Ngày hôm sau khi Hạ Tử Du tỉnh lại thì Đàm Dịch Khiêm đã không còn ở nhà trọ.
Hạ Tử Du thấy Liễu Nhiên vẫn còn đang ngủ, liền dành chút thời gian đi xuống tiệm thuốc dưới lầu mua một hộp thuốc tránh thai.
Hạ Tử Du vừa về đến nhà trọ thì nghe được tiếng Liễu Nhiên khóc, Hạ Tử Du
vội vàng bỏ hộp thuốc tránh thai vào ngăn kéo, ngay sau đó vọt vào trong phòng ôm lấy Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên nhìn thấy Hạ Tử Du cũng thôi không khóc nữa, bởi vì vừa tỉnh ngủ, nên Liễu Nhiên chỉ nằm sấp trên
vai Hạ Tử Du chứ không nói chuyện.
Hạ Tử Du nhẹ giọng hỏi, "Có đói bụng không, mẹ dẫn con đi ăn sáng?"
Liễu Nhiên nằm trên vai Hạ Tử Du lắc lắc đầu.
Hạ Tử Du biết con gái vừa tỉnh ngủ không muốn nói chuyện, cô liền vỗ nhè nhẹ sống lưng Liễu Nhiên, trấn an con gái.
Một lát sau, Liễu Nhiên nói bằng giọng non nớn, "Mẹ, con muốn ăn quả thơm rán trứng."
Hạ Tử Du lập tức gật đầu, "Được, bây giờ mẹ sẽ dẫn con đi ra ngoài mua......"
Liễu Nhiên thấy nghi ngờ hỏi ngược lại, "Mẹ, mẹ không biết làm món đó sao?"
Hạ Tử Du nhất thời sững sờ, "Hả......" Món ăn sáng khó làm như vậy, dù cô
có tài nấu nướng giỏi hơn nữa, cô cũng không thể nào nấu được một bữa ăn sáng như thế.
Liễu Nhiên chớp đôi mắt trong sáng nhìn Hạ Tử Du,
nói chậm rãi, "Dì Đan mỗi ngày đều làm bữa ăn sáng cho Ngôn Ngôn......
Ngôn Ngôn thích ăn nhất món thơm rán trứng ốp lếp dì Đan làm."
Thì ra là vậy, Liễu Nhiên đang nghĩ tới Đan Nhất Thuần......
Thảo nào, Đan Nhất Thuần chăm sóc con ba năm, con nghĩ đến Đan Nhất Thuần là chuyện đương nhiên.
Hạ Tử Du nhìn Liễu Nhiêm mỉm cười, "Vậy ngày mai mẹ sẽ làm món đó cho Liễu Nhiên ăn, có được không?" Cô vẫn chưa có quen với cách gọi con gái là
"Ngôn Ngôn".
Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."
Sau khi rửa mặt chải đầu cho Liễu Nhiên, Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên đi đến nhà hàng bên cạnh.
Liễu Nhiên cũng không kén ăn, con bé chọn xong đồ ăn sáng, rồi ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ dùng cơm.
Bỗng dưng, Hạ Tử Du cảm giác xung quanh dường như có rất nhiều đôi mắt đang
nhìn cô, cô nghi ngờ ngước mắt nhìn lướt qua bốn phía, mới phát hiện có
rất nhiều nhà báo đang chụp lén cô và Liễu Nhiên.
Hạ Tử Du vội
vàng ôm Liễu Nhiên vào trong ngực, đợi Liễu Nhiên dùng xong bữa sáng, Hạ Tử Duliền ẵm con trở về nhà trọ ngay lập tức.
Thế nhưng, Hạ Tử
Du không thể ngờ được cô vừa mới đi về đến tòa nhà cho thuê mới phát
hiện dưới rất nhiều nhà báo đang tụ tập, hơn nữa khihọ thấy cô và Liễu
Nhiên xuất hiện, trong nháy mắt cả đám người đã bao vây hai mẹ con cô.
"Cô Hạ, xin hỏi cô và Tổng giám đốc Đàm bí mật qua lại từ bao giờ vậy?"
"Cô Hạ, có tin đồn nói Bà Đàm và cô không được hòa thuận, cô có thể giải thích rõ cho chúng tôi biết không?"
"Cô Đan đang công tác ở Italia đã rộng lượng chúc phúc cho cô và Tổng giám đốc Đàm, không biết cảm nhận của cô Hạ lúc này như thế nào?"
......
Tất cả bắt đầu hỏi một loạt các câu hỏi về Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm, Hạ
Tử Du hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, luống cuống sững sờ.
Bỗng nhiên, vài chiếc xe riêng đắt giá chậm rãi lái tới.
Một giây sau, tất cả nhà báo vây quanh Hạ Tử Du đều bị mấy tên vệ sĩ đột nhiên xuất hiện ngăn trở.
Vào lúc Hạ Tử Du vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, dáng người nhỏ nhắn đang run rẩy đã được một người ôm ngang thắt lưng.
Cô quay đầu nhìn Đàm Dịch Khiêm đang ôm cô, chân mày hơi nhíu lại.
Đàm Dịch Khiêm hoàn toàn không thèm để ý đèn flash trong tay nhóm nhà báo, kéo tay cô đi vào thang máy nhà trọ.
Liễu Nhiên nhìn thấy nhiều người xa lạ như vậy không khỏi sợ hãi, lên tiếng khẽ gọi, "Ba......"
Trong thang máy, Đàm Dịch Khiêm nhận lấy Liễu Nhiên từ trong ngực Hạ Tử Du,
cưng chiều hôn lên bầu má phúng phính của Liễu Nhiên.
Hạ Tử Du
nhìn khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm không có gì khác thường,
không khỏi nhíu mày, "Tại sao có nhiều nhà báo như vậy?"
Đàm Dịch Khiêm khẽ nói, "Trở về nhà trọ rồi nói."
Sau khi trở lại nhà trọ, Đàm Dịch Khiêm ôm con sang một bên chơi đùa, sau
đó đi tới trước mặt Hạ Tử Du, nhẹ nhàng vịn lấy bả vai của cô.
Hạ Tử Du nôn nóng vội hỏi, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tại sao vừa rồi tất cả nhà báo đều hỏi chuyện tái hợp của cô và Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm nói thản nhiên, "Anh đã tuyên bố mối quan hệ của chúng ta.”
Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên.
Đàm Dịch Khiêm lập tức ôm Hạ Tử Du vào trong ngực, thấp giọng khàn khàn
nói, "Anh không chờ được nữa rồi...... Anh muốn em ở bên cạnh anh mọi
lúc mọi nơi!"
Hạ Tử Du đẩy lồng ngực Đàm Dịch Khiêm ra, tức giận nói, "Tại sao lúc nào anh cũng không chịu hỏi sự đồng ý của tôi?"
Đàm Dịch Khiêm chạm nhẹ lên môi Hạ Tử Du, sâu sắc liếc nhìn khuôn mặt rối
rắm của cô, nói chân thành, "Anh mặc kệ em có đồng ý hay không, cuộc đời này em cũng chỉ có thể là người phụ nữ của anh!!"
Hạ Tử Du thoáng chốc yên lặng.
Đàm Dịch Khiêm khẽ nâng cằm Hạ Tử Du lên, nói dịu dàng, "Em vẫn chưa có lòng tin với anh sao?"
Hạ Tử Du lắc đầu, hốc mắt đã hơi nhuộm đỏ, "Tôi không thích hợp với anh......"
Giọng nói Đàm Dịch Khiêm khàn khàn, ánh mắt mong mỏi nhìn vào đáy mắt Hạ Tử
Du, khẩn cầu hỏi, "Anh chỉ hỏi em một điều, em còn yêu anh không?"
Hạ Tử Du do dự, "Đàm Dịch Khiêm, tôi......"
Cô biết trong lòng anh thật ra đã nắm chắc đáp án, anh chỉ muốn nghe chính miệng cô nói ra, nhưng mà......
Đàm Dịch Khiêm không cho phép cô lùi bước, "Em chỉ cần trả lời câu hỏi này của anh, những chuyện khác anh đều không để ý."
Hạ Tử Du kinh ngạc nhìn ánh mắt sáng rực của Đàm Dịch Khiêm, trong đầu xẹt qua những năm tháng cô và anh trải qua, cô nghẹn ngào nói, "Anh thật sự không để ý tới bất cứ điều gì sao?"
Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên
làn môi cô như đang ngấm ngầm chịu đựng điều gì đó mà cắn chặt, nghiêm
nghị nói, "Nếu anh không thể có được em, vậy thì còn cần câu trả lời
khác nữa sao?"
Lúc này nước mắt Hạ Tử Du tuôn trào như thể nước lũ tràn đê......
Cô nhìn anh, không khỏi quyến luyến, vào lúc này thật sự chỉ muốn đưa tay bất chấp tất cả để ôm chầm lấy anh.
Đàm Dịch Khiêm đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt xung quanh hốc mắt Hạ Tử Du,
giọng khàn khàn, "Nói cho anh biết câu trả lời của em!"
Nhìn thấy sự thương yêu nơi đáy mắt của Đàm Dịch Khiêm, nước mắt Hạ Tử Du càng
rơi càng nhiều, "Em biết nếu chúng ta sống chung với nhau, rất nhiều rất nhiều vấn đề sẽ có thể giải quyết. Nhưng mà, nếu như sau này em không
thể sinh con được nữa, anh còn có thể kiên định như bây giờ không?"
