Đỉnh Luyện Thần Ma

Chỉ là không biết như thế nào, đêm hôm đó sau khi Bành Thành Chủ gặp vị Diệp Phu Nhân kia, không nói hai lời liền rời đi Diệp Phủ, sau đó còn ra lệnh không cho phép bất kỳ người nào tại Diệu Quang Thành đến Diệp Phủ làm phiền đến vị Diệp Phu Nhân kia.

Mọi chuyện xảy ra đêm hôm đó không ai biết được, cũng không ai hiểu vì sao luôn luôn độc đoán Bành Thành Chủ lại chịu thua như vậy, có người suy đoán là do Bành Thành Chủ quen biết với lại vị Diệp Phu Nhân kia, cũng có người nói Bành Thành Chủ sợ tướng công của cô ta, cũng có người suy đoán Bành Thành Chủ đánh không lại vị Diệp Phu Nhân kia, thế nhưng cũng có người cả gan suy đoán là Bành Thành Chủ bị nhan sắc của vị Diệp Phu Nhân kia cho mê hoặc, cho nên mới bỏ qua cho cô ta, còn ra lệnh không cho người tiếp cận, đây không phải là kim ốc tàng kiều?

Mặc dù có rất nhiều suy đoán về chuyện này, nhưng mà không một ai dám đi gặp Bành Thành Chủ hoặc là vị Diệp Phu Nhân kia để mà hỏi cho rõ nguyên nhân.

Nhưng mà kể từ đó, tòa Diệp Phủ này càng ngày càng nổi danh, dường như người tại Diệu Quang Thành này không ai là không biết đến Diệp Phủ.

...

"Ầm ầm! "

"Thiếu Thành Chủ! Trời càng lúc càng mưa nặng hạt, hay là ngài hãy hồi Phủ nghĩ ngơi đi!"

Bên ngoài Diệp Phủ, Bành Tiểu Ma thân thể run lợi hại, cung kính hướng Bành Húc Tân khuyên nói.

Chủ tớ hai người bọn họ đã đứng tại cổng Diệp Phủ này đã hai canh giờ rồi, kể từ khi Thần Lục Đại Lục có dị dạng thời tiết cho đến lúc này.

"Ta không sao! Hôm nay là ngày mà Tiểu Bạch sinh nở, ta đương nhiên là muốn biết nàng có bình an hay không, nếu như không biết được tin tức, ta là sẽ không đi!"


Trước Diệp Phủ đại môn, một thân kim y tuấn lãng Bành Húc Tân, nhìn vào đã đóng kín đại môn Diệp Phủ, kiên định nói.

Tiểu Bạch, là Bành Húc Tân chuyên dùng để gọi vị Diệp Phu Nhân kia, vì cô ấy luôn luôn mặc bạch y cung trang, với lại gọi Diệp Phu Nhân hắn cũng thấy kỳ lạ, cho nên mới đổi gọi vị Diệp Phu Nhân kia là Tiểu Bạch.

Cho dù không biết nàng ta tên thật là gì, còn có nàng ta thích cái tên Tiểu Bạch hay không! Hắn cũng không quan tâm.

"Ngài là không có sao! Nhưng mà ta có a!!!" Bành Tiểu Ma trong lòng âm thầm hò hét.

Hắn cùng với Bành Húc Tân đã đứng đây hai canh giờ, cũng đã chịu mưa suốt hai canh giờ, Bành Húc Tân có tu vi Siêu Phàm cảnh sơ kỳ đại thành không có sao.

Nhưng mà hắn lại không giống, Bành Tiểu Ma hắn chỉ là một tên Võ Mạch cửu trọng phàm nhân mà thôi.

Hai canh giờ qua, có thể nói là đầy đủ cảm xúc nhất trong cuộc đời của hắn, bi quan cùng kinh hỉ cứ liên tục thay đổi, nếu như không phải có một ý chí kiên định, hắn đã phát điên từ lâu.

Nguyên nhân cũng chính là do cơn mưa này, kể từ khi nhiễm phải, hắn cũng như bao nhiêu Võ Giả cấp thấp tại Thần Lục khác, đều là bị lâm vào cảnh Võ Mạch tận phế, đan điền nức vỡ, khi mà hắn đang tuyệt vọng thì một khắc sau, Võ Mạch cùng đan điền của hắn lại khôi phục lại.

Hắn còn chưa kịp vui mừng thì tình cảnh trước đây lại lặp lại, sau một khắc, Võ Mạch cùng đan điền của hắn lại lâm vào niết hóa, sau lại khôi phục.

Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, hắn thật sự là muốn phát điên, hắn rất muốn khi mà Võ Mạch khôi phục, hắn tìm nơi trú cơn mưa quái ác này, nhưng mà hắn không thể làm như vậy, chủ tử của hắn còn tại nơi này dầm mưa đâu, nếu như hắn bỏ chủ nhân của mình rời khỏi, không nói mọi ấn tượng trước đây hắn làm trước mắt Bành Húc Tân sẽ tan thành mây khói, mà Thành Chủ Phủ những cái chân chó kia cũng sẽ không tha cho hắn.


Vì những lý do kia, cho nên hắn chỉ có thể cắn răng chịu trận, đồng thời chỉ có thể hi vọng sau khi trận mưa này kết thúc, thực lực của hắn sẽ không bị biến mất, nếu như không, hắn sẽ rất thảm.

Hắn thật hận Thành Chủ a, ngài cứ quan bế đứa con ngoan của ngài thêm vài ngày nữa, có phải là rất tốt, cho hắn tự do để mà làm gì.

