Chu Tiếu ngồi trên giường ngẩn người.
Đã thật lâu Thẩm Xuân Yến không đến ngủ lại, trên giường cũng không có đồ vật gì, chỉ có một cái nệm, phía trên phủ một cái khăn trải giường cũ để chống bụi.
Phòng vệ sinh cũng được quét dọn sạch sẽ, kỳ thật ban đầu cũng không quá bẩn, Chu Tiếu đoán rằng Thẩm Xuân Yến thường thường đến đây thăm Lê Diễn thuận tiện giúp anh dọn dẹp vệ sinh.
Trong lòng cô hiện giờ không thoải mái cho lắm, bởi vì lời vừa rồi của Lê Diễn.
Chu Tiếu "kết hôn" với Lê Diễn chẳng qua là vì cần hộ khẩu Tiền Đường, cô đã trả cho anh năm vạn tiền thù lao còn có ba ngàn tiền môi giới, tính ra hai người cũng không ai nợ ai.
Về phần ở lại nhà Lê Diễn cũng là do anh yêu cầu, mặc dù Chu Tiếu vẫn chưa biết nguyên nhân sâu xa của anh là gì nhưng anh chưa làm ra chuyện gì quá phận nên cũng không đáng lo, tuy nhiên anh nói chuyện quá mức cọc cằn, cô ít nhiều cũng có chút tủi thân.
Bốn giờ chiều, cũng không có việc gì làm, Chu Tiếu đi vào phòng khách, nhìn thấy cửa phòng Lê Diễn đóng chặt, cô bước đến gõ cửa một cái.
Bên trong vang lên giọng của anh: "Chuyện gì?"
Chu Tiếu hỏi: "Lê Diễn, tôi có thể sử dụng phòng bếp được không?"
"Được."
"Vậy tôi đi mua thức ăn, cơm chiều anh có muốn cùng ăn với tôi không?"
Anh không trả lời, Chu Tiếu chờ một hồi liền nghe tiếng mở cửa bên trong, Lê Diễn mở cửa phòng ngủ.
Anh đưa cho cô một cái chìa khóa: "Đây là chìa khóa nhà."
"Cám ơn." Chu Tiếu nhận lấy, lại hỏi: "Anh muốn cùng ăn cơm tối không? Tôi nấu."
Lê Diễn lạnh lùng liếc cô một cái: "Không ăn."
Chu Tiếu cảm thấy kỳ quái: "Vậy buổi tối anh ăn gì?"
"Không cần cô lo." Lê Diễn nói xong lại xoay xe lăn đi vào trong, đóng cửa phòng lại.
Được thôi, không lo thì không lo.
Chu Tiếu cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Cô vẫn chưa quen thuộc nơi này nên quyết định đi một vòng tiểu khu, tìm hiểu một chút hoàn cảnh xung quanh.
Chu Tiếu vừa đi dạo vừa cảm thán trong lòng, tiểu khu Vĩnh Tân Xuân Đông này mặc dù cũ kỹ như vị trí lại đắc địa, giao thông xung quanh thuận tiện, tiện nghi cũng rất đầy đủ, cửa hàng, tiệm cơm lớn nhỏ đều rất náo nhiệt, cách đó không xa còn có một khu mua sắm tổng hợp, bên trong là các loại cửa hàng và siêu thị, bên dưới là trạm tàu điện ngầm.
Chu Tiếu rất thích đi dạo trên mấy con phố tấp nập náo nhiệt, nhiều người, nhiều xe buổi tối còn có rất nhiều đèn điện tử nhấp nháy rất đẹp mắt, ở vùng quê hoàn toàn không thể cho sánh với nơi này.
Lúc cô rời quê hương trong thôn vẫn còn chưa có điện, buổi tối trong thôn rất tĩnh mịch, chỉ có tiếng sủa của vài con chó cỏ, thỉnh thoảng còn có tiếng chửi vợ của mấy người đàn ông nát rượu.
—— thật là không muốn trở về, Tiền Đường thật tốt!
—— Chu Tiếu, mày nhất định phải cố gắng trụ lại!
Chu Tiếu tìm được khu chợ bán thức ăn, rất hào hứng mà dạo một vòng, mua một ít rau quả, trứng gà và thịt heo sau đó ghé quầy gạo mua một bao nhỏ.
Lúc đi ngang qua quầy trái cây, cô nhìn thấy một rổ quýt vàng xếp thành một chồng cao, bên cạnh còn đặt một dĩa quýt đã lột cho khách hàng ăn thử, Chu Tiếu nếm một múi, chủ quầy hỏi cô: "Em gái, quýt vừa về đến, vừa tươi vừa ngọt! Ăn ngon đúng không?"
"Vâng, ăn rất ngon!" Múi quýt vừa ngọt lại mọng nước, Chu Tiếu tâm trạng rất tốt mua thêm một túi quýt, xách trên tay ba bốn cái túi chậm rãi đi về nhà.
Về đến nhà, Lê Diễn vẫn ở trong phòng, Chu Tiếu chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm, lại đến gõ cửa phòng Lê Diễn: "Lê Diễn, giờ tôi sẽ nấu cơm, anh cùng ăn nhé, tôi sẽ nấu thêm."
Phía trong truyền ra âm thanh buồn bực: "Tôi không ăn."
"Vâng."
——– Niết bàn rồi sao? Đến cơm cũng không cần ăn.
Một mình ăn cơm, Chu Tiếu tính toán chỉ nấu hai món, ớt xào thịt và cà dầm tương.
Lần đầu dùng nhà bếp của Lê Diễn, cô muốn làm mấy món quen thuộc mà bản thân thường làm nhất, bật nồi điện nấu một ít cơm, mang dụng cụ làm bếp ra bắt đầu tiến hành cắt thịt, sơ chế nguyên liệu.
Ớt xào thịt rất thơm, đây là món tửu của Chu Tiếu, ăn với cơm thì ngon vô cùng.
Nấu xong hết thảy, cô tìm hộp cơm của mình, bỏ một nữa thức ăn vào bên trong, chuẩn bị cho cơm trưa để ngày mai đi làm, cô đặt một bên cho nguội rồi mới bỏ vào tủ lạnh sau.
Chuẩn bị cơm hộp xong, Chu Tiếu nhịn không được hát ngâm nga mấy câu, thật sự là rất vui vẻ! Nhà thuê ban đầu cô ở chung với sáu người khác, buổi tối đều có người nấu cơm, Chu Tiếu tan ca khá trễ, rất khó để sử dụng nhà bếp cho nên phần lớn thời gian cô đều ăn cơm hộp bên ngoài.
Hiện giờ ở chỗ Lê Diễn, cô có thể một mình thoải mái sử dụng phòng bếp, sau này có thể mỗi ngày làm cơm, còn có thể mang thêm cơm trưa cho hôm sau, tiết kiệm được rất nhiều so với ngày trước!
Lúc Chu Tiếu đang ngồi ăn cơm, Lê Diễn từ trong phòng đi ra uống nước, anh di chuyển xe lăn, tầm mắt vô thức nhìn lướt qua bàn ăn, không nói tiếng nào đi thẳng vào phòng bếp.
Lát sau anh trở ra, Chu Tiếu ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Lê Diễn, buổi tối anh không ăn cơm sao?"
"Đã nói là không ăn." Đầu anh cũng không ngoảnh lại, chỉ bỏ lại một câu này.
"...." Chu Tiếu múc một muỗng cơm nhai nhai, thầm nói, "Không ăn thì thôi, xem ai là người bị đói."
Ăn cơm rửa bát xong, Chu Tiếu lại dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp đâu vào đấy, lúc bảy giờ rưỡi, Thẩm Xuân Yến và Tống Tấn Dương cùng nhau đến nhà Lê Diễn.
"Tiếu Tiếu, con mới đến hôm nay à? Ở có quen không?" Thẩm Xuân Yến cười ha hả nói.
Chu Tiếu cũng cười: "Dạ quen ạ, chỗ này rất tốt thưa dì."
Thẩm Xuân Yến nắm tay cô vỗ vỗ, "Lại gọi sai rồi!"
Chu Tiếu le lưỡi: "Dạ, thưa mẹ, con quên."
Thẩm Xuân Yến mang đến mấy món điểm tâm làm sẵn và nguyên liệu nấu ăn, đưa cho Chu Tiếu, "Đây đều là mấy món A Diễn thích ăn, những cái này cất trong tủ còn những cái này thì cất vào tủ lạnh, hai đứa cứ ăn với nhau.
A Diễn nó không biết nấu ăn, Tiếu Tiếu, đến lúc đó phiền con chăm chút vấn đề ăn uống của nó một chút, nó viết truyện quên trời quên đất rất hay bỏ bữa, cho nên người mới gầy đến như vậy."
Chu Tiếu gật đầu: "Mẹ cứ giao cho con ạ."
Thẩm Xuân Yến liếc nhìn vào phòng bếp, hỏi: "Hai đứa đã ăn tối chưa?"
Chu Tiếu hơi chột dạ: "Dạ..rồi...."
"Ăn rồi thì tốt, ăn rồi thì tốt." Thẩm Xuân Yến cười híp cả mắt, bà đem đến hai cái va li lớn, tự mình đi vào phòng phụ thu dọn quần áo, qua một lúc sau, Lê đại gia rốt cuộc cũng chậm rì rì mở cửa phòng đi ra.
Anh nhìn thấy Tống Tấn Dương ngồi một đống lớn trong phòng khách, lông mày lập tức dựng lên: "Cậu tới đây làm gì?"
Tống Tấn Dương cười chỉ chỉ vào phòng phụ: "Tôi đến giúp gì khiêng đồ, nhiều đồ như vậy, phải lái xe đến mới đưa về được."
Chu Tiếu rót cho Thẩm Xuân Yến và Tống Tấn Dương hai ly nước ấm, sau đó lấy túi quýt buổi chiều mới mua, nói: "Tấn Dương ca ca, mời ăn quýt."
"Cám ơn em dâu." Tống Tấn Dương nhận lấy một trái quýt, lột ra ăn.
Lê Diễn trợn tròn mắt, ngồi bên cạnh đợi một hồi, thấy Chu Tiếu hoàn toàn không có ý định đưa cho anh trái quýt nào, "Hừ" một tiếng quay lại phòng, hậm hực đóng cửa lại.
Chu Tiếu: "....."
Anh ta lại sao nữa rồi?
Tống Tấn Dương ngồi một bên vừa ăn quýt vừa cười: "Em dâu, em đừng để bụng cậu ta, tính tình cậu ta là như thế, em ở cùng một thời gian thì sẽ quen thôi, nếu cậu ta hung dữ một thì em nhất định phải hung dữ ba! Tuyệt đối không được yếu thế trước cậu ta!"
Chu Tiếu cười gượng hai tiếng: "Không có không có, thật ra A Diễn rất tốt!"
"Em không cần nói đỡ cho cậu ta, bọn anh quen biết mười năm, cậu ta luôn như vậy, ngày trước là phách lối còn hiện giờ là hoàn toàn không nói đạo lý!" Tống Tấn Dương có chút hào hứng nhìn Chu Tiếu, hỏi: "Đúng rồi, nghe dì nói, em là fan hâm mộ của A Diễn?"
"Đúng ạ." Chu Tiếu mặt không biết sắc.
Tống Tấn Dương nhíu mày: "Thành tích cậu ta chẳng ra sao, em cảm thấy viết tốt chỗ nào?"
Chu Tiếu mỉm cười: "Củ cải dù màu trắng thì cũng có chỗ đáng yêu nha, lối hành văn của anh ấy rất hợp gu của em."
Tống Tấn Dương haha cười gượng, "Vậy thì gu của em đúng là hơi lạ, mấy bộ truyện cậu ta viết anh thật sự đọc không thấm nổi."
Chu Tiếu kéo khóe miệng: "Thật ra nếu cố gắng theo dõi......về sau cũng rất lôi cuốn."
Tống Tấn Dương có chút khó tin: "Thật sao?"
"Thật." Chu Tiếu nghiêm túc gật đầu.
Tống Tấn Dương ăn hết một trái quýt vào bụng, đột nhiên nghiêng người về phía Chu Tiếu, hạ thấp giọng nói: "Em dâu, nhân cơ hội này anh muốn nhờ em một chuyện, em kết hôn với A Diễn rồi, sau này ở bên cạnh thủ thỉ với cậu ta một chút, khuyên cậu ta đổi sang phòng ở có thang máy đi, chúng ta nói cậu ta đều không nghe, nhưng có thể sẽ nghe em đó."
Chu Tiếu cảm thấy không hiểu, buổi chiều cô cũng vừa đề cập đến chuyện này, bị Lê Diễn cằn nhằn cho một trận.
"Vì sao anh ấy phải nghe em?" Chu Tiếu rụt cổ lại, nhỏ giọng hỏi.
"Em phải tìm cơ hội thích hợp, nếu ngày thường cậu ta âm dương quái khí thì em nên chọn thời điểm vợ chồng đang vui vẻ ấy, nũng nịu, thảo mai(*) nỉ non vào, dung mạo em đáng yêu như thế, nhất định là cậu ta sẽ không chịu nổi." Tống Tấn Dương nói đến đây liền nháy nháy mắt ra hiệu, Chu Tiếu rốt cục cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói "lúc vợ chồng vui vẻ nhất" là gì.
Sen: Chỗ này tác giả bên Trung hay dùng từ "bán manh", nhưng mà lúc dịch đột nhiên nhớ ra Việt Nam mình có từ "thảo mai" nghe khá tương đương nên cho vào luôn hahaha
Cả mặt cô đỏ lên, lắc lắc tay nói: "Không không không! Em không có gan lớn vậy đâu! A Diễn chủ ý đã quyết thì em không khuyên nổi anh ấy!"
Tống Tấn Dương tặc lưỡi một tiếng: "Em cứ thử một chút đi, không thử làm sao biết không được?"
"...." Vốn dĩ Chu Tiếu không suy nghĩ cái gì, hiện giờ nghe Tống Tấn Dương nói mấy lời kia, trong đầu cô nhất thời hiện ra vài nhìn ảnh kỳ quái, ấy da da da! Thật sự là rất khó mà nói nên lời.
Cô không muốn cùng Tống Tấn Dương nói chuyện nữa, dứt khoác đứng dậy đi vào phòng phụ giúp Thẩm Xuân Yến một tay.
Thẩm Xuân Yến thu dọn cả một va li toàn quần áo thêm hai cái túi đồ lớn, liên tục nói xin lỗi Chu Tiếu, trách bản thân không chuẩn bị chu đáo, Chu Tiếu kết hôn với Lê Diễn, bà vốn dĩ nên sớm dọn dẹp nhà cửa qua một lượt.
Chu Tiếu cảm thấy cũng không có việc gì, Thẩm Xuân Yến nói những quần áo cũ bà sẽ dọn đi hết, trước mắt hôm nay sẽ mang đi chừng này, sau khi kéo hành lý đến phòng khách, bà hướng về cửa phòng ngủ của Lê Diễn hô: "A Diễn à, mẹ đi nhé!"
Thật ra ba người bọn họ cũng không trông đợi Lê Diễn sẽ ra tiễn khách, nhưng nằm ngoài dự đoán lần này anh thật sự đi ra.
Lúc Lê Diễn di chuyển xe lăn ra cửa, liền nghe Thẩm Xuân Yến đang nói chuyện với Chu Tiếu: "Tiếu Tiếu, ngày nghỉ của con là khi nào? Mẹ và dượng đến ăn bữa cơm nhé, con và A Diễn kết hôn, tiệc rượu còn không tổ chức nhưng chúng ta dù sao cũng thành người một nhà vẫn nên cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình."
Chu Tiếu nói: "Mẹ, con làm việc theo ca, thứ năm tới sẽ được nghỉ, chúng ta hẹn nhau tối thứ năm được không ạ?" Cô lại nhìn Tống Tấn Dương, nói, "Tấn Dương ca ca cũng đến nhé."
Tống Tấn Dương dựa người vào cạnh cửa, nhìn Lê Diễn cười cười: "Anh sợ nếu anh đến thì có người sẽ không vui đâu."
"Không đâu mà, anh cùng đến đi, em sẽ xuống bếp nấu đồ ăn." Chu Tiếu hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt Lê Diễn đã thối đến cực điểm.
Anh sắp bùng nổ.
Tống Tấn Dương lại muốn đổ thêm vào lửa, nói với Chu Tiếu: "Em dâu, tính tình Lê Diễn không tốt, nếu cậu ta nổi giận với em, bắt nạt em thì cứ đến tìm ca ca, anh sẽ giúp trừng trị cậu ta."
Chu Tiếu len lén liếc nhìn Lê Diễn, rốt cuộc phát hiện sắc mặt anh không đúng lắm.
Thẩm Xuân Yến ở bênh cạnh lại sầu mi khổ kiểm: "Tấn Dương con chớ nói lung tung, Tiếu Tiếu, con vẫn nên bao dung A Diễn một chút, tính cách nó không xấu, nếu lỡ nó bắt nạt con thì cứ đến tìm mẹ, mẹ sẽ đi tìm nó phê bình.
Nhưng mẹ có thể cam đoan với con, A Diễn tuyệt đối không phải loại thô lỗ, nó trước kia là một đứa bé rất ngoan ngoãn nghe lời."
Chu Tiếu: "....."
Lê Diễn: "...."
Đệt! Xem ông đây là không khí ư? Ông đây không cần mặt mũi ư?!
Rốt cuộc anh mở miệng: "Hai người còn muốn đứng đây đến bao giờ? Không phải nói là về sao?"
Thẩm Xuân Yến cười ngượng ngùng: "Đi về đi về, con trai, mẹ về đây, hai hôm nữa sẽ ghé thăm con."
Tống Tấn Dương ngược lại chơi rất vui, miệng còn muốn nói thêm nhưng bị Thẩm Xuân Yến mạnh mẽ kéo anh đi xuống lầu, Chu Tiếu cố ý đứng chắn trước cửa, cuối cùng đem hành lý đặt ra bên ngoài, đóng cửa lại.
Đóng cửa xong, Chu Tiếu xoay người nhìn về phía Lê Diễn, khóe miệng giật giật, không biết nên nói gì.
Ngược lại Lê Diễn lại mở miệng trước: "Không được phép nói chuyện với Tống Tấn Dương, đây là điều thứ mấy?"
"Điều thứ chín." Chu Tiếu ngoan ngoãn trả lời.
Mặc dù Lê Diễn đặt ra mười tám điều nhưng chỉ nói được một nửa, những quy định kia so với Lê Diễn thì cô nhớ được rõ ràng hơn.
"Hừ, hóa ra cô vẫn còn nhớ rõ." Lê Diễn cười lạnh, "Nhưng sao tôi thấy hai người lại nói chuyện rất vui vẻ, cô còn mời anh ta ăn trái cây."
Chu Tiếu cảm thấy mình không làm gì sai: "Người ta dù gì cũng là khách mà."
Đột nhiên Lê Diễn quát lên: "Anh ta có phải khách hay không là do tôi quyết định!"
Một tiếng quát này làm Chu Tiếu muốn tê cả da đầu, nhưng cô vẫn như cũ không cảm thấy mình làm gì sai.
"Là anh muốn tôi phải ra dáng nữ chủ nhân còn gì!" Chu Tiếu cảm thấy Lê Diễn thật sự là không nói lý, "Bọn họ chẳng lẽ không phải là người thân của anh sao? Người thân tới cửa, anh không mời được một ly nước thì thôi, tôi mời anh ấy ăn một trái quýt cũng không được ư? Quýt này cũng không phải anh mua, là tôi mua!"
"Ai nói với cô Tống Tấn Dương là người thân của tôi? Tôi và anh ta nữa xu quan hệ cũng không có!" Lê Diễn cả giận: "Về sau gặp anh ta cũng không được cùng anh ta nói chuyện nữa!"
Chu Tiếu không đồng ý: "Sao có thể như vậy được! Tôi không muốn bất lịch sự giống như anh đâu!"
Lê Diễn tức điên, đập tay xuống tay vịn xe lăn: "Tôi bất lịch sự?!"
"Chẳng lẽ không đúng?" Chu Tiếu trừng to mắt, "Mẹ anh đến nhà, từ đầu đến cuối anh có ra hỏi thăm bà ấy một câu nào không?"
Lê Diễn: "Đó là mẹ tôi! Tôi có nói chuyện với bà ấy hay không thì liên quan gì đến cô?!"
Chu Tiếu: "Đúng là không liên quan đến tôi! Tất cả mọi chuyện của anh đều không liên quan đến tôi! Được rồi chứ? Mẹ anh, Tống Tấn Dương có quan hệ gì với tôi? Tôi khách khách khí khí tiếp đón bọn họ vì cái gì? Không phải bởi vì anh sao?"
Lê Diễn giống như nghe được chuyện cười, còn vỗ tay "bốp bốp bốp" mấy cái: "Giờ thì cô đem mọi chuyện quy về tôi hết! Chu Tiếu, tôi nói không được phép dính dáng đến tên Tống Tấn Dương kia, cô ngược lại tốt rồi, còn mời anh ta đến ăn cơm.
Làm ơn đây là nhà tôi đấy! Cô mời anh ta đến có hỏi qua ý tôi chưa? Cô nhiệt tình hiếu khách như vậy sao không tự mời bọn họ đến nhà hàng mà dùng bữa ấy?"
Nghe ngữ khí châm chọc khiêu khích của anh, Chu Tiếu giận đến mức toàn thân run lên: "Anh đúng là ngang ngược không nói lý lẽ, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!"
Lê Diễn tức điên, chỉ vào Chu Tiếu: "Tôi ngang ngược?! Cô có gan thì lập lại một lần nữa!"
"Anh là đồ ngang ngược! Ngang Ngược! Ngang ngược!!!" Bao nhiêu uất ức Chu Tiếu đè nén cả ngày hôm nay đều bộc phát biến thành lửa giận, "Được thôi Lê Diễn, dù sao hành lý của tôi còn chưa bỏ ra, phòng thuê cũng chưa đến kỳ trả cho người ta, ngàu mai tôi lập tức đi là được đúng không? Ban đầu cũng không phải tôi muốn đến đây ở, mâu thuẫn giữa anh và Tống Tấn Dương các người tự mình giải quyết! Đừng có lôi tôi vào! Tôi biết anh chán ghét tôi, tôi nói gì, làm gì cũng sai! Vậy thì tôi cút đây, tránh để anh nhìn thấy liền bực mình."
Lê Diễn: "....."
"Hừ!" Chu Tiếu quay người trở về phòng phụ, trước khi đóng cửa còn nói với anh một câu, "Tôi đóng cửa đi ngủ! Tôi không phải ở trước mặt anh mà sập cửa đâu đấy! Hừ!"
Nói xong thì đóng cửa lại.
Thật sự là bị chọc cho tức chết mà, chỉ mình anh biết hừ thôi sao? Tôi cũng biết!
Hừ! hừ! hừ! Lê Diễn chính là đồ quỷ đáng ghét!
Mười phút sau, Lê Diễn gõ cửa phòng.
"Chu Tiếu." Anh ở bên ngoài gọi vào.
Chu Tiếu vẫn còn phụng phịu, ngồi xếp bằng trên giường không muốn để ý đến anh.
Anh lại gõ cửa, tiếp tục gọi: "Chu Tiếu, mở cửa đi."
"...."
"Cô không mở thì tôi tự vào đấy."
"...."
Cửa mở, Lê Diễn ngồi trên xe lăn nhìn Chu Tiếu một cái, sắc mặt hơi mất tự nhiên, "Ngày mai cô đừng đi, vừa mới dọn đến một ngày đã đi, làm sao tôi ăn nói với mẹ đây?"
Giọng Chu Tiếu nhè nhẹ: "Đó là mẹ anh, anh nói chuyện với bà ấy liên quan gì đến tôi đâu."
Lê Diễn cắn răng, im lặng trong chốc lát mới nói: "Trong phòng tắm có máy nước nóng, cô có muốn đi tắm trước không? Từ chiều đến giờ cô đổ nhiều mồ hôi."
Chu Tiếu xụ mặt nhìn anh.
Anh tựa như đã trả bài, giọng nói bằng phẳng: "Nếu muốn giặt quần áo thì có máy giặt ngoài ban công, ngày mai cô có thể dùng, phơi quần áo có thể phơi ở ban công cũng được, bên ngoài cửa sổ phòng cô có bạt che, cô phơi ở đó cũng được."
Chu Tiếu cũng bắt đầu trả bài: "Mười tám chương hiến pháp, điều đầu tiên, không được phép vào phòng anh."
Lê Diễn: "....."
"Quần áo cũng cần phải giặt mà, phòng tôi cũng không có gì đặc biệt." Anh hạ thấp giọng nói, lại liếc nhìn cô một cái, "Nói xong rồi, ngày mai không được đi đấy."
Dứt lời anh chuyển xe lăn lui về phòng ngủ của mình.
Chu Tiếu trợn mắt há mồm, ai cùng anh nói xong vậy hả?!
Sen: Cái nết sao mà khó chiều ghê nơi á -_-!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...