Tay Đàm Dịch Khiêm đang vịn lấy bả vai Hạ Tử Du siết chặt thêm.
Nước mắt Hạ Tử Du chảy xuống như thể trân châu đứt dây, "Có lẽ anh không
biết, ba năm trước cho dù không có vụ tai nạn giao thông đó, em cũng
không thể giữ được con của chúng ta...... Bởi vì, một tháng sống chung
với nhau, em dùng thuốc tránh thai sau khi xong việc theo thói quen,
thuốc tránh thai sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho em bé. Bác sĩ là
bởi vì thu tiền mà không dám nói với em rằng con hoàn toàn không thể
sống sót được......Hơn nữa......"
Đàm Dịch Khiêm yên lặng, đôi mắt đen sâu thẳm càng lúc càng thâm trầm.
Ngay lúc này Hạ Tử Du nhẹ nhàng tránh khỏi người Đàm Dịch Khiêm, cô đi tới
trước ngăn kéo dưới tủ TV lấy ra thuốc tránh thai vừa mới mua, nghẹn
ngào nói, "Ba năm trước bị tai nạn giao thông, bác sĩ nói...... Nói em
sau này không nên mang thai, nếu như mang thai, khi sinh con thì em và
con đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng......"
Cô rốt cuộc lấy hết
dũng khí nói sự đau đớn đã ngưng đọng ở đáy lòng cứng rắn cho anh
biết...... Hình ảnh máu chảy đầm đìa dường như phơi bày ra trước mắt cô, chua xót và đau đớn bắt đầu lan tràn khắp người cô.
Cô biết, có
lẽ anh sẽ chấp nhận chuyện tương lai không cần có thêm đứa con nào nữa,
dù sao họ có một mình Liễu Nhiên cũng đã đủ rồi, nhưng mà, anh nhất định rất khó chấp nhận sự thật ba năm trước cô sử dụng thuốc tránh thai mà
gián tiếp gây nên tử vong cho đứa bé trong bụng cô......
Đàm Dịch Khiêm không nói gì thêm, vẫn chỉ trầm tĩnh mà nhìn Hạ Tử Du.
Thân thể mỏng manh của Hạ Tử Dutựa vào vách tường phía sau, khó chịu nói,
"Em không muốn phủ nhận, ba năm trước lúc cùng chung sống với anh, em
chưa từng nghĩ đến việc muốn mang thai...... Em cứ tưởng thuốc tránh
thai em mua chỉ là loại thuốc tránh thai bình thường, em cũng không ngờ
lại có con, mà loại thuốc tránh thai đó lại tạo thành ảnh hưởng nghiêm
trọng với thai nhi như vậy......" Cô vẫn nhớ sau khi xong việc bác sĩ
tiệm thuốc giới thiệu thuốc tránh thai cho cô, cô cũng đã từng lo lắng
sẽ tạo nên tổn thương đối với thân thể mình, nhưng lúc đó bác sĩ nói cho cô biết cũng sẽ không có tác dụng phụ gì quá lớn, cộng thêm lúc ấy cô
hoàn toàn không có ý định mang thai, nên mới không suy nghĩ cẩn thận đến chuyện này......
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm càng lúc càng ảm đạm, khuôn mặt điển trai lạnh lùng từ từ chuyển thành xót xa.
Hạ Tử Du rũ mắt xuống, mặc cho nước mắt rơi xuống đất từng giọt.
Bỗng nhiên, bóng người trước mặt biến mất, Hạ Tử Du ngẩng đầu lên, tầm mắt
liếc nhìn thấy bóng dáng Đàm Dịch Khiêm đang xoay người rời khỏi.
Lòng của Hạ Tử Du đột nhiên rất đau rất đau, nhưng cô không cho phép mình khóc thành tiếng, chỉ biết cắn môi thật chặt.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng nhà trọ bị Đàm Dịch Khiêm đóng sầm lại.
Liễu Nhiên đang chơi đùa ở một bên bỗng nghe thấy tiếng động đóng cửa thật
lớn và bóng dáng ba bỏ đi, nhất thời sợ hãi, "Mẹ......"
Hạ Tử Du
ôm lấy Liễu Nhiên, không muốn làm con sợ, cô nín khóc mỉm cười, nhẹ
giọng an ủi, "Không có chuyện gì, ba có việc cần ra ngoài......"
-
Hai ngày tiếp theo Đàm Dịch Khiêm không hề đến nhà trọ tìm Hạ Tử Du, đến
ngày thứ ba, chị Dư được Đàm Dịch Khiêm bảo tới nhà trọ đón Liễu Nhiên
đi.