Hắn còn hận luôn cái vị Diệp Phu Nhân kia, rõ ràng là một con Hồ Ly tinh, chuyên mê hoặc đàn ông, như thế nào vị Thiếu Thành Chủ này còn không nhận ra kia chứ.

Chỉ là những oán hận này hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra, vì hắn biết, một khi nói ra mình sẽ chết rất thảm.

"Thiếu Thành Chủ! Ngài có để ý đến không, kể từ khi vị Diệp Phu Nhân này chuyển dạ, thì cũng là lúc Thần Lục Đại Lục có mưa a!"

Nhìn bầu trời vẫn tối đen như mực, mưa lại càng lúc càng nhiều, Bành Tiểu Ma bỗng nhiên vô tình nói một câu.

Hắn cũng là người kỹ tính, cùng có sự quan sát, khi vừa đến nơi đây, cũng là lúc bên trong Diệp Phủ vị kia Diệp Phu Nhân kêu la thảm thiết, rõ ràng là đang vượt cạn.

Cũng chính là giây phút ấy, bầu trời Thần Lục bỗng nhiên tối tăm, liệu có liên quan gì đến vị Diệp Phu Nhân kia hay không?

"Hừ! Ngươi nói có khả năng này sao?" Bành Húc Tân hừ lạnh một tiếng nói.


"Bốp!Bốp!"

"Thiếu Thành Chủ! Là ta không đúng, xin ngài bớt giận!" Bành Tiểu Ma đánh vào mặt của mình hai bàn tay rất vang, nhận lỗi nói.

Hắn trong lòng rất là bất bình cái vị Diệp Phu Nhân kia, cho nên nói lời cũng không có suy nghĩ, nếu như nghĩ kỹ, hắn sẽ biết chuyện này thật sự là không có khả năng, một đứa bé ra đời làm gì có năng lực hô phong hoán vũ kia chứ, hơn nữa còn làm mưa làm gió cho cả tòa Đại Lục.

"Lần sau không cần nói những lời này nữa! " Bành Húc Tân nói

Thần Lục Đại Lục diện tích quảng đại, Nhân Tộc là vô số kể, một ngày một giờ có biết bao nhiêu thai phụ sinh nở, không lẽ tất cả những thai phụ này chuyển dạ đúng lúc dị tượng phát sinh, đều có liên quan đến thai phụ kia hay sao?

Nếu như là vậy, hiện tại hắn có thể khẳng định vào giờ phút này có mấy trăm vạn thai phụ bị liệt vào hạng tình nghi là có!

Đem Thiên Địa Dị Tượng đổ lên đầu một thai phụ, cái lý do này không phải quá mức phi lý một chút.

"Thiếu Thành Chủ! Ta có thể bạo gan hỏi một câu, ngài như thế nào lại đối với vị Diệp Phu Nhân này tốt như vậy? " Thấy Bành Húc Tân không còn giận dữ trên gương mặt, Bành Tiểu Ma mới to gan hỏi một câu.

Hắn thật là không hiểu, vị Diệp Phu Nhân này không ai có thể chứng kiến được dung mạo thật, chỉ nhìn thân hình bên ngoài, làm sao có thể biết nàng ta xinh đẹp hay không?

Với lại nàng ta đã có tướng công, lại còn mang thai, không lẽ vị Thiếu Thành Chủ này muốn nuôi con hộ cho người ta hay sao?

Điều này rất là có khả năng a, hắn trong lòng độc ác nghĩ thầm.

"Ta cũng không biết tại sao!" Bành Húc Tân trầm ngâm, thả hồn vào hồi ức một thời gian, sau đó nói.


Thật ra hắn biết Bành Tiểu Ma muốn hỏi hắn là như thế nào lại si tình với lại vị Diệp Phu Nhân này như vậy, chỉ là tên này không dám nói thẳng mà thôi.

Vấn đề này hắn không biết phải trả lời như thế nào, từ ngày mới gặp Tiểu Bạch lần đầu, khí chất, thần thái của cô ta đã làm cho hắn say đắm, cũng có thể gọi là mị lực của cô ấy quá lớn, làm cho hắn không thể nào quên được.

Chính là mị lực vô hình mà cô ấy phát ra, đúng là như vậy, cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được thông.

...

"A...A....A....."

"Sinh!!! Chúc mừng Phu Nhân!!! Chúc mừng Phu Nhân!!! Là hai vị tiểu công chúa!!! "

Diệp Phủ bên trong, Lâm An Nam thảm thiết kêu gào, mồ hôi cả nước mắt có thể chảy thành suối, cuối cùng khi nghe được âm thanh của Hoa Bà, nàng như đã trút được gánh nặng vạn cân, cả người không còn một tia khí lực có thể nói.

"Hoa Bà! Đưa hai đứa nhỏ lại đây, ta muốn nhìn mặt của bọn nó!"

Nửa giờ sau, khi đã lấy lại được một tia khí tức, Lâm An Nam không khỏi nóng lòng muốn nhìn nữ nhi của mình.

Thật sự là không dễ dàng, nàng thường nghe Hoa Bà giảng giải sinh con là sẽ rất thống khổ, nhưng mà không nghĩ đến lại gian nan như vậy, nó so với chịu cực hình trên thế gian cũng là không sai biệt lắm, cũng may, cuối cùng nàng cũng thành công.

"Vâng....Phu...Phu Nhân! " Hoa Bà run rẩy nói, sau đó đem hai tên tiểu bất điểm kia giao cho Lâm An Nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui