Tộc Trưởng Thành Chủ cũng là gặp mặt nàng, chỉ điểm tận tình tu hành, còn thăng nàng lên làm Diệp Tộc Thiếu Chủ, mọi tài nguyên trong tộc là hướng nàng nghiên, có thể nói, nàng muốn cái gì đều sẽ được đáp ứng cái đó, nàng hiện tại chính là hi vọng của cả Diệp Tộc này.
Cái này cũng không trách, mười ba tuổi Võ Mạch lục trọng thiên cường giả, nó đã phá tan mọi kỷ lục vài ngàn năm trở lại đây của Diệp Tộc, Diệp Tộc bọn họ muốn thoát khỏi tầng dưới chót của Đại Lục, tất cả đều phải hi vọng vào Diệp Tiểu Nha.
"Tử Phàm ca ca! Mấy ngày trước huynh đưa cho muội Đan Dược, muội đã dùng hết, chỉ là vẫn không có đột phá Võ Mạch thất trọng, cho nên..!" Diệp Tiểu Nha đi đến bên cạnh Diệp Tử Phàm, cầm tay của hắn đong đưa, vẻ mặt có chút xấu hổ, không dám nhìn Diệp Tử Phàm nói.
Mười ngày trước kia vị Tử Phàm ca ca này đột nhiên nói ủng hộ mình đi lên con đường tu luyện, còn đưa cho nàng một đám Đan Dược, ban đầu nàng cũng là bán tín bán nghi, nhưng mà chỉ bốn ngày sau khi dùng Đan Dược mà Tử Phàm ca ca đưa, tốc độ tu luyện của nàng có thể nói là dùng hỏa tiền để hình dung.
Nàng còn không tin vào việc mình đã đột phá Võ Mạch tam trọng, cho nên đã đi đến Thành Phủ Trắc Nghiệm Thạch để kiểm chứng, kết quả là đã làm cho một đám Trưởng Lão cả kinh đến rớt cả tròng mắt, sau đó báo lên Thành Chủ để nàng làm đệ tử hạch tâm, kiên quyết giữ nàng lại không cho nàng về nhà, cũng may nàng nói ở nhà còn chuyện quan trọng, bọn họ mới thả nàng đi, nhưng mà cũng có người kè kè bên cạnh, sau khi nàng giải quyết việc riêng, lập tức quay lại Phủ Thành tu luyện.
Chưa dừng lại ở đó, sau khi về nhà Tử Phàm ca ca lại đưa cho nàng một loại khác Đan Dược, đến bây giờ nàng đã là Võ Mạch lục trọng thiên cảnh giới, sự quan tâm của người trong tộc càng là trở nên khủng bố, thậm chí còn phái bên trong tộc một vị Võ Mạch Cửu Trọng Thiên cường giả đi theo bảo hộ nàng.
Nói như lời bọn họ nói, cho dù vị Võ Mạch Cửu Trọng thiên kia có phải chết, cũng không thể để nàng có một chút thương tổn, đôi khi nghĩ lại nàng cũng là có vô số áp lực, nếu như một ngày mình lại quay trở lại cảnh bảy năm không tiến một cảnh giới, không biết mọi chuyện sẽ ra sao, chỉ là khi nghĩ đến cha mẹ hi sinh, Diệp Tộc chịu nhục, còn vị Tử Phàm ca ca luôn ở bên cạnh động viên, nàng là quên hết tất cả, tập trung vào tu luyện.
Thật ra còn một chuyện quan trọng nữa mà nàng không thể nói, kia chính là khi nàng thành hạch tâm đệ tử, trong tộc đã đưa không ít Đan Dược cho nàng, chỉ là sau khi phục dụng, nàng cảm giác những Đan Dược kia so với Tử Phàm ca ca đưa cho nàng Đan Dược hiệu quả lại kém quá xa, nàng là không tiếp tục dùng Đan Dược mà trong tộc cung cấp để tu luyện nữa.
Đôi khi, nàng cũng muốn đem Đan Dược mà Tử Phàm ca ca ra để phân phát cho mọi người, để cho họ cũng có tiến cảnh nhanh như mình, nhưng mà nàng đã hứa với Tử Phàm ca ca là sẽ không đem tin tức về Đan Dược kia nói ra cho bất kỳ ai, cho nên chuyện này nàng có thương cũng đành chịu.
" Ân! Hóa ra đây mà là mục đích thật sự của muội, muội không phải là nhớ ta, mà là nhớ Đan Dược của ta mà thôi!" Diệp Tử Phàm có chút không vui nói.
Đương nhiên là ngươi không thể đột phá Võ Mạch thất trọng, chỉ dùng Võ Mạch Đan, Thông Mạch Đan linh tinh, làm sao có thể đột phá Võ Mạch thất trọng cho được.
"Không phải! Tử Phàm ca ca!! Muội là thật sự nhớ huynh! Không phải là vì Đan Dược mới về đây!" Diệp Tiểu Nha nghe vậy, lập tức quýnh lên.
Nàng thật sự không muốn Diệp Tử Phàm hiểu lầm nàng, kể từ khi tu vi của nàng tiến bộ thần tốc, nàng nhận được rất nhiều thứ, cũng là mất đi rất nhiều thứ, nhất là tình cảm.
Nhớ đến trước đây, những người bạn của nàng gặp nhau còn cười cười nói nói, nhưng mà bây giờ bọn họ nhìn thấy mình, trong mắt nàng chỉ thấy sự ganh tỵ cùng sợ hãi.
Đúng vậy, bọn họ là ganh tị thiên tài hào quang của nàng, cũng là sợ hãi thực lực cường đại của nàng, cho nên mọi thứ đã không thể nào quay lại như trước kia.
Ngay cả một ít tiền bối như Diệp Mộc Đại Thúc, gặp nàng cũng không còn gọi nàng là Tiểu Nha như ngày trước, mà là cung kính gọi nàng một tiếng Thiếu Chủ, nói thật sự thay đổi như vậy làm nàng hết sức là không quen.
Nếu như vị Tử Phàm ca ca người mà nàng xem không khác gì ca ca ruột, cũng đối với nàng một màu như vậy, nàng thật sự là cô đơn rồi.
"Cốc!! "
"Được rồi! Ta cũng không đùa với muội nữa, lập tức vào trong nấu ăn, những ngày qua ta thật là chịu đói rất khổ sở! " Diệp Tử Phàm gõ lên đầu của Diệp Tiểu Nha một cái thật vang, sau đó lên tiếng nói.
Hắn là không thật giận Diệp Tiểu Nha, kể từ khi quyết định để Diệp Tiểu Nha đi lên con đường tu luyện, hắn là biết nàng sẽ có quang cảnh như ngày hôm nay.
"Được! Tử Phàm ca ca! Huynh chờ! "
Bị đánh một cái rõ đau, nhưng mà Diệp Tiểu Nha không những không giận, ngược lại còn cười nói vui vẻ, hơn ai hết, nàng biết Tử Phàm ca ca vẫn là đối với nàng trước sau như một, không có vì Thiên Kiêu hào quang của nàng mà trở nên xa cách, như vậy là đủ rồi.
...
"Tiểu Nha! Hiện tại tu vi của muội đã đạt đến Võ Mạch lục trọng, có sử dụng Võ Mạch Đan cùng Thông Mạch Đan cũng là vô ích, tại đây có một ít Chân Khí Đan, để cho muội đột phá Võ Mạch thất trọng, còn một ít Bồi Khí Đan, sau khi đột phá Võ Mạch Thất Trọng sử dụng! "Sau khi dùng một bữa cơm thỏa mãn sau, Diệp Tử Phàm đưa hai bình Đan Dược cho Diệp Tiểu Nha, nhẹ nhàng nói.
Cấp thấp Đan Dược này, hắn thật sự là không còn nhớ rõ lần cuối mình dùng nó là vào lúc nào, khi hắn bắt Đại Hắc luyện chế, tên này cũng là ngẩn người hồi lâu đâu.
"Thiếu Chủ! Đã đến giờ hồi phủ, xin mời ngài theo ta!"
Diệp Tiểu Nha nhận xong Đan Dược, còn chưa kịp cảm ơn, bên ngoài Diệp Huyền cùng một đám hộ vệ đã đi vào, cung kính bẩm báo nói.
"Huyền thúc! Không thể chậm một lúc nửa sao?" Diệp Tiểu Nha có chút không tình nguyện nói.
Nàng khó khăn lắm mới có thể cùng Tử Phàm ca ca dùng một bữa cơm, hiện tại còn chưa kịp dọn dẹp đã phải rời đi, nói thật là nàng không muốn.
"Thiếu Chủ! Không được, ngài hiện tại là Diệp Tộc Thiếu Chủ, ra bên ngoài như thế này đã là vô cùng nguy hiểm...! "
"Được rồi! Được rồi! Diệp Huyền Thúc, ta theo ngài hồi phủ! " Diệp Tiểu Nha chán nản lắc đầu, ngăn cản lời của Diệp Huyền muốn nói tiếp.
Nếu như nàng không ngăn cản, vị Diệp Huyền Thúc Thúc này sẽ đem ra một đống đạo lý lớn để giảng cho nàng, nào là Diệp Tộc hi vọng, Diệp Tộc tương lai, Diệp Tộc đại nạn..vv..
Cho dù nàng có nghe ba ngày ba đêm cũng không hết, thay vì phải chịu khổ, vẫn là đầu hàng sớm thì tốt hơn.
Thật ra, nàng cũng có phần cảm kích vị Diệp Huyền Thúc Thúc này đã cho nàng nhiều thời gian như vậy, nếu như là bình thường, hắn đã lôi nàng về từ lâu.
...
"Ngươi tên là Diệp Tử Phàm! Tiểu Nha Thiếu Chủ không phải người mà ngươi có thể với cao được, đây là một ít Linh Thạch, cũng xem như là báo đáp ân nghĩa mà ngươi dành cho Tiểu Nha Thiếu Chủ, nhận xong Linh Thạch này, ngươi là có thể rời đi Diệp Thành! "
Chờ cho Diệp Tiểu Nha được hộ vệ trong tộc bảo hộ rời đi, bên trong tiểu viện chỉ còn lại Diệp Huyền cùng với lại Diệp Tử Phàm, Diệp Huyền liền đi đến, cầm một chiếc túi để trên bàn, đưa cho Diệp Tử Phàm.
"Đây là ý gì? "
Diệp Tử Phàm cầm lấy túi càn khôn, nhìn vào bên trong có ba trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch, không khỏi ngạc nhiên hỏi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...