Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách


Quý Ngôn: [ Có tài khoản marketing nào không? ]
Hoắc Kiến Đông: [ Cũng có.

]
Quý Ngôn: [ Đem cái này video này gửi đến tất cả tài khoản marketing mà cậu có thể tìm được, về chi phí không thành vấn đề, chuẩn bị mấy cái phương án đăng lên, lát nữa sau 12 giờ tôi hãy phát.

]
Hoắc Kiến Đông bên kia đáp lại câu ‘ được ’, bắt đầu liên hệ các trang Face, đồng thời lấy ra mấy cái tài khoản chính mình thường khống chế, nhưng vẫn rất khó hiểu, vì sao Quý Ngôn lại lựa chọn ở nửa đêm phát video.
Quý Ngôn bên này có tính toán của chính mình, chưa nói ban đêm lưu lượng tốt một chút, sôi nổi nổ ra một ít bọt nước qua ngày mai lại sẽ trở về bình thường, không ảnh hưởng sinh hoạt ban ngày, nhưng trận bọt nước này cũng đủ làm người ta nhớ kỹ cậu.
Điểm này là đủ rồi.
Hiện tại cậu không phải xuất thân chính quy, lại ôn luyện lại, chiến đấu hăng hái thi năng khiếu vào trường đại học một lần nữa cũng không thực tế, nhưng cậu có thể thông qua phương thức khác tiến vào cái lĩnh vực này.
Video mới vừa phát đi, tức khắc đưa tới vô số cư dân mạng bình luận.
[ nói thật, tôi làm sinh viên nghệ thuật có chút hổ thẹn vì không bằng.

]
[ này thật sự là nghiệp dư sao, cao thủ ở dân gian mới đúng nha.


]
[ ta cư nhiên tìm được Face của người này rồi, tức tốc chú ý.

]
[ a a a, ảnh chụp trên Face rất đẹp trai nha, ta thích.

]
[ hắn rất thích hợp diễn cái loại nhận vật thuần khiết không tì vết lại có chút đáng thương này nha.

]
[ cư nhiên vẫn là sinh viên Kim Châu đại học nha, xuất sắc.

]
Trong một đêm, Fanpage Quý Ngôn tăng thành 15.000 người theo dõi, không ít bình luận lưu lại dưới ảnh chụp khoảng thời gian trước đăng lên.
Internet thế giới này cùng thế giới hiện thực giống nhau, mọi người đều thích xem những cái đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Quý Ngôn còn ngủ trong ổ chăn bị đánh thức bởi cuộc gọi của Hoắc Kiến Đông, cậu mở mắt thấy Lận Trọng Trình không ở đây mới nhận cuộc gọi.
“Làm sao vậy?”
Hoắc Kiến Đông bên kia khó nén hưng phấn: “Quý Ngôn, cậu nhanh mở trang web trường chúng ta lên đi, được lắm bạn hiền, video tiết mục múa của cậu được bạn cùng trường đưa lên thành đệ nhất, tiếng hô hay rất nhiều.”
Quý Ngôn click mở link Hoắc Kiến Đông gửi tới, Kim Châu đại học đăng lại video mà tối hôm qua Quý Ngôn mới đăng, nháy mắt lồi ra không ít người quen.
[ người này nha, chính là Nam vương khoa chúng tôi, thế nào, không tồi đúng không.

]
[ hoan nghênh mọi người đến Kim Châu đại học cổ vũ nha, chúng ta không gặp không về.

]
[ tôi bật ngửa, người nổi tiếng thế nhưng ở gần tôi như vậy, tôi là bạn học của hắn.

]
[ này anh em xác định không phải ở cách vách học viện nghệ thuật? Như thế nào trưởng thành như vậy nha.

]

Hoắc Kiến Đông tiếp tục gửi tin: [ Cái này cũng không phải là tôi làm nha, đêm hôm qua trang chủ trường điên luôn rồi, cư nhiên đăng lại.

]
Quý Ngôn đóng lại di động nằm trên gối chợp mắt, đúng là người sợ nổi danh heo sợ mập, trường học cũng muốn xem náo nhiệt, vậy tiếp tục đi.
Cùng lúc đó, ban hội đồng Kim Châu đại học thông báo một tờ công bố xử phạt đối với cha Chu Dịch tội tham ô công quỹ, trước mắt đang tiếp thu cảnh sát điều tra.
Sáng thứ hai Quý Ngôn mới vừa đến phòng học, liền nghe không ít người ở sau lưng khe khẽ nói nhỏ.
“Nghe nói chưa, Chu Dịch tạm nghỉ học.”
“Có thể không thôi học sao, trong nhà ra việc lớn như vậy, tôi mà là hắn cũng không có mặt đến trường học.”
“Uổng công cha hắn vẫn được tính là thiên tài học thuật, cư nhiên sẽ làm ra sự tình loại này, thật là sỉ nhục.”
“Ai biểu hắn mỗi ngày ở trường học huênh hoang, còn không phải là có cha hắn chống lưng sao, tôi xem hắn lúc này còn nhảy loạn được nữa không?”
“Các cậu không nghe nói sao, hiện tại nhà Chu Dịch sứt đầu mẻ trán, nghe nói sáng nay có người báo nguy, nói Chu Dịch đã từng xx qua nàng, lại còn có không mang bao làm cho người ta mang thai.”
“Giật gân như vậy nha.”
Quý Ngôn ngồi ở hàng cuối cùng, đang chuẩn bị mở sách ra thì Thi Lôi cùng Hoắc Kiến Đông cùng lúc tiến vào phòng học, sau khi hai người nhìn thấy Quý Ngôn liền ngồi ở hai bên.
Thi Lôi ho nhẹ một tiếng: “Chúc mừng cậu nha, Quý Ngôn, tiết mục của ngươi rất hay.”
Hoắc Kiến Đông lại nói: “Nghe nói chưa, nghe nói gì chưa sự kiện Chu Dịch, ôi mẹ ơi, tam quan khiếp sợ.”
Quý Ngôn thực bình tĩnh mà nói: “Mọi người đều đang thảo luận, đã không phải là tin tức gì mới.”
Hoắc Kiến Đông dựng lên lỗ tai, sau khi thu hoạch một rổ tin tức một lần nữa ngồi xuống: “Nghe nói tự thân Chu Dịch cũng khó bảo toàn, tôi biết ngay hắn xằng bậy như vậy thế nào cũng xảy ra chuyện.”
Thi Lôi kế bên nói: “Nam sinh mấy người chính là như vậy, mỗi lần đều không xử lý tốt việc của chính mình, hại chúng ta chị em phụ nữ đi theo chịu khổ, nếu là các cậu giống Quý Ngôn như vậy, cũng sẽ không xảy ra chuyện.”
Hoắc Kiến Đông nhìn Quý Ngôn: “Hắn thì thế nào? Hòa thượng ở chùa miếu, mỗi ngày gõ mõ sao?”
Hai người còn muốn cãi cọ thì giáo viên đi vào phòng học, phòng học nháy mắt an tĩnh lại, bắt đầu tiết học.
Quý Ngôn không hơi sức đâu để ý tới đồn đãi vớ vẩn này kia, click mở ứng dụng Face, thấy được nhiệt độ của cậu đã giảm xuống nhưng người hâm mộ vẫn còn đang tăng lên.
Đồng thời tin tức hậu trường biểu hiện có không ít thương gia tận dụng mọi thứ muốn cùng Quý Ngôn nói về vấn đề hợp tác, đều là một ít quảng cáo nhỏ, bánh mì đồ uống đều có.
Quý Ngôn gửi Hoắc Kiến Đông tin nhắn: [ Cậu từng có nghiên cứu đối với quảng cáo bên này không? ]

Hoắc Kiến Đông lén lút ở dưới bàn nghịch di động: [ Kẻ hèn bất tài, vẫn biết một chút, cậu muốn hỏi phương diện nào? ]
Quý Ngôn gửi qua mấy tấm hình: [ Cậu trước kết bạn xã giao với những người này, xong rồi tôi nói với cậu làm như thế nào.

]
Hoắc Kiến Đông: [ Cậu đây là muốn làm gì? ]
Quý Ngôn: [ Đem cậu bồi dưỡng thành người đại diện xuất sắc nhất.

]
….
Quý Minh Tiêu không biết chính mình là như thế nào trở về được, sau khi nghiêng ngả lảo đảo xuống lầu, bị Quý Minh Duẫn thấy, hắn kêu: “Minh Tiêu, ngươi vừa mới đi chỗ nào vậy…”
Nói còn chưa dứt lời, thấy toàn thân Quý Minh Tiêu ướt đẫm, vội cởi vest mặc vào cho hắn: “Em đây là xảy ra chuyện gì?”
Quý Minh Tiêu hai mắt vô thần nhìn thấy Quý Minh Duẫn, ôm lấy người khóc lóc: “Anh hai.”
“Anh ở đây,” Quý Minh Duẫn nói, “Anh ở đây, cha mẹ cũng ở đây, chúng ta ở nhà ăn nhỏ chờ em, đi trước lại nói.”
Quý Sơn Nam tiễn khách đi hết, rồi cùng Tưởng Tuyết Nhu ngồi trên sô pha trong phòng trong, đỡ trán nhìn người phục vụ xử lý kia con gà mà lòng vẫn còn sợ hãi.
Làm buôn bán lâu rồi, rất rõ ràng đây là có ý tứ gì, giết gà dọa khỉ, hắn không nghĩ ra, trước mắt dựa lưng Lận gia cây đại thụ này, còn có ai sẽ đắc tội với hắn.
Đang nghĩ ngợi, nghe Tưởng Tuyết Nhu kêu: “Minh Tiêu, con đã đi đâu, làm mẹ lo lắng muốn chết.” Nói xong kéo Quý Minh Tiêu qua thấy hắn bộ dáng đáng thương thì đau lòng nói: “Con đã chạy đi đâu, sao lại biến thành dáng vẻ này, hôm nay là sinh nhật của con mà.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận