoay người Hạ Tử Du lại, chuẩn xác chiếm lấy bờ môi Hạ Tử Du.
"Ưm......"
Hạ Tử Du lập tức vùng vẫy.
Đàm Dịch Khiêm áp sát Hạ Tử Du đến bức tường trắng ở sau lưng, nghiêng đầu cẩn thận gặm cắn, tàn sát mút lấy môi cô.
Một hồi lâu sau Hạ Tử Du mới tránh thoát khỏi Đàm Dịch Khiêm, thở hổn hển
nhìn khuôn mặt điển trai có vẻ như đạt được mục đích của Đàm Dịch Khiêm, nóng lòng muốn chạy trốn, "Em không náo loạn với anh nữa, em đi chuẩn
bị nước tắm cho anh đây, ngày mai còn phải đến bệnh viện kiểm tra nữa,
em muốn đi ngủ sớm một chút......"
Đàm Dịch Khiêm lại tiếp tục
kéo Hạ Tử Du vào trong ngực, anh vùi đầu vào cổ Hạ Tử Du, giọng nói
nhuốm đầy hơi thở của ham muốn dục vọng, khàn khàn nói, "Chúng ta cũng
lâu rồi không có...... Tối nay sao em có thể ngủ sớm được chứ?"
Hạ Tử Du đưa lưng về phía Đàm Dịch Khiêm, hơi nhíu lông mày, "Anh đã quên lời bác sĩ nói rồi sao?"
Đàm Dịch Khiêm không trả lời Hạ Tử Du, một giây sau đã nhấc bổng Hạ Tử Du lên.
"A!"
Hạ Tử Du còn chưa kịp có phản kháng gì, lúc này đã bị Đàm Dịch Khiêm đặt lên giường.
Hạ Tử Du vội vàng ngồi dậy, ôm ngực, đề phòng nhìn Đàm Dịch Khiêm đã tiện
tay khoá trái cửa phòng lại, "Dịch Khiêm, bình tĩnh một chút, không phải anh muốn làm cho việc điều trị của em kiếm củi ba năm thiêu một giờ
chứ?"
Đàm Dịch Khiêm lúc này đang cởi ra nút áo sơ mi, anh không nhanh không chậm nói, "Anh đã hỏi bác sĩ trưởng của em."
Hạ Tử Du trừng lớn mắt nghi ngờ nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Anh hỏi người ta cái gì?"
Đàm Dịch Khiêm vứt áo sơ mi sang một bên, sau đó ngồi xuống mép giường trực tiếp chủ động cởi nút áo cho Hạ Tử Du, giọng nói rõ ràng đang đè nén
những xao động trong cơ thể mà khàn khàn, "Họ nói tình trạng cơ thể em
bình phục rất tốt, cứ tiếp tục như vậy, từ từ có thể có một chút......"
Hạ Tử Du càng thêm nghi ngờ, "Có thể có một chút gì?"
Đàm Dịch Khiêm từ tốn nói ra bốn chữ, "Sinh hoạt vợ chồng!"
Trời ạ, anh lại còn đi hỏi bác sĩ mấy vấn đề này?
Nghĩ đến ngày mai còn phải đi gặp bác sĩ trưởng, Hạ Tử Du lập tức thấy xấu hổ đến muốn chui xuống đất.
Lúc này Đàm Dịch Khiêm đã cởi ra áo của Hạ Tử Du ra, tay anh xoa nhẹ phần
phồng lên trước ngực cách một lớp vải cuối cùng trên người cô......
Cô cảm nhận được từng ngón tay của anh khi tiếp xúc đến mỗi một tấc trên
da thịt cô đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng, để tránh cho sự ham muốn
nhất thời mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, Hạ Tử Du đẩy Đàm Dịch Khiêm
ra, khẩn trương nói, "Tránh cho không có sai sót gì về sau, hay là không nên...... Huống chi lúc trước anh cũng có nói với em, dùng mọi cách
thức ngừa thai nào cũng không thể chính xác một trăm phần trăm được!"
"Anh có nói sao?" Đàm Dịch Khiêm như thể không nhớ rõ, phủ nhận nói, "Nhất định không anh nói......"
Bất kể người đàn ông nào có khôn khéo thông minh đi nữa thì lúc này cũng không thể giữ được lý trí.
"Hả......" Đừng chơi xỏ lá như vậy chứ.
Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức đè Hạ Tử Du dưới cơ thể......
--- ---
Đọc được tin tức trên báo, Đường Hân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi,
rồi bỗng nhiên không dằn được cơn tức giận, Đường Hân xé tờ báo nát bấy.
Đường Hân nhìn tờ báo đúng là số báo của ngày hôm nay, trên báo đăng hình ảnh Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du sánh đôi ra vào, trên mỗi một tấm hình đều
có thể nhìn thấy dáng vẻ Đàm Dịch Khiêm dìu Hạ Tử Du hoặc thân mật ôm
lấy Hạ Tử Du......
Tận đáy lòng Đường Hân vô cùng căm giận. Hạ Tử Du, đừng tưởng rằng cô có thể sống tốt, tôi có thể lật đổ được Đan Nhất Thuần đương nhiên cũng có thể lật đổ được cô, cô muốn ngày kia gả cho
Dịch Khiêm sao? Nằm mơ đi!!
Từ suy nghĩ đó, Đường Hân lập tức gọi điện thoại cho Kim Trạch Húc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...