Những ngày qua, mỗi ngày nhà báo vẫn luôn canh giữ trước cửa
nhà trọ Hạ Tử Du, nhưng vì Hạ Tử Du không ra khỏi cửa, cộng thêm mấy
ngày qua, sau khi nhóm nhà báo phát hiện Đàm Dịch Khiêm không còn xuất
hiện ở nhà trọ của Hạ Tử Du lần nào nữa, nhóm nhà báo cũng dần dần giải
tán.
Không tới một tuần lễ, tin tức Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du
tái hợp vốn vì sự thực Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du rất ít lui tới mà từ
từ biến mất......
Sau đó Hạ Tử Du vẫn không gặp lại Đàm Dịch
Khiêm, cuộc sống cô trở lại như trước, cô bắt đầu yên tĩnh lặng lẽ đi
làm ở Đàm thị, cũng không quan tâm đến bất kỳ tin tức nào bên ngoài.
Suốt cả một tháng, Đàm Dịch Khiêm vẫn không xuất hiện trước mặt Hạ Tử Du.
Lúc ở một mình, Hạ Tử Du thỉnh thoảng lấy chiếc điện thoại di động Đàm Dịch Khiêm cho cô ra, ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại không có động tĩnh
gì, có khi cô quên mang theo điện thoại di động trên người thì lại cảm
thấy như có tiếng chuông điện thoại di động vang lên, nhưng mà, sự thật
là chiếc điện thoại di động không hề có bất kỳ tiếng chuông nào.
Buổi tối hôm đó, Hạ Tử Du lại ngồi ôm gối ôm một mình, mệt nhọc ngồi dựa lên ghế sofa, lẳng lặng suy nghĩ.
Quả thật, cô cũng không ngờ sau ngày đó anh lại không liên lạc với cô lần nào nữa......
Đan Nhất Thuần có nói với cô, anh đã từng chủ động đề cập tới chuyện không
cần có con với Đan Nhất Thuần, cô cho rằng bây giờ anh cũng có thể chấp
nhận cô, vậy mà......
Cô thừa nhận mỗi lần trong đầu vang lên lời nói dịu dàng triền miên của anh rồi nghĩ đến tình cảnh hôm nay, lòng cô sẽ mơ hồ cảm thấy thất vọng, cũng cảm thấy rất mất mát......
Có
lẽ may mắn duy nhất của cô là cô vẫn luôn kiêng dè, không thực sự sa vào trầm luân, nếu không vào lúc này, cô biết mình nhất định sẽ rất khó
chịu. Tuy rằng hiện giờ cô cũng không dễ chịu gì, nhưng tối thiểu cô
cũng đã chuẩn bị tâm lý, chưa đến mức đợi đến khi lấy nhau rồi mới đón
nhận sự khó chịu này.
Trái tim bỗng nhiên truyền đến cơn đau kịch liệt, cô dựa lưng vào ghế sofa phía sau, từ từ nhắm đôi mắt ẩm ướt lại.
......
Ngày hôm sau, Hạ Tử Du không có việc gì vẫn đến Đàm thị làm việc, thỉnh
thoảng có lúc nghe được các đồng nghiệp thảo luận về cô và Đàm Dịch
Khiêm, nhưng cũng chỉ mang máng không nghe rõ họ đang thảo luận gì. Họ
cũng đã bàn tán xong, có điều mặc dù cô là nhân vật chính của đề tài
nhưng đồng nghiệp trong công ty vẫn đối xử với cô rất tốt.
Cho đến khi cô và Đàm Dịch Khiêm không liên lạc đúng một tháng hai mươi ba ngày, thì cô đã trông thấy Đàm Dịch Khiêm.
Cô đứng ở bên đường, đối diện với một nhà hàng có phong cảnh vô cùng lịch
sự, kinh ngạc mà nhìn Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần ngồi ở bên trong
nhà hàng, vui vẻ nói cười dùng bữa với nhau.
Bởi vì cách quá xa
nên cô không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt họ, nhưng lúc họ rời
khỏi cô nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm rất thân mật đắt tay ra sau lưng Đan
Nhất Thuần.
Cô thừa nhận, khi đó lòng của cô rất đau, mặc dù vừa
bắt đầu cũng đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với tất cả, nhưng tận mắt
nhìn thấy anh thay đổi thái độ trong chớp nhoáng, cô vẫn không biết làm
cách nào để ngăn chặn sự chua xót trong lòng, cô nhận thấy hóa ra mình
vẫn còn rất ngây thơ......
Nhưng cô không ngờ được rằng một ngày
sau khi cô nhìn thấy anh và Đan Nhất Thuần xuất hiện, cô nghĩ rằng điện
thoại di động sẽ không bao giờ đổ chuông nữa thì lúc này nó lại đột
nhiên vang lên.
Lúc cô nhìn thấy trên màn ảnh hiện lên số điện
thoại của anh, cô đứng sững sờ tại chỗ, mặc cho tiếng chuông điện thoại
di động cứ vang mãